MƯA RƠI Ở KIM THÀNH



EDITOR: ĐỘC LY
Thẩm Dịch An nghe máy, "Alo.

"
Tống Tuệ Ninh cố gắng hết sức để giọng nói của mình như mọi khi: "Dịch An, cậu về đến nhà rồi sao?"
Thẩm Dịch An: "Vẫn chưa.

"
Tống Tuệ Ninh ngập ngừng: "Vừa rồi! vừa rồi ở cổng sau của công viên hình như tôi! nhìn thấy cậu.

"
Thẩm Dịch An cầm điện thoại ngẩn ra, không phải bởi vì lời nói của Tống Tuệ Ninh, mà là! Nghiêm Thấm ngồi bên cạnh anh.

Cô gái nhỏ không có ý gì xấu, cô chỉ làm những gì Thẩm Tuấn Tài đã làm với cô, được quần áo che lấp, nếu không cẩn thận quan sát, chỉ nghĩ rằng hai người đang dựa sát vào nhau mà thôi.

Mà Thẩm Dịch An có thể cảm nhận được một cách rõ ràng có một bàn tay đang tác loạn trên đùi của anh, cách một lớp vải quần, càng tăng thêm mùi vị cấm kỵ.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.


Nghiêm Thấm mỉm cười nhìn anh, không nói gì, cũng không có quấy rầy anh nghe điện thoại, nhưng động tác tay không hề dừng lại.

Thẩm Dịch An đè lại tay của cô, lúc này đã đi tới giữa hai chân anh, đôi đồng tử đen nhánh quét bốn phía, chàng trai đoan chính vẫn không có khả năng cùng cô diễn trò táo bạo.

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô, hàm chứa ý cảnh cáo.

"Dịch An, cậu có đang nghe không?" Tống Tuệ Ninh đầu bên kia quả nhiên không thấy anh đáp lại nhịn không được lên tiếng.

Thẩm Dịch An lấy lại tinh thần: "Ừ.

"
Anh lên tiếng, nhưng lúc sau, không nói gì nữa.

Tống Tuệ Ninh mím môi: "Cậu hiện tại!.

có phải không tiện nghe điện thoại?"
Thẩm Dịch An mở miệng, Nghiêm Thấm đột nhiên giơ tay cắt đứt, ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi hắn: "Anh Dịch An, Tống Tuệ Ninh là bạn gái dì Triệu chọn cho anh sao? Chúng ta cùng cô ấy yêu đương vụng trộm, có phải sẽ có cảm giác kích thích hơn?"
Một cặp vợ chồng chuẩn bị xuống trạm tiếp theo đi ngang qua hai người, nghe được lời nói của Nghiêm Thấm, kinh ngạc quay đầu lại.

Không ai nghĩ rằng một cô gái hồn nhiên thanh thuần như vậy lại khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt với những lời cô nói.

Vốn dĩ Thẩm Dịch An không để ý tới những lời nói vớ vẩn của cô, nhưng cô gái nhỏ thấy anh không có phản ứng, một lúc sau nói: "Chúng ta đến cửa hàng bán đồ chơi của người lớn được không? Anh Dịch An thích chơi cái gì? Em!.

A.

"
Xung quanh có ánh mắt liếc qua đây suy đoán mối quan hệ của hai người, tới trạm sau, một tay Thẩm Dịch An kéo cô ra khỏi tàu điện ngầm.

Anh lạnh mặt, ngược lại cô gái nhỏ vô cùng cao hứng, cầm điện thoại bấm bấm gì đó.

Cô rất ít khi yên tĩnh không tới trêu chọc anh, Thẩm Dịch An liếc mắt nhìn vào điện thoại của cô, cô gái nhỏ phát hiện, sau đó đưa điện thoại áp sát vào người giấu giếm, cảnh giác nhìn anh.

Thẩm Dịch An vẫn tiếp tục đi về phía trước, sau khi về đến nhà, rốt cuộc anh cũng biết thứ cô mua là cái gì.

"Thiếu gia, có nhân viên chuyển phát nhanh tới, nói là! nhất định cậu phải trực tiếp ký nhận.

"
Cô gái nhỏ ngồi trên sô pha há miệng nhỏ ăn kem, nghe thấy vậy nhìn thoáng qua anh.


Thẩm Dịch An cũng không nhớ rõ chính mình đã mua thứ gì, dừng một chút, xoay người.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.

Đọc ở wattpad là tôn trọng công sức của Editor.

Nhân viên chuyển phát nhanh là một người phụ nữ trung niên, ở cửa nhìn thấy người mua cái "đồ kia" là một chàng trai tuấn tú sáng sủa, có chút không tiếp nhận nổi, thời điểm ký tên, khéo léo khuyên nhủ: "Nhìn cậu vẫn!.

còn đang đi học? Học sinh vẫn không nên dùng những đồ này, đối! đối với thân thể không tốt.

"
Thẩm Dịch An sững lại: "Cái gì?"
Người phụ nữ ngưng một lúc, thở dài một hơi, cầm hoá đơn: "Không, không có gì.

"
Thẩm Dịch An nhìn thùng giấy không tính là nhỏ dưới mặt đất, toàn bộ được bọc kín bằng băng dính màu đen, cũng không viết cụ thể là đồ gì, hơi nặng.

Anh cầm thùng giấy mang tới phòng khách, "Dì Trần, mang kéo tới đây.

"
Người giúp việc nhìn anh cầm thùng giấy bọc đen trên tay, có chút tò mò: "Thiếu gia mua cái gì vậy?"
Thẩm Dịch An cầm lấy kéo, đang định bắt đầu, Nghiêm Thấm vẫn đang ngồi trên sô pha đột nhiên đứng dậy, ôm lấy thùng giấy chạy một mạch lên tầng.

Thẩm Dịch An nhìn chằm chằm, đi lên theo.

Người giúp việc khó hiểu nhìn hai người.


Nghiêm Thấm cũng không ôm cái thùng về phòng của mình, mà là đẩy cửa phòng Thẩm Dịch An.

Anh đuổi kịp, "Là đồ của em?"
Nghiêm Thấm: "Mua cho anh Dịch An, là một món quà.

"
Hiện tại đối với lời nói của cô gái nhỏ ngang ngược này, Thẩm Dịch An chỉ cảm thấy nghi ngờ: "Mua cái gì?"
Nghiêm Thấm nhét vào trong ngực anh: "Anh phải tự mình mở thì mới có điều bất ngờ.

"
Thẩm Dịch An trầm mặc một lúc lâu, lấy đầu bút mở lớp băng dính, hộp bên trong còn có một túi vải màu tím, Thẩm Dịch An mở túi ra, Nghiêm Thấm chờ mong nhìn anh.

Khoá được mở ra một nửa, thứ anh nhìn thấy đầu tiên chính là màu da, anh dừng một lúc.

Xuống thêm chút nữa, túi hoàn toàn được mở ra, cánh tay Thẩm Dịch An cứng đờ bỗng nhiên ném thứ đó đi.

Cùng lúc đó, một tờ giấy mô tả sản phẩm rơi ra ngoài: Vòng ba to lớn mập mạp, vô cùng kích thích, dựa trên số đo của người mẫu xinh đẹp! Rất lớn! Rất rất lớn! Không sản phẩm nào chân thật như phiên bản này!"
Tận hưởng + Rèn luyện, "Bạn đồng hành" tại nhà.

Tạm biệt ra sớm, lâu hơn một giờ!.


Bình luận

Truyện đang đọc