MƯA RƠI Ở KIM THÀNH



Nghiêm Thấm đi từ trường ra, bên ngoài trời đã tối rồi.

Cô đi một mình lang thang không có mục đích ở trên đường, căn bản cô không thèm quan tâm bạn học nghĩ gì về mình.

Điện thoại ở trong túi không ngừng rung lên, Nghiêm Thấm lại không hề có ý định muốn nghe, cô không muốn biết ai đang gọi đến.

Triệu Nhã Phỉ và Thẩm Tuấn Tài đều không có ở nhà, anh biết Nghiêm Thấm đã cùng bạn cùng phòng xảy ra mâu thuẫn rồi một mình chạy đi, anh lập tức đi tìm cô.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.


Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Nhưng liên tiếp gọi điện thoại cũng không có ai nghe.

Đã quá nửa đêm vẫn chưa tìm được người, suýt nữa anh đã gọi điện báo cảnh sát, cuối cùng lại nhận được cuộc gọi từ Doãn Kinh Mặc, "Cô ấy ở khách sạn, vừa mới ngủ."
Gió Bắc đầu đường gào thét thổi qua, chàng trai mặc áo khoác mà vẫn rịn một ít mồ hôi đầy trán, anh dừng lại bước chân.

Trên đường giờ chỉ còn những công nhân làm vệ sinh và lác đác vài xe ô tô chạy qua.

"Thiếu gia, trời sắp sáng." Tài xế xuống xe, đi tới bên cạnh anh nhắc nhở.

Thẩm Dịch An làm như không nghe thấy, "Khách sạn nào?"
Doãn Kinh Mặc nói địa chỉ cho anh, cánh môi Thẩm Dịch An giật giật, nhưng chỉ nói một tiếng: "Ừ."
Thẩm Dịch An lên xe, nói địa chỉ.

Tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu, thấp giọng nói: "Nếu Thấm tiểu thư đã ở cùng Doãn thiếu gia rồi thì chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì, không bằng thiếu gia về nghỉ ngơi trước, đợi trời sáng lại đến?"
Thẩm Dịch An chỉ nói: "Đi tìm cô ấy."

Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không nhìn thấy cô thì rất lo lắng.

Tài xế thấy vậy cũng không nói gì nữa.

Tới khách sạn, Thẩm Dịch An gõ cửa, một lúc sau người trong phòng mới ra mở cửa.

Doãn Kinh Mặc bọc khăn tắm, hiển nhiên bộ dáng là vừa mới tắm xong, đôi mắt đen láy của Thẩm Dịch An nhìn hắn xen lẫn sự lạnh lùng.

Doãn Kinh Mặc bị ánh mắt của Thẩm Dịch An làm cho sửng sốt, dừng một lúc sau đó mở miệng giải thích: "Chuyện không phải như cậu nghĩ........Dịch An, em gái Nghiêm đã ngủ rồi."
Thẩm Dịch An đẩy hắn ra, bước nhanh vào bên trong, Doãn Kinh Mặc đànhh phải đè thấp giọng, "Em gái Nghiêm đã ngủ rồi, có chuyện gì thì đợi cô ấy dậy hẵng nói cũng không muộn."
Cô gái nhỏ nằm trên giường chỉ chiếm một góc nhỏ, bên cạnh bày biện quần áo của cô.

Hai bàn tay Thẩm Dịch An nắm chặt run rẩy, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, lập tức xoay người, tiến đến nắm cổ áo Doãn Kinh Mặc: "Cậu đã làm gì?"
Doãn Kinh Mặc nắm lấy tay anh đè xuống: "Trước tiên cậu bình tĩnh lại đã, tôi có thể làm gì cô ấy chứ?"
Nhiều năm làm bạn như vậy, hắn là người như thế nào chẳng lẽ anh không hiểu?
Thẩm Dịch An trực tiếp ném ra một loạt áo mưa đặt bên cạnh bàn lên người hắn: "Đây là cái gì?!"
Ít nhiều Doãn Kinh Mặc cũng hơi ngơ ngẩn: "Đây là—"
Vừa rồi hắn cũng không chú ý đến, mặc dù khách sạn không thế thiếu những đồ này, nhưng mà hắn.....!

"Dịch An, tôi có như nào cũng không cầm thú đến mức đó, cậu nghĩ đi đâu vậy? Em gái Nghiêm còn chưa vào đại học, sao tôi có thể......" Doãn Kinh Mặc bẻ tay anh ra, cười khẽ.

Thẩm Dịch An buông lỏng tay, đôi mắt đen láy nheo lại: "Thực xin lỗi."
Doãn Kinh Mặc trêu ghẹo, "Ban nãy cậu như vậy, giống như là tôi đang cho cậu đội nón xanh, vừa vào cửa đã muốn giết tôi rồi."
Thẩm Dịch An nghe vậy, sống lưng lập tức cứng đờ.

Vừa rồi.....!
Vừa rồi tính khí của anh nghiễm nhiên không thể kiềm chế được, việc này từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

Từ trên đường nhận được điện thoại của Doãn Kinh Mặc, trong lòng Thẩm Dịch An như có cái gì đang không ngừng dâng trào kích động, làm anh tâm phiền ý loạn.

Thẩm Dịch An: "Thực xin lỗi."
Doãn Kinh Mặc cười cười, vỗ vỗ vai anh: "Cậu sao thế? Cứ liên tục xin lỗi tôi vậy?"
Thẩm Dịch An siết chặt bàn tay, nhìn về Nghiêm Thấm nằm trên giường, "Kinh Mặc, chia tay với cô ấy đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc