MƯỜI NĂM ĐỂ CHÓ ĂN

Thật ra nói ở bên nhau nửa tháng, nhưng coi như chỉ được một tuần, số lần hai người gặp mặt nhau đếm trên đầu ngón tay.

Gần đến kỳ nghỉ đông, công việc cả hai đều bận rộn. Diêu Lương rạng sáng mới về, Trương Dịch Văn còn bận hơn, đến sáng còn chưa trở lại. Nói ở chung một chỗ, kỳ thật không hề chạm mặt.

"Diêu Lương?"

Tiếng Trần Lâm vang lên bên tai, Diêu Lương quay sang, thấy Trần Lâm đang nhướng mày, khoanh tay nhìn mình.

"Gần đây tôi phát hiện anh rất hay thất thần, còn phiền lòng chuyện người kia à?"

Người kia trong miệng Trần Lâm chính là Trương Dịch Văn.

Dạo này Diêu Lương xác thực nghĩ đến Trương Dịch Văn hơi nhiều, anh khẽ thở dài, khuỷu tay chống lên mặt bàn, xoa xoa thái dương:

"Đúng vậy."

"Sao hai người cứ mãi rối rắm nhỉ, nếu là tôi, hoặc là chia tay, hoặc là không làm gì cả, trực tiếp ở bên nhau."

Trần Lâm nói nghe rất đơn giản, nhưng Diêu Lương không giống cậu ta, chỉ có thể chật vật như vậy.

Diêu Lương nhìn Trần Lâm, thấy lúc cậu ta nói câu vừa nãy rất giống một người. Đúng rồi, là Lưu Ninh, giọng điệu quả thực giống Lưu Ninh như đúc.

"Tìm tôi có việc gì?"

Trần Lâm lẩm bẩm, bảo mới mấy câu mà Diêu Lương đã không kiên nhẫn, sau đó vào chủ đề:

"Anh biết người tên Lưu Ninh đúng không?"

Diêu Lương không đáp, coi như chấp nhận.

Trần Lâm nói cậu ta đã biết từ lâu, oán giận với Diêu Lương:

"Lần đầu tiên gặp mặt đã làm hỏng xe tôi, lần thứ hai cướp mất người của tôi. Lần nào gặp xui xẻo lần đó."

Trực giác Diêu Lương cho biết Trần Lâm không chỉ muốn than thở nên chờ cậu ta nói tiếp.

"Diêu Lương, anh có thể..."

Diêu Lương nhìn vẻ mặt giảo hoạt của Trần Lâm, lập tức cự tuyệt, chặt đứt ý định của người này.

"Không, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người."

Trần Lâm vốn không có bao nhiêu hy vọng, nhưng Diêu Lương từ chối thẳng thừng như vậy khiến Trần Lâm sụp đổ và bắt đầu than thở.

Nhìn bộ dáng quái dị của Trần Lâm, Diêu Lương chỉ cảm thấy buồn cười. Đợi Trần Lâm oán than xong rồi, Diêu Lương liền bảo cậu ta cút đi, đừng quấy rầy anh làm việc.

"Diêu Lương, đừng dây dưa."

Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, Trần Lâm quay lại nói một câu với Diêu Lương. Trên mặt cậu ta đã không còn vẻ không đứng đắn ban nãy, vô cùng nghiêm túc.

"Ừ."

Diêu Lương dừng lại hồi lâu, cuối cùng chỉ đưa ra một trả lời như vậy.

Trần Lâm nhìn Diêu Lương vài lần, sau đó lại trở về dáng vẻ bất cần, nói một câu việc nhà khó giải quyết rồi mới ra ngoài.

Diêu Lương biết rõ kéo dài mãi cũng không tốt cho cả hai. Mối quan hệ mà không thể thấy được tương lai, tốt nhất nên theo lời Trần Lâm nói, nhanh chóng cắt đứt. Đạo lý này ai ai cũng minh bạch, nhưng khi thực sự hành động thì ai cũng hồ đồ.

Diêu Lương nặng nề ngả người về sau, hai tay gác lên đôi mắt, cảm giác vô lực quét qua cả thể xác lẫn tinh thần anh.

Cuối tuần tới cũng nhanh, Diêu Lương vội vàng làm việc hai ngày, thức trắng mấy đêm.

Thế nên hôm sau Diêu Lương mới hiếm khi được đánh giấc tới giữa trưa.

Đã lâu không ngủ đến tùy ý như vậy tất nhiên là thoải mái. Diêu Lương duỗi eo, bụng cũng kêu gào theo.

