MƯA ĐÔNG HÓA NGÀY XUÂN - JIU SEN

Có lẽ vì ngày hôm đó không được ăn mì trường thọ, nên năm mới của ta chẳng được yên ổn. 

Một ngày trước khi thành hôn, ta lại về làng, tìm gặp Đông Vũ giữa đám đông náo nhiệt đang tất bật chuẩn bị. 

Chuyện trọng đại cả đời này, ta nhất định phải xác định lại tâm ý của nàng.

Nàng khen ta anh dũng, sáng suốt, là người lợi hại nhất trên đời.

Nàng nói nàng rất vui.

Ta tràn đầy vui mừng trở về thành. 

Vừa vào đến nơi, ta đã nhìn thấy trước cửa khách điếm có một chiếc xe ngựa mang huy hiệu của nhà ngoại. 

Bước vào trong, ta gặp Cao tổng quản, người mà ta đã hơn một năm không gặp.

Cao tổng quản sau khi được đại xá, phải vất vả lắm mới lấy lại được của hồi môn cho mẹ ta nhờ sự giúp đỡ của bạn bè cũ của ngoại tổ và cha mẹ. 

Sau đó, ông lại về Giang Nam báo bình an với nhà ngoại, rồi mới mang theo tiền lời kinh doanh trong một năm cùng với tiền nhà ngoại cho đến tìm mẹ.

Ta báo với ông ta rằng ta sắp thành thân, bảo ông cứ yên tâm nghỉ ngơi, ngày mai cùng ta đến thôn Đinh Gia, chắc chắn sẽ càng thêm rộn ràng.

Ta trở về Xuân Hàn Trai, chờ đợi ngày hôm sau Đinh gia đến rước ta, chàng rể quý này.

Nhưng ta đã thất hứa. 

Ta vừa nằm trên giường thì phủ tướng quân vội vã triệu tập. 

Trong phủ đèn đuốc sáng trưng, ta được tin có một đội buôn của Bắc La vượt sông Ô Lạp đã bị đội tuần phòng bí mật tiêu diệt. 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Đội buôn này chắc chắn là do Thất bộ lạc phái tới.

Triều đình tranh cãi suốt một năm, cuối cùng đã đồng ý với đề nghị của tướng quân, quyết định đánh chiếm bảy bộ lạc Bắc La ven sông Ô Lạp, thu hồi bình nguyên Y Nhĩ Cáp, bình định biên giới phía Bắc, sau đó sẽ thiết lập tỉnh đóng quân, giải quyết mối lo cho đất nước.

Đội buôn nhỏ này vừa lúc muốn quay về phương Bắc, trên người mang theo lệnh bài thông hành đặc biệt của Thất bộ lạc Bắc La.

Tướng quân muốn ta, một người lạ mặt, cùng Lâm Sơ Tễ giả vờ thành thân rồi về quê thăm người thân để tránh tai mắt của mật thám trong thành. 

Bởi vì chuyện nhị phòng Lâm gia ở Tế Nam gửi thư hỏa tốc thúc giục Lâm Sơ Tễ về nhà thành thân đã không còn là bí mật nữa rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-54.html.]

Ra khỏi thành, chúng ta men theo sông Hải Lãng đến sông Ô Lạp, rồi giả dạng thành thương đội tiến vào Mặc Nhĩ Triết, nơi có binh lực yếu nhất trong Thất bộ lạc.

Trong bảy bộ lạc, tộc Cô Đắc  có lực lượng hùng mạnh nhất, cũng là kẻ đứng đầu trên danh nghĩa. 

Nhưng chúng tàn bạo, hà khắc, không phân biệt áp bức, bóc lột cả người trong bộ tộc lẫn các bộ lạc khác. 

Mặc Nhĩ Triết, vùng đất có vị trí địa lý tốt nhất, chính là cái gai trong mắt chúng. 

Nếu không phải bảy bộ lạc phân bố theo chiều dọc, hai bên lại ở đầu và cuối, thì Mặc Nhĩ Triết đã sớm bị người Cô Đắc  thôn tính rồi.

Nếu có thể chiêu hàng được Mặc Nhĩ Triết là tốt nhất, nếu không thì sẽ phối hợp nội ứng ngoại hợp, xé mở một đường ở đó. 

Chiếm được Mặc Nhĩ Triết, chúng ta sẽ có trong tay vùng đất màu mỡ nhất của Bắc La, giải quyết được áp lực lương thảo cho đại quân sau này.

Mọi việc đã sẵn sàng, nhưng mưu sĩ quản sổ sách của tướng quân phủ gảy bàn tính đến tóe lửa, quân phí hiện có cũng không đủ để chúng ta đánh chiếm Mặc Nhĩ Triết. 

Quốc khố đang trống rỗng, triều đình đã bãi bỏ việc phái trọng thần đến giám sát kinh phí chiến tranh, tướng quân không cần phải lo lắng về quân phí và quân lương nữa.

Chế độ "chi trả tùy nghi" do triều đình ban hành, khiến tướng lĩnh nơi biên cương phải tự mình xoay sở tiền bạc. 

Cho dù có được phép thu thêm thuế, thì vùng Đông Bắc nghèo nàn, lạnh lẽo, kinh tế kiệt quệ này cũng chẳng thể nào vắt ra thêm được giọt m.á.u nào nữa.

Tướng quân đã vận dụng hết mọi mối quan hệ, cũng chỉ mới bù được số quân mà triều đình còn thiếu từ trước. 

Đại chiến sắp đến, nếu không có tiền phát cho binh lính, ắt sẽ làm lung lay quân tâm. 

Giữa không khí nặng nề ấy, ta và Lâm Sơ Tễ đồng thời đứng ra. 

Nàng nói muốn viết thư về Tế Nam, bảo cha bán hết gia sản đem bạc đến, nhưng tướng quân đã ngăn lại. 

Của hồi môn của phu nhân đã dùng hết rồi, làm sao có thể mở lời với nhà vợ thêm lần nữa?

Ta không còn nhớ mình đã ra khỏi phủ tướng quân như thế nào, đã lừa Cao tổng quản bằng cách nào. 

Ta lấy hết số tiền thu được trong một năm phần của hồi môn của mẹ và số bạc nhà ngoại cho, rồi cầm bốn trăm vạn lượng đến đưa cho tướng quân. 

Lần này, đến lượt đám người vốn chê ta yếu đuối kia phải rơi nước mắt.

Yêu cầu duy nhất của ta là giấu Cao tổng quản và chiếc xe ngựa có huy hiệu trong phủ. 

Chỉ cần có một chút tin tức lọt ra ngoài, để mẹ và muội muội ta biết chuyện, thì mọi việc sẽ bị bại lộ.

Bình luận

Truyện đang đọc