Trong lều hoàn toàn yên tĩnh.
Một lúc sau, Dan ngập ngừng nói: “Sau đó… ngài không gặp lại Mia… Ý tôi là em gái ngài?”
August hơi lơ đãng: “Không. Thực ra sau chuyện đó, để đề phòng bất trắc, tổng bộ đã nói với Mia về… sự an toàn của con bé, kết quả mọi người đều không thoải mái. Sau lần đó, Mia viết cho tôi một email, đại ý là nó đã hiểu nguyên nhân và hậu quả, nó sẽ không trách móc tôi nữa, nhưng vẫn cần thêm thời gian để chấp nhận. Nó sẽ tự chăm sóc bản thân, hy vọng tôi và tổng bộ đừng quấy rầy cuộc sống bình thường của nó.”
Im lặng.
“Trên thực tế, tổng bộ cũng không mặc kệ con bé. Theo tôi biết, sau chuyện đó, tổng bộ đã cử một đội chuyên môn bảo vệ an toàn cho nó, mãi đến tận bây giờ.”
Dan xâu chuỗi nhân quả của chuyện này. Chẳng trách khi giao nhiệm vụ, đội trưởng của cậu yêu cầu bảo mật tuyệt đối, không thể để mục tiêu phát hiện cô ấy đang được bảo vệ, cũng khó trách nhiệm vụ không quy định thời gian cụ thể. Nếu không phải vì vụ nổ súng đó, chắc hẳn giờ phút này cậu vẫn đang canh giữ ở Bắc Ireland.
“Em gái ngài… có lẽ đã tha thứ cho ngài, chỉ là cô ấy biết tính chất công việc của ngài nên không chủ động đến tìm.”
August cười nhạt: “Đã đi tới bước này, đối với tôi mà nói, tha thứ hay không cũng không còn quan trọng. Quan trọng là con bé được an toàn.”
Môt lúc lâu sau, Dan thở dài: “Ai cũng có điều khó xử, tôi tin em gái ngài sẽ hiểu. Đừng tự trách quá nhiều.”
August lắc đầu: “Hôm nay là Mùa Vọng, dẫu sao cũng là thời gian chúc mừng Giáng sinh, không nên nói những chuyện này. À đúng rồi,” Anh nói, lấy cuốn sổ bìa xanh từ trong túi: “Của cậu à?”
Dan ngạc nhiên nhận lấy: “Tôi còn tưởng làm mất rồi, ngài thấy nó ở đâu vậy?”
August nở nụ cười ấm áp: “Rogers nhặt được.”
Dan không nói gì, khóe miệng cậu hơi cười. Cậu mở cuốn sổ lật vài trang rồi đóng lại, đầu ngón tay vuốt ve bìa cứng bên ngoài.
“Tôi không biết cậu theo học nhạc.”
“Nói đúng ra thì cũng không phải là theo học. Đôi khi để thực hiện nhiệm vụ, chúng tôi phải tìm hiểu một vài thứ. Kỹ năng chép nhạc của tôi tệ lắm. Có người khuyên tôi nên mang theo một cuốn sổ nhỏ, lúc rảnh rỗi thì chép cho thuộc, sau này thành thói quen.”
“Tôi đã lật vài trang, xin lỗi.”
Nụ cười trên mặt Dan dịu dàng: “Không cần phải xin lỗi, ngài xem cũng không sao.”
August chỉ vào cuốn sổ trong tay cậu: “Bài đầu tiên là?”
(*) Ở đoạn này mình cũng không rõ tác giả đang nhắc tới bản “Ave Maria” nào, có thể là bản của Franz Schubert hoặc của Charles Gounod/ Johann Sebastian Bach.
Dan nhướng mày: “Ngài biết bài này?”
“Em gái tôi trình diễn bài này trong buổi dạ tiệc tốt nghiệp trung học, tôi đã đệm đàn cho nó. Nhân tiện, Dan, những lúc thế này, đừng gọi tôi là ‘ngài’, gọi August thôi.”
“Được không vậy?” Dan nhìn anh với ánh mắt trêu chọc.
August biết cậu nhớ lại khoảng thời gian khó chịu giữa hai người ở cảng Faeringehavn, anh giơ tay đầu hàng: “Tôi nợ cậu một lời xin lỗi chính thức. Xin lỗi, lúc đó tôi… Nói chung tôi không có ý đó.”
Dan cười, nhìn đi nơi khác: “Tôi biết.”
August nhìn gò má cậu, không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên, anh hắng giọng: “Còn cậu thì sao?”
Dan quay đầu, có phần khó hiểu: “Sao cơ?”
“Quá khứ của cậu. Ý tôi là, cuộc sống trước khi nhập ngũ, gia đình và bạn bè của cậu thế nào. Đương nhiên nếu cậu không muốn kể thì tôi cũng hiểu…” August nói xong mới cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng.
“Có gì mà không thể kể.” Dan ngắt lời anh, “Tôi từng nói với ngài tôi là trẻ mồ côi.”
Vẻ mặt August hơi khó xử: “Nếu cậu không muốn nói…”
Dan ngắt lời anh, nụ cười trên mặt cậu không thay đổi: “Yên tâm, không phải là kịch bản bị bỏ rơi hay ngược đãi gì đâu. Tôi là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện, chỉ đơn giản vậy thôi. Tôi nhập ngũ cũng không phải vì lý tưởng gì cao xa, chỉ vì có thể độc lập tài chính sớm hơn người bình thường vài năm, có thể tự nuôi sống bản thân.”
“Tôi tưởng… sẽ có gia đình nhận nuôi hay gì đó.” Giọng August ậm ừ.
Dan lắc đầu: “Đúng là có, nhưng tôi từ chối.”
August nhíu mày.
“Có thể vì từ nhỏ tôi đã có thể tự chăm sóc bản thân, không cần phải làm phiền những người không quen biết.” Dan nhún vai, “Dẫu sao thì, tôi vẫn sống tốt cho đến hiện tại. Hơn nữa sự thực chứng minh, hoàn cảnh như vậy cũng là một lợi thế… Khi nộp đơn vào Thợ Săn, tôi được xét duyệt nhanh nhất khóa.”
Về sau giọng cậu mang theo sự đùa giỡn, nhưng August lại nghe thấy sự cô độc. Anh biết người trước mặt là một chiến binh xuất sắc, là chiến hữu, là đồng đội mà anh có thể tin tưởng. Trước đêm nay, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chia sẻ chuyện quá khứ với người khác, kể cả Arthur.
Dan thì khác.
“Nến sắp cháy hết rồi.” Dan hất cằm về phía giá nến trên bàn.
August chợt tỉnh táo lại: “Xem ra năm tới phải chuẩn bị cái mới.”
Dan thổi tắt ba cây nến, cậu nói đùa: “Nghỉ ngơi sớm đi, thiếu tá. Trước đó tôi phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được thượng úy Heath không đến đây đón anh.”
August thấy hình như tối nay anh cười hơi nhiều: “Không có lệnh của tôi, cậu ta không dám.”
“Nhưng ngài cần nghỉ ngơi, điều này là sự thật. Ngài ngủ trước đi, tôi ngồi ở bên ngoài một lúc.”
August nhìn bóng lưng cậu, như ma xui quỷ khiến mà gọi lại: “Dan.”
Dan quay đầu, tưởng anh có chuyện gì cần làm: “Sao vậy?”
“Cảm ơn cậu.” Giọng August rất chân thành.
Dan sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Không cần cám ơn. Nếu là tôi, ngài cũng sẽ làm vậy.”