Diêu Lương mới nhớ tới tối hôm qua chỉ uống một ly cà phê. Anh xoa bụng, lại cảm thấy đói.

Bên ngoài phòng ngủ có mùi thức ăn, Diêu Lương càng đói hơn. Cũng không rảnh lo cái gì, anh xỏ dép bước ra ngoài. Vừa bước vào phòng ăn, Diêu Lương kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.

Trên bàn ăn có hai cốc sữa, nhưng trên ghế không thấy bóng người. Diêu Lương trong phút chốc còn tưởng rằng nàng tiên ốc đến nhà mình. Diêu Lương nhìn về phía phòng bếp, Trương Dịch Văn mặc một chiếc tạp dề màu hồng, dầu trong chảo đang sôi sùng sục, có vẻ như đang chiên trứng.

Diêu Lương nhìn tất cả những thứ này, anh nghĩ chính mình có lẽ ngủ đến choáng váng rồi.

Không phải Trương Dịch Văn chưa bao giờ nấu bữa sáng cho anh như thế này, mà là từ hơn hai năm trước, khi quan hệ hai người xấu đi, đừng nói là ai nấu bữa sáng cho ai, thậm chí còn hiếm khi ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm.

"Rửa mặt xong rồi thì ngồi xuống ăn sáng đi."

Diêu Lương còn đang thất thần, Trương Dịch Văn đã bưng bữa sáng từ phòng bếp đi ra, thấy Diêu Lương đứng ngây ngốc ở đó, hắn lên tiếng kêu Diêu Lương ngồi xuống.

Nghe thanh âm của Trương Dịch Văn, Diêu Lương mới nhớ mình còn chưa rửa mặt, lập tức đi vào nhà vệ sinh.

Chờ Diêu Lương rửa mặt sạch sẽ xong và bước ra, Trương Dịch Văn đã cởi chiếc tạp dề màu hồng của mình xuống, hóa thành một kẻ tinh anh ngồi nhìn máy tính.

"Hôm nay không phải đi làm sao?"

Diêu Lương nhớ rằng tầm này năm nào Trương Dịch Văn cũng bận rộn, không hề nhàn rỗi như hôm nay.

"Ăn sáng rồi đi cũng không muộn."

Nghe Diêu Lương hỏi, Trương Dịch Văn tháo kính và tắt máy tính.

"Cậu thì sao? Nghỉ à?"

"Không sai biệt lắm, vội vàng mấy ngày nay thì được thả."

Diêu Lương vừa dứt lời, đáp lại anh là khoảng không lặng im.

Diêu Lương đang suy nghĩ xem hôm nay Trương Dịch Văn muốn làm gì, tâm trí không ở trên bàn ăn, đương nhiên không chú ý sự im lặng khó xử giữa hai người. Diêu Lương lấy một cái nĩa đâm vào quả trứng trên đĩa, lòng đỏ trứng lập tức chảy ra.

"Trước đây không phải cậu thích giữ lòng đỏ trứng nguyên vẹn sao?"

Diêu Lương liếc nhìn lòng đỏ trứng mà anh đã làm vỡ, chiếc trứng tráng có hình dáng đẹp đẽ giờ đã trũng xuống vì lòng đỏ trứng chảy ra. Bữa sáng trước mắt Diêu Lương cũng mất đi vẻ tinh tế như lúc ban đầu.

"Sẽ luôn thay đổi."

Diêu Lương im lặng một lúc lâu mới nhìn về phía Trương Dịch Văn và đáp. Không biết là đang nói về Trương Dịch Văn hay là nói thói quen của chính mình.

Trương Dịch Văn cũng không nói lời nào, bữa sáng kết thúc trong sự trầm lặng.

"Hôm nay sao cậu lại đột nhiên nấu bữa sáng?"

Diêu Lương đang cất chén đĩa đi, tầm mắt anh tình cờ đụng phải ánh mắt Trương Dịch Văn. Diêu Lương không nhịn được nêu lên nghi vấn đã kìm nén hồi lâu.

"Không phải nói muốn để lại chút kỷ niệm đẹp à."

Cứ tưởng Trương Dịch Văn sẽ sửng sốt trước câu hỏi đột ngột này, nhưng không ngờ Trương Dịch Văn lại nói thẳng, người sửng sốt lại chính là Diêu Lương.

"Hơn nữa, đã lâu rồi chúng ta không ngồi ăn cùng nhau."

Bình luận

Truyện đang đọc