MƯA ĐÔNG HÓA NGÀY XUÂN - JIU SEN

Ra đến cửa tiệm, ta thấy Liễu viện trưởng cùng mấy vị phu tử đi tới. 

Liễu viện trưởng tinh thần quắc thước, ánh mắt hiền hòa, đưa cho ta một chiếc vò nhỏ bằng gốm: "Nghe nói Đinh gia và Ngô gia kết thông gia, ta ăn chùa ở Xuân Hàn Trai nhà các ngươi cũng nhiều rồi, hôm nay lão phu ta liền hào phóng một phen, đem rượu ngon học trò ta tặng cho Đông Vũ nha đầu. Đến ngày thành hôn, nhất định phải mời ta đấy. Còn có lễ mừng nữa."

Ta cung kính nói lời cảm tạ, rồi mời các vị phu tử vào quán ăn bát đậu hoa. 

Trong số đó có một nam nhân áo xanh, hình như trông quen mặt nhưng ta chưa từng gặp bao giờ. 

Đây chính là người đã mua nhà để mở thư viện cho viện trưởng.

Phu nhân cũng dẫn tiểu thư ra ngoài chào hỏi các vị phu tử. 

Nam nhân áo xanh kia vừa mở miệng hỏi phu nhân, vừa dùng ánh mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới: "Chẳng hay người có phải là mẹ của Đông Vũ cô nương không? Quả là khí độ bất phàm, đúng là mẹ nào con nấy."

Trong lòng ta dâng lên một cỗ khó chịu không tên, bèn mở miệng đáp trả: "Mẹ ta mất từ lâu rồi. Phu nhân không phải là mẹ ruột của ta, nhưng người đã cứu ta lúc nguy khốn, dạy ta biết chữ, hiểu lễ nghĩa, là Bồ Tát thần nữ trong lòng ta."

Thiếu gia hình như nhận ra sự tức giận trong lòng ta, nhưng hắn không hỏi nguyên do, chỉ nhẹ nhàng kéo tay áo ta, rồi ngồi xuống đối diện người nam nhân kia, giả vờ như vô tình nói: "Ai? Không đúng rồi, Tiểu Vũ. Ta sắp ở rể Đinh gia, vậy mẹ ta chính là mẹ của nàng rồi."

"Đúng vậy, ta rất yêu quý Đông Vũ. Có được đứa con gái như vậy, chắc hẳn là ông trời thấy ta con cái duyên phận mỏng, nên ban tặng thêm cho ta một phúc tinh." 

Phu nhân vừa nói vừa sờ đầu ta, nét mặt bà vui mừng, không giống như đang nói dối. 

Hốc mắt ta nóng lên, như thể bị hơi nước từ nồi đậu hoa hun nóng vậy.

Lúc thiếu gia trở về hậu viện, ta đang ngẩn người buồn bực bên thành giếng. 

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt ta, nước mắt bất giác tuôn rơi. 

Hắn vội vàng chạy đến ôm lấy ta. Ta càng khóc dữ dội hơn.

Cho đến khi ta kịp phản ứng, nhận ra mình đã khóc ướt đẫm bộ quần áo mới phu nhân may cho hắn mặc trong ngày sinh thần, ta mới vừa nấc vừa đẩy hắn ra, lau nước mắt nói: "Xin lỗi thiếu gia, ta cũng không biết vì sao mình lại khóc. Ta đã phá hỏng ngày sinh thần của huynh rồi."

Hắn lấy một quả trứng gà lăn trên thành giếng một vòng, dịu dàng nói: "Muội muốn khóc thì cứ khóc, muốn làm gì thì cứ làm, không cần lý do." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-29.html.]

Rồi lại trịnh trọng nói: "Càng không cần phải xin lỗi ta. Nếu không có muội, năm nay ta làm sao có thể đón sinh thần nữa."

Nỗi buồn ập đến rồi cũng nhanh chóng tan biến trong không khí náo nhiệt của ngày tết Đoan Ngọ. 

Chúng ta xách theo hộp đựng thức ăn, cả nhà cùng nhau náo nhiệt đi đến bờ sông Hải Lãng.

Đến bờ sông Hải Lãng, ta chưa bao giờ biết thành Ninh An lại có nhiều người đến vậy. 

Bờ sông Hải Lãng người người chen chúc, đông vui như trẩy hội. 

Lão gia đi cùng bạn bè uống rượu ngâm thơ đối đáp, chúng ta thì tìm một chỗ nghỉ chân chờ xem đua thuyền rồng.

Có không ít tiểu thương bày sạp bán đồ chơi và đồ ăn vặt ngày tết Đoan Ngọ, vậy mà còn có người bán đậu hoa. 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Bà nội thấy vậy không cam lòng, định lại mua một bát để nếm thử, nhưng bị ta kéo lại. 

Lâm tiểu thư nói, thành Ninh An những năm gần đây dân số ngày càng đông, ngoài thành còn mọc thêm hai ngôi làng. 

Làm đậu phụ chung quy cũng không phải là kỹ năng gì mới lạ, chúng ta làm được thì người khác đương nhiên cũng làm được.

Bên sông đã không còn chỗ nào tốt nữa. Vừa lúc gặp tiểu công tử nhà tướng quân họ Tiền, tiểu thư vừa nhìn thấy hắn đã xông lên như gà chọi muốn đánh nhau với hắn để trả thù chuyện "âm mưu hãm hại trứng thiên nga". 

Ta vội vàng ôm lấy nàng, thiếu gia thì đứng ra chắn giữa hai người, miệng không ngừng thúc giục: "Tiền công tử, mau đi đi, không thì bị đánh bẹp đầu thật đấy. Nhà ta không có tiền bồi thường đâu."

Tiền công tử không hề vội vàng, còn cung kính hành lễ với phu nhân, ông nội, bà nội: "Chuyện hôm qua là ta không đúng. Ta biết nhà các ngươi lần đầu tiên đón tết Đoan Ngọ ở đây nên không hiểu rõ tình hình, sáng sớm ta đã đến đây chiếm chỗ cho mọi người rồi. Ta tự mình dẫn người đi chiếm đấy, là vị trí xem đua thuyền rồng đẹp nhất."

Đô đốc và Diêu tiểu thư cũng lại khuyên giải, tiểu thư mới chịu thôi giãy giụa, nàng ngẩng cằm lên, hừ một tiếng: "Vậy còn không mau dẫn ta qua đó!"

Tiền công tử vội vàng thuận nước đẩy thuyền, cười hề hề nói: "Các vị khách quan, mời đi lối này."

Những xích mích trẻ con cứ thế tan biến trong vài câu đấu khẩu, bọn nhỏ lại thân thiết như huynh muội một nhà. 

Được phu nhân cho phép, cả bọn như một cơn gió cuốn ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc