MỸ NHÂN NGHI TU

Lại là quán đồ nướng dưới lầu nhà Thích Niên.

Trời còn chưa tối, những tầng mây xanh đen cuồn cuộn phía chân trời, cứ như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.

Thích Niên cắn miếng thịt nướng, uống một ngụm bia, cay đến hít hà. Lưu Hạ nhíu mày, lấy chai bia đặt ở cách xa Thích Niên nhất – trước mặt Lý Việt.

"Mình vừa xuống máy bay là tới đây ngay, cũng không phải là đến xem cậu say xỉn." Lưu Hạ gắp một miếng cá nướng, híp mắt nhìn cô: "Cậu nói là, trong khoảng thời gian này không đến phòng thí nghiệm phải không?"

Vẻ mặt Thích Niên đau khổ.

Cô hối hận muốn đen ruột luôn rồi!

"Làm tốt lắm." Lưu Hạ lấy que trúc chỉ chỉ trái ớt trước mặt cô: "Thứ này ấy, mới vào miệng thì thấy tươi ngon, lúc cay đến nỗi không chịu được nữa, cậu mới phải uống nhiều nước để hạ hỏa..."

Thích Niên ngơ ngác nhìn cô nàng.

"Nói cách khác," Lưu Hạ uống một hớp: "Không tới phòng thí nghiệm cũng tốt, gần đây ít xuất hiện trước mặt thầy Kỷ đi. Tối thiểu phải để thầy ấy phát hiện ra, cậu hiện hữu, thậm chí tham gia vào cuộc sống của thầy ấy."

Thích Niên từ cái hiểu cái không biến thành chẳng hiểu gì cả: "Không xuất hiện trước mặt thầy ấy, sao có cảm giác tồn tại được?"

Lưu Hạ cười lạnh, bày ra phong thái chị đại: "Cậu cho là mình chết rồi à?"

Lý Việt ngồi bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu.

Thích Niên cắn ngón tay muốn khóc: "Nói đơn giản một chút đi... Mình không hiểu."

Lưu Hạ cắn miếng thịt sườn, không chút hoang mang, lại uống một ngụm Red Bull mới từ từ lên tiếng: "Cảnh giới trêu chọc cao nhất là gì? Chính là cậu lơ đãng trêu chọc một cái, lại khiến người ta thần hồn điên đảo... Mỗi ngày khẳng định cảm giác tồn tại như thế là đủ rồi, tiếp theo, nên gảy xuân tâm thôi..."

Thích Niên vẫn giữ vẻ mặt "Hạ Hạ cậu đang nói gì vậy, mình nghe chẳng hiểu gì hết".

Lưu Hạ: "..."

Tuy không cùng tần số, nhưng sự ăn ý hơn hai mươi năm đã kết thúc việc giao lưu tâm hồn này một cách viên mãn.

Thích Niên nhìn Lý Việt và Lưu Hạ ra về, sĩ khí tăng vọt mà đóng gói hết đồ ăn thừa đem lên nhà. Ngồi vào trước máy vi tính, cô bày giấy vẽ ra, trịnh trọng dùng bút viết xuống bốn chữ to —— án binh bất động.

——

Kỷ Ngôn Tín đến lớp trả phép, vừa pha trà xong, giáo sư Thẩm lần theo hương thơm tìm tới: "Ta nói... Hết cảm rồi à?"

Kