MƯỜI NĂM ĐỂ CHÓ ĂN

Hôm sau, bọn họ đi nhảy bungee.

Diêu Lương vốn định ở một bên nhìn Trương Dịch Văn chơi, nhưng Trương Dịch Văn nhất quyết kéo người chơi cùng.

Diêu Lương đứng trên cây cầu đỏ, chân đặt trên tấm ván gỗ nhô ra khỏi cầu chỉ vài bước chân.

Anh lắng nghe tiếng gió rít bên tai, dưới chân là dòng sông chảy xiết, trước mặt là núi non chót vót.

Diêu Lương nhớ rõ, những năm tháng thời cấp ba, anh thường đứng trên cao nhìn xuống khung cảnh bên dưới y như bây giờ.

Chỉ là khi đó Diêu Lương bước trên sàn xi măng, dưới chân là xe cộ, trước mặt là tòa nhà cao như bình phong, trên người không thắt dây an toàn, mà thắt đầy những vết bầm tím.

Mà bên cạnh, cũng không có Trương Dịch Văn.

"Diêu Lương, cậu sợ à?"

Thanh âm của người đó vẫn trong trẻo như trước, bá đạo như trước, tùy ý truyền vào lỗ tai rồi đến trái tim anh.

Diêu Lương ngẩng đầu nhìn bên cạnh, Trương Dịch Văn đang dang thẳng tay sang hai bên. Gió lớn thổi qua, Diêu Lương không thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy tay áo bị gió thổi bay lên giống như đôi cánh, tựa hồ chuẩn bị bay đi.

"Tôi không sợ."

"Tôi đây cũng không sợ."

Mái tóc tung bay trong gió che khuất tầm mắt của Diêu Lương, anh chỉ mơ hồ nhìn thấy răng nanh và mi mắt cong cong của Trương Dịch Văn. Anh biết lúc này người kia nhất định đang cười một cách tùy ý và rạng rỡ.

"Diêu Lương, tôi thích cậu."

Khoảnh khắc trước khi nhảy xuống, Diêu Lương đã nghe thấy người bên cạnh nói câu này với mình.

Trong đầu đột nhiên hiện lên ngày tận thế mà Trương Dịch Văn vẫn hay nói đến mấy ngày nay, Diêu Lương vốn nghĩ rằng cho dù thật sự có tận thế cũng chẳng sao. Nhưng bởi vì một câu vừa rồi của Trương Dịch Văn, Diêu Lương mới nhận ra rằng nếu tận thế xảy ra, anh sẽ không thể gặp lại người này nữa.

Lúc nhảy xuống, Diêu Lương không hiểu sao lại muốn nhìn mặt của Trương Dịch Văn, nhưng lực cản khiến anh khó mà quay sang một bên. Trái tim Diêu Lương như bị bóp nghẹt, bụng dưới điên cuồng quặn đau. Có lẽ vì không thấy được Trương Dịch Văn, hoặc có lẽ do lời Trương Dịch Văn nói, người trước nay chưa từng quan tâm đến cái chết như Diêu Lương cuối cùng cũng đã cảm nhận được sợ hãi.

Đối với Diêu Lương của quá khứ, sống và chết chẳng khác gì nhau. Nhưng cố tình Trương Dịch Văn lại xuất hiện, mái tóc vàng chướng mắt kia của hắn lại xuất hiện, Diêu Lương chỉ liếc một cái rồi dời tầm mắt đi.

Diêu Lương nhớ lúc đó bọn họ nằm xoài trên lưới an toàn thở hổn hển, không nói lời nào, chỉ nhìn đối phương cười khúc khích. Cười mãi quên cả việc phải xuống, nhân viên tới gọi mới chịu đi.

Dưới chân là sông ngòi, sau lưng là núi cao, cảnh dù đẹp nhưng chỉ có người trước mặt, người đã học chung ba năm cấp ba và quen biết anh bảy năm, lọt vào mắt Diêu Lương.

Diêu Lương và Trương Dịch Văn nhảy bungee xong thì lập tức muốn lên máy bay, suýt chút nữa thì bị trượt, khi ngồi vào chỗ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nhị ngốc, tại sao cậu nhất định phải đi nhảy bungee vào ngày tận thế hôm nay vậy?"

Diêu Lương hơi thở vừa ổn định đã nghi vấn, ngay từ ban đầu Diêu Lương đã tò mò tại sao hôm nay người này phải nhảy bungee cho bằng được, còn nói cái gì sẽ không thay đổi.

Trương Dịch Văn đang lập tức muốn phản bác cái tên này thì nghe được nửa câu sau của Diêu Lương, hắn tức khắc im lặng, cho dù Diêu Lương ở bên cạnh thuyết phục mãi cũng không chịu nói lý do là gì.

Diêu Lương thấy lỗ tai Trương Dịch Văn đỏ bừng, hai mắt đảo qua đảo lại không dám đối mặt với anh, nhất định phải có nguyên nhân gì đó.

"Nhị ngốc, cậu có nhớ hoa hướng dương cậu tặng tôi nhiều năm trước không?"

Trương Dịch Văn gật đầu, nghi ngờ nhìn Diêu Lương.

"Cậu nhớ bức thư mình viết chứ?"

Trương Dịch Văn suy nghĩ một chút, có lẽ là vì nhớ tới nội dung bức thư, sắc mặt càng đỏ hơn.

Thấy phản ứng của Trương Dịch Văn, Diêu Lương vui vẻ trêu chọc hắn:

"Cậu biết đó, tôi không biết nói mấy lời tình cảm, nhưng khi nhìn cậu..."

Diêu Lương đọc lớn nội dung thư, Trương Dịch Văn tức khắc trở nên xấu hổ hơn, không thể làm gì khác đành nói ra nguyên nhân.

"Tôi... tôi nói... còn không được sao..."

Ai nhìn thấy vẻ tủi thân của Trương Dịch Văn cũng sẽ cho rằng Diêu Lương ức hiếp hắn. Mà trên thực tế đúng là như vậy, Diêu Lương giống như một tiểu bá vương khoanh tay chờ Trương Dịch Văn nói tiếp.

Trương Dịch Văn liếc mắt nhìn Diêu Lương, xem ra không nói thì không được rồi, hắn đành phải nhẹ thở dài, có lẽ do xấu hổ, âm lượng cũng bị hạ xuống rất nhiều:

"Bởi vì hôm nay không chỉ là tận thế, còn là kỷ niệm hai năm của chúng ta, tôi nghĩ dẫn cậu đi nhà hàng tặng hoa hồng gì đó quá sến, cho nên..."

Diêu Lương nhìn người bên cạnh, khóe miệng không tự giác nâng lên. Thấy bộ dạng nhịn cười của Diêu Lương, Trương Dịch Văn lập tức đau khổ nói Diêu Lương đang chế nhạo ý tốt của hắn.

Diêu Lương càng nghe càng vui vẻ. Trương Dịch Văn còn hăng hái hơn khi thấy phản ứng của Diêu Lương.

Lúc đó, chắc họ nghĩ tương lai của cả hai hẳn sẽ còn rất nhiều ngày như vậy, một người đùa vui, một người mỉm cười. Nhưng tiếc thay, ngày tháng có hạn, thời gian dằng dặc trôi qua, hạnh phúc nhỏ nhoi này rồi cũng sẽ tan biến hoàn toàn.

Nếu những ngày ở New Zealand giống như những câu chuyện cổ tích đẹp đẽ mà hư ảo, thì hiện thực đã ập đến ngay từ khi họ xuống máy bay.

Nhiều năm sau, Diêu Lương vẫn luôn nghĩ về ngày đó, có khi nó là một điềm báo, một điềm báo rằng anh và Trương Dịch Văn chỉ có thể đi đến kết cục ngày hôm nay.

Bình luận

Truyện đang đọc