MƯA ĐÔNG HÓA NGÀY XUÂN - JIU SEN







Cơn chấn động của vụ nổ ngày Tết Đoan Ngọ nhanh chóng bị dòng chảy cuộc sống cuốn trôi.

Thiếu gia lại thường xuyên đến phủ Tướng quân, những lần ta về thôn, hắn cũng chẳng còn đi theo nữa. 

Ngày tháng trôi qua vùn vụt trong những chuyến đi đi về về của ta: thu hoạch rau củ, mang đến cửa hàng, nhận đồ người trong làng gửi mua, rồi lại cày cấy, tưới nước, nhổ cỏ, bón phân. 

Ngô đã trổ cờ, chỉ có điều, người bạn đồng hành bên cạnh ta giờ đây đã đổi thành một chú chó vàng nhỏ.

Dắt con la mới mua về làng, ta ghé qua nhà Nhan đại thúc đưa thuốc cho thẩm. 

Thẩm đã đỡ ho nhiều, có thể làm những việc nhà nhẹ nhàng. 

Phu nhân có ý muốn nhận Thanh Thanh - con gái út của Nhan đại thúc - đến cửa hàng làm bạn với tiểu thư. 

Thanh Thanh bằng tuổi tiểu thư, lại ngoan ngoãn, trầm tính. 

Phu nhân nói sẽ trả công ba trăm văn một tháng.

Bà ấy còn ranh mãnh nói thêm: "Đương nhiên số tiền này phải do con trả rồi. Ta nghe Anh thúc nói lúc con mua con trai nhà ta, con đã mạnh miệng tuyên bố sẽ nuôi cô em chồng mà."

Hay cho bà ấy, hóa ra là đang chờ ta ở đây! 

Quả nhiên người nhà giàu có nhiều tâm cơ.

Về đến nhà Diêm đại thúc, ta thấy Hải Hải đang giặt quần áo ngoài sân, Diêm đại thúc cũng ở nhà. 

Thấy ta, ông ấy vội vàng mời vào nhà, còn bảo Thu thẩm mang mâm xôi dại mà sáng nay ông ấy hái được ra mời ta. 

Ta vừa ăn mâm xôi vừa nói rõ mục đích đến đây. 

Phu thê Diêm đại thúc lộ vẻ khó xử, có vẻ không muốn cho Thanh Thanh đi, nhưng cũng không dám từ chối.

Nhận ra dáng vẻ của mình lúc này chẳng khác nào một tên địa chủ xấu xa, ta vội vàng bỏ chân xuống, đặt đĩa quả sang một bên rồi giải thích: "Không phải bán thân đâu ạ. Người nhà Ngô gia bây giờ là gia quyến của phạm nhân, không thể mua bán, sai khiến người khác một cách công khai được. Cửa hàng đó là của nhà con, Thanh Thanh đến đó cũng chỉ là giúp việc thôi. Phu nhân nói đến đó cũng không phải làm những việc nặng nhọc của nha hoàn, chỉ là tiểu thư nhà con hơi nghịch ngợm, muốn tìm một người bạn trầm tính, hiểu chuyện để bầu bạn. Thanh Thanh có thể đến thư viện học đọc sách, viết chữ giống tiểu thư, nếu muốn còn có thể học cách tính sổ, quản lý với phu nhân giống như con. Hơn nữa, cũng không phải đi làm không công, giống như A Bố nhà Lưu gia ấy, cũng có tiền công, A Bố một tháng được một trăm văn, còn Thanh Thanh sẽ được ba trăm văn một tháng."

Diêm đại thúc và thẩm nhìn nhau, có chút cảm động, ngập ngừng hỏi: "Thật sự con bé có thể đi học sao?"

"Đương nhiên rồi ạ!" Ta khẳng định trả lời, đồng thời đưa mắt tìm kiếm Thanh Thanh. 

Từ lúc vào nhà đến giờ, hình như ta vẫn chưa nhìn thấy cô bé.

Ta còn chưa kịp hỏi, thì Hải Hải ở bên cạnh đột nhiên òa khóc nức nở, cậu bé ngồi bệt xuống đất, vừa đ.ấ.m tay xuống nền vừa gào lên: "Sao lại là Thanh Thanh nữa? Sao chuyện tốt nào cũng đến tay Thanh Thanh hết vậy? Con cũng muốn học chữ! Con cũng muốn vào thành!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-31.html.]

Hành động bất ngờ của Hải Hải khiến ta giật mình. 

Không hiểu sao cậu bé vốn ngoan ngoãn, ít nói lại có phản ứng như vậy. 

Ta vội vàng đỡ cậu bé dậy: "Sao đệ lại khóc?”

Diêm đại thúc vừa xách Hải Hải lên vừa mắng: "Mày biết cái gì mà học!"

Hóa ra Thanh Thanh đang ở nhà Thu đại nương học làm đồ thủ công từ vỏ cây bạch dương. 

Hải Hải vì vụng về, lại hay làm hỏng đồ nên bị Thu đại gia đuổi về.

Thanh Thanh học rất nhanh, lại khéo tay, con bé đã được nhận làm học trò. 

Việc nhà giặt giũ, cơm nước giờ phần lớn đều đổ lên đầu Hải Hải. 

Cậu bé vừa tủi thân vừa chán nản.

Nhà nào trong làng có con nhỏ đều gửi đến nhà Thu đại nương học nghề. 

Chuyện này bắt đầu từ khi thiếu gia nhà ta còn chưa bận rộn như bây giờ. 

Hồi đó, hắn thường hay đi dạo trong làng, được mọi người yêu quý. 

Một hôm, Thu đại nương mời hắn vào nhà ăn bánh nướng. 

Thiếu gia thấy ấm nước, bát đũa, ghế nhỏ, rồi cả giỏ đựng rau nhà bà ấy đều được làm từ vỏ cây bạch dương, trông rất lạ mắt. 

Thu đại nương cho biết gia đình bà là người phương đông, từ xa xưa đã di cư đến đây sinh sống. 

Làm đồ thủ công từ vỏ cây bạch dương là nghề truyền thống của tổ tiên họ.

Mùa hè, Thu đại gia thường vào rừng bạch dương bóc vỏ cây.

Những tấm vỏ cây tươi mới được cắt theo đường vân thành hình dạng mong muốn, sau đó dùng d.a.o nhỏ cạo sạch, vẽ hình đồ vật cần làm lên đó rồi cắt bỏ phần thừa, xung quanh được gọt mỏng.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Các mảnh vỏ cây bạch dương được ghép lại với nhau, dùng dây gai mới se để khâu. 

Đây là công việc đòi hỏi kỹ thuật, không giống như may vá quần áo, đường khâu không được quá dày mà phải đều và đẹp mắt. 

Thu đại nương nói người trong tộc bà ấy thường chạm khắc, trang trí hoa văn lên các sản phẩm từ vỏ cây bạch dương. 

Bình luận

Truyện đang đọc