MƯA RƠI Ở KIM THÀNH



---------------------
EDITOR: ĐỘC LY
Chương 113: Vết thương đẫm máu bị rạch nát.

Từ phản ứng của Nghiêm Thấm, Thẩm Dịch An đã biết người này là ai.

Rất dễ hiểu, Trần Mộng Kỳ không muốn nhận sự giúp đỡ của Doãn Kinh Mặc, cách làm của cô hiện giờ là được ăn cả ngã về không.

"A? Nghiêm Thấm cậu đi đâu vậy?"

Hầu Tử vừa mới ăn được hai miếng đã thấy Nghiêm Thấm đứng dậy rời đi, có chút ảo não, một đám hôm nay đều làm sao vậy?
Mà Nghiêm Thấm chân trước vừa rời đi, Thẩm Dịch An đem khay của hai người đặt ở nơi thu dọn, sau đó cũng rời đi.

Hầu Tử: "....."
Nghiêm Thấm vừa ra khỏi nhà ăn, lấy điện thoại gọi đi nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Mà Trần gia vào lúc này, đã dấy lên một trận tinh phong huyết vũ.*
*Tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.

"Con ranh chết tiệt kia đâu!" Tôn Lị Tư đang ở cùng một đám phu nhân uống trà, sau khi bị cảm đám chê cười bàn tán, nổi giận đùng đùng lập tức chạy về.

Người giúp việc thấy bà ta sắc mặt giận dữ trở về, nhanh chóng chạy lại, "Tiểu thư, tiểu thư hình như sáng sớm đã đi khỏi nhà, cả một ngày không nhìn thấy người."
Tôn Lị Tư tức muốn hộc máu: "Con điếm ranh, làm ra chuyện lớn như vậy, xem tao có lột da nó không!"
Người làm nhìn bà ta biểu tình dữ tợn, trong lòng đổ mồ hôi hộ Trần Mộng Kỳ.

"Nó không phải tiểu thư! Một cái loại con điếm rẻ tiền nằm cởi truồng cho đàn ông chơi, ai kêu nó là tiểu thư?!" Tôn Lị Tư tìm không thấy người bắt đầu phát tiết lửa giận lên đám người giúp việc.


Là nơi ở của tầng lớp thượng lưu, mà người giúp việc nghe ngôn ngữ bà ta nói ra toàn ô uế bẩn thỉu, không khác gì người đàn bà chanh chua đứng ngoài đường chửi đổng.

Tôn Lị Tư phát tiết xong rồi, lúc này mới gọi điện thoại cho Trần Minh Phàm, lão ta bên này cũng đã nhìn thấy tin tức trên mạng, cảnh sát đã thúc giục lão mau chóng trở lại Tứ Phương tiếp nhận điều tra.

"Mặc kệ dùng biện pháp gì, nhất định phải tìm được con tiện nhân này!" Trần Minh Phàm nói.

Tôn Lị Tư: "Giờ ông mới biết sốt ruột! Nếu không tại ông, con tiện nhân này sao dám làm ra chuyện này?!"
Trần Minh Phàm: "Hiện tại nói những lời này còn có tác dụng gì? Sai người ra ngoài tìm nhanh."
Không một ai biết rốt cuộc Trần Mộng Kỳ ở nơi nào, cuối cùng tra ra được địa chỉ IP chính là trong phòng ngủ của cô, nhưng dường như là người đã bốc hơi khỏi thế giới này.

Nghiêm Thấm đi học không ngừng gửi tin nhắn cho Trần Mộng Kỳ, hy vọng cô nhìn đến có thể gọi lại cho cô.

Nhưng từng tin nhắn gửi đi, giống như đá chìm đáy biển.

Tâm trạng của Thẩm Dịch An ít nhiều cũng có chút trầm trọng, chàng trai từ trước tới nay bình yên trôi qua cuộc đời sáng lạn, đầu óc thông minh, khuôn mặt tuấn tú, thành tích ưu việt, hết thảy đều được ông trời ưu ái, chưa bao giờ trải qua những chuyện tối tăm.

Mà gặp được Trần Mộng Kỳ, không thể phủ nhận chính là đã rạch một vết thương đẫm máu đằng sau lưng.

Không phải con đường trưởng thành của mọi người đều thuận buồm xuôi gió, luôn có nơi ánh sáng không chiếu tới được.


"Phanh phanh phanh phanh ——"
"Phanh phanh phanh!!!!"
Tiếng phá cửa vang lên trong màn đêm yên tĩnh, tựa như một con dã thú trong rừng sâu nhe nanh vuốt đầy máu, chỉ đợi phá tan lớp cửa ngăn cản liền lao tới hút sạch xương tuỷ nạn nhân xấu số.

Cô gái cuộn tròn trên sô pha màu da trắng bệch nhợt nhạt, co rúm ôm lấy đầu gối của mình, hoảng sợ nhìn cánh cửa, lảo đảo đi giày, tới chiếc cửa sổ nhỏ trong phòng ngủ, đây là cửa sau mà sáng sớm cô đã tính trước cho sự sinh tồn của mình.

Cô vừa nhảy khỏi cửa sổ thì đồng thời cửa bị phá ra, hàng xóm phẫn nộ bị đánh thức, không kiên nhẫn mở cửa chửi mắng.

Khi nhìn thấy là một đám đàn ông thô kệch, hùng hùng hổ hổ nhưng lại không dám tiến lên.

Một đám đi vào phòng, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, kể cả ngăn tủ cũng không bỏ sót, cuối cùng một người nhìn thấy cửa số trong phòng mở, "Nó chạy ra ngoài cửa sổ, mau đuổi theo!"
Trong nhiều ngày như vậy, mới tìm được người trốn trong khu rách nát của những người làm công, giờ chạy thoát chính là thành công cốc.

Trần Mộng Kỳ chạy không có mục đích, giống như một linh hồn lang thang vất vưởng, cô không biết mình nên đi đâu, nhưng biết là chính mình nhất định không được dừng lại..


Bình luận

Truyện đang đọc