MƯỜI NĂM ĐỂ CHÓ ĂN

"Diêu Lương, chúng ta biết nhau mười lăm năm, nhưng tất cả những gì tôi biết về cậu là cậu và ba mẹ không hòa thuận, mẹ cậu không đồng ý chuyện chúng ta, còn gì nữa đâu?"

Trương Dịch Văn nói chậm và nhẹ nhàng, giọng điệu trầm thấp và bất lực.

"Vậy cậu còn muốn nghe cái gì nữa, như vậy chưa đủ sao?"

Trái ngược với Trương Dịch Văn, ngữ khí Diêu Lương có chút nóng nảy. Anh hơi bực bội, cảm giác đè nén ở bệnh viện vừa rồi lại dâng trào.

"Nhưng tất cả những điều ấy, không có cái nào do chính cậu kể cho tôi."

Có lẽ bị cảm xúc của Diêu Lương ảnh hưởng, Trương Dịch Văn cũng bắt đầu kích động. Sau khi nhận thấy được thái độ của mình, Trương Dịch Văn dừng lại một chút, điều chỉnh lại cảm xúc:

"Gia đình của tôi, vì sao ba mẹ tôi ly hôn, ba tôi và chị tôi là người như thế nào, cậu đều biết cả. Nhưng chuyện nhà cậu, tôi không hỏi, cậu cũng sẽ không chủ động kể."

"Giống như cho tới hiện tại, tôi chưa từng thật sự hiểu rõ cậu."

Ngữ khí của Trương Dịch Văn vẫn rất nhẹ nhàng, dường như đang giả vờ bình tĩnh, nhưng đôi mày nhíu chặt đã bán đứng hắn.

"Có lẽ cậu cũng không quá hiểu tôi, nếu không cậu đã chẳng chuyện bé xé ra to như vậy."

Cảm xúc bị dồn nén hiện tại đã trào lên, từ trong miệng phát ra những câu không hề suy nghĩ.

Diêu Lương nhìn vẻ mặt có phần khiếp sợ của Trương Dịch Văn, lại xấu xa cảm thấy hả hê.

"Chuyện bé xé ra to? Nếu tôi thật sự làm lớn chuyện, tôi nên hỏi có phải là Trần Lâm đưa cậu về hay không!"

"Trương Dịch Văn, cậu con mẹ nó đủ rồi!"

Một câu của Trương Dịch Văn chọc trúng chỗ đau của Diêu Lương. Lần trước bọn họ khắc khẩu cũng bởi vì Trương Dịch Văn nghi ngờ Diêu Lương và Trần Lâm có gì đó, mà sự hoài nghi này, là sự tình mà Diêu Lương không có cách nào chấp nhận được.

Không khí giữa hai người vốn đã căng như sợi dây đàn, những lời này của Trương Dịch Văn, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là càng tăng thêm lực, kéo đứt hoàn toàn sợi dây.

Kế đó là những câu mắng mỏ điên cuồng. Mấy phần ngọt ngào vừa rồi đã tan biến không còn một mảnh, chỉ còn lại tiếng chửi bậy đau đớn tâm can và một mớ hỗn loạn trên sàn.

Không biết là ai nói câu chia tay trước, giống như quả lựu đạn, vừa ném ra, đôi bên đều nín thở. Im lặng qua đi, bi kịch bùng nổ.

Giữa hai người bây giờ chính là như vậy, cãi vã kịch liệt đột nhiên im bặt. Mắt to nhìn chằm chằm mắt nhỏ, lồng ngực không ngừng phập phồng cùng tiếng thở hổn hển đan xen nhau, tất cả là minh chứng cho trận chiến vừa rồi.

Diêu Lương quay đầu đi trước, vào phòng ngủ, để lại một mình Trương Dịch Văn bên ngoài đỡ trán, suy sụp ngồi trên sô pha, đối mặt với đống hỗn độn trong nhà.

Diêu Lương ngậm miệng không nói, Trương Dịch Văn bất an hoài nghi, gia đình hai bên can thiệp. Đoạn quan hệ này không tính là đúng đắn, cũng chẳng hề bình đẳng.

Diêu Lương biết, Trương Dịch Văn cũng biết, hai người sớm đã không còn đi chung một con đường, khoảng cách sẽ ngày càng lớn, chia tay là lựa chọn tốt nhất.

Đạo lý ai cũng biết, nhưng mười lăm năm, từ không biết mùi đời đến thành thục, từ niên thiếu đến trưởng thành, mười lăm năm đẹp nhất trong cuộc đời, làm sao có thể nói bỏ là buông bỏ được?

Mười lăm năm quen nhau yêu nhau, sau cùng lại hóa thành mớ hỗn loạn, bao nhiêu năm mới quên được đây?

Diêu Lương nằm một hồi mới giãy dụa bò dậy khỏi giường, thái dương bên phải luôn đau nhức, đôi mắt khô khốc, liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử trên bàn làm việc.

Bốn giờ.

Cuộc cãi vã vừa rồi với Trương Dịch Văn cứ như là một giấc mơ. Diêu Lương nhìn ra cửa phòng ngủ, sau đó yếu ớt buông lỏng vai, dường như không có dũng khí mở cửa đối mặt với đống hỗn độn bên ngoài.

Anh thở dài, chậm rì rì bước về phía phòng khách.

Diêu Lương nhô nửa người ra trước, xem xét tình hình bên ngoài.

Một trận đấu bóng đá đang được phát trên tivi. Giọng bình luận viên nhỏ nhẹ phát ra. Toàn bộ đèn trong phòng khách không có bật. Diêu Lương nhìn thấy Trương Dịch Văn đang ngồi trên ghế sofa qua ánh sáng của tivi. Diêu Lương cúi đầu, phát hiện đống hỗn độn trên sàn đã được thu dọn sạch sẽ.

Nghĩ là Trương Dịch Văn dọn, Diêu Lương lại nhìn hắn. Trương Dịch Văn vẫn luôn chăm chú ngồi trên sô pha xem bóng đá dường như cảm nhận được thứ gì, quay đầu về phía sau. Tầm mắt hai người liền giao nhau trong bóng tối.

Sự im lặng ngột ngạt một lần nữa bao trùm lấy bọn họ.

"Uống một lon không?"

Trương Dịch Văn chủ động đánh vỡ trầm mặc, giơ lon bia trên tay lên, hơi lắc lắc, ý bảo Diêu Lương uống cùng.

Trương Dịch Văn đã mở lời, Diêu Lương cũng không có gì phải khó xử, anh bước đến cầm lấy lon bia, ngồi cạnh Trương Dịch Văn.

"Diêu Diêu, đã lâu rồi tôi không gọi cậu như vậy phải không?"

Qua một lúc lâu, Trương Dịch Văn lại bắt đầu nói tiếp, ánh mắt vẫn nhìn về phía tivi.

"Hình như từ thời đại học, cậu đã chẳng gọi hai tiếng ấy nữa."

"Đổi lại cậu kêu tôi là Nhị Ngốc."

Nghe thấy biệt danh này, Diêu Lương không nhịn được cười. Trương Dịch Văn nghe thấy tiếng cười bên cạnh liền quay đầu nhìn xem.

"Hồi cấp ba cậu cũng cười như vậy, trong lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Nụ cười trên mặt Diêu Lương ngừng lại, ánh mắt khẽ hạ xuống, mi mắt che đi cảm xúc trong con ngươi. Diêu Lương im lặng hồi lâu, sau đó uống một ngụm bia rồi mới đáp:

"Phải không? Tôi đã quên rồi."

Màn hình tivi lúc sáng lúc tối, khuôn mặt cả hai dường như cũng hóa mơ hồ. Ai cũng không thấy rõ, không nắm bắt được cảm xúc của nhau.

Trương Dịch Văn nở nụ cười tự giễu. Tiếng cười thật ngắn ngủi, Diêu Lương còn tưởng chính mình nghe lầm.

"Sau lễ tốt nghiệp cấp ba, tôi tỏ tình với cậu, chuyện đó hẳn cậu cũng quên rồi?"

Diêu Lương nửa vui đùa mà trêu ghẹo Diêu Lương. Diêu Lương cũng không tiếp chuyện, chỉ vừa nhìn tivi vừa uống bia, cũng không biết có nghe Trương Dịch Văn nói gì không. Trương Dịch Văn cũng mặc kệ, liền nói tiếp:

"Thật ra đêm đầu tiên ngủ lại nhà cậu, tôi đã muốn thổ lộ lòng mình. Nhưng tôi vẫn còn sợ hãi, sợ cậu từ chối và xa lánh tôi. Cho nên lúc ấy cậu hỏi tên bài hát là gì, tôi đã không trả lời."

"Đến khi tốt nghiệp, tôi nghĩ nếu còn không nói, cả hai chúng ta sẽ dần xa nhau. Vì thế tôi mới có đủ can đảm tỏ tình với cậu, nhưng bị cậu mượn hoa bồ công anh từ chối."

"Thật ra lúc đó tôi cũng không nghĩ nhất định sẽ thành công. Chẳng qua là sau khi bị từ chối, tôi nói vậy để vớt vát hình tượng, hiện tại ngẫm lại đúng là ngu ngốc."

"Diêu Lương, đời này của tôi thật sự bó tay với cậu."

Trương Dịch Văn đứt quãng kể lại hồi ức đó. Thanh âm trầm thấp chậm rãi của hắn đối lập hoàn toàn với âm thanh phấn khích khàn khàn của bình luận viên trên tivi.

Diêu Lương lẳng lặng mà nghe, không ngắt lời. Suy nghĩ lại theo lời Trương Dịch Văn trở về ngày mưa hôm đó, và ngày nọ trong phòng học.

Anh nhớ rõ khi ấy kích động, tim đập rất nhanh, âm thanh như muốn xé rách màng nhĩ. Diêu Lương vẫn còn nhớ cảm giác rung động lúc đó, nhưng nó là sự bồng bột của thiếu niên, là khoảng thời gian mà cả anh và Trương Dịch Văn đều không thể nào quay trở lại.

"Đời này còn rất dài, không chừng tương lai cậu còn bại trong tay nhiều người khác."

Diêu Lương học theo giọng điệu trêu đùa của Trương Dịch Văn, nửa đùa nửa nghiêm túc nói.

"Không có khả năng."

Không ngờ Trương Dịch Văn lại nghiêm túc nhìn thẳng vào Diêu Lương. Ngay cả trong ánh sáng mờ ảo, Diêu Lương vẫn cảm giác được trong ánh mắt hắn là kiên định và nghiêm túc.

Mười lăm năm, hơn non nửa cuộc đời. Từ tình yêu thuở thiếu niên bồng bột mà hoang dại đến tình cảm mới mẻ mãnh liệt, rồi sau đó là tình cảnh hỗn loạn như hiện tại. Tiếp tục kéo dài chỉ sinh thêm chán ghét, chi bằng bây giờ, nhân lúc vết thương còn chưa thối rữa mà từ bỏ.

"Trương Dịch Văn, chúng ta chia tay đi."

Rõ ràng chỉ có tám chữ, Diêu Lương lại cảm thấy nói ra vô cùng gian nan. Anh nhìn Trương Dịch Văn, Trương Dịch Văn cũng nhìn anh. Hốc mắt hai người dần đỏ lên, mũi cũng chua xót.

Khi tiếng hò reo vang lên từ tivi, hai người như bị điện giật, lập tức dời mắt, chỉ lại nghe thấy ngữ khí trêu ghẹo của Trương Dịch Văn:

"Lần này không còn cơ hội sao? Cùng nhau trải qua năm thứ mười hai gì đó."

"Không còn."

"Sớm biết như vậy, có lẽ trong thư, tôi đã viết một mốc thời gian xa hơn."

"Ừ, sao cậu không viết thời gian dài hơn?"

Hai người câu được câu không trò chuyện, phảng phất như trở về thời gian ngọt ngào trước đây, cho đến khi ánh sáng lóe lên, mặt trời bắt đầu ló dạng.

Trương Dịch Văn chỉ mất hơn mười phút để thu dọn hành lý. Diêu Lương đưa người ra cửa, không hề có cảm giác đang từ biệt, chỉ như Trương Dịch Văn đi công tác, Diêu Lương dậy sớm tiễn hắn mà thôi.

"Thật sự không hối hận sao? Tôi vẫn có thể ở bên cạnh cậu nhiều năm về sau nữa."

"Cậu biết không, thầy bói nói tôi tốt số, có thể sống lâu trăm tuổi."

Diêu Lương lấy khăn quàng cổ, quấn lên giúp Trương Dịch Văn, động tác sửa sang thuần thục, như đã làm qua không biết bao nhiêu lần.

Diêu Lương cười, ánh mắt vốn đang chăm chú vào chiếc khăn chuyển sang hai mắt Trương Dịch Văn:

"Thầy bói cũng nói tôi mệnh tốt."

Nghe câu trả lời này, Trương Dịch Văn bật cười, cuối cùng chỉ lắc đầu, như là bó tay rồi:

"Được rồi, tôi đi đây."

Cửa vốn dĩ đã mở, người cũng đứng ở bên ngoài, nhưng Trương Dịch Văn thấy trong lòng không thoải mái, không phải vì chia tay, mà là có chuyện không thoải mái.

Vì thế, Trương Dịch Văn lại xoay người nhìn về hướng Diêu Lương, nhìn thật lâu vào hốc mắt ửng đỏ của anh, hắn biết mình đã quên nói điều gì.

"Chăm sóc tốt bản thân nhé."

Một khắc kia nhìn thấy Diêu Lương, Trương Dịch Văn vốn muốn nói lên câu này, nhưng lời đến khóe môi lại không phát ra thành tiếng. Nói ra chỉ thêm quyến luyến, không cần thiết, cũng không còn ý nghĩa gì.

"Yên tâm đi, tôi sẽ sống lâu trăm tuổi."

Trương Dịch Văn thấy Diêu Lương rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại như xa tận chân trời. Cánh cửa vốn chỉ cách một bước, nay lại giống như bức tường cao trong suốt ngăn cách hai người, không ai có thể vượt qua.

Trương Dịch Văn nhìn Diêu Lương hồi lâu, cuối cùng vẫn xoay người rời đi, lần này cả hai đều không quay đầu lại.

Bọn họ ở bên nhau mười một năm mười sáu tiếng, hiện tại cả hai chính thức chia tay.

Bình luận

Truyện đang đọc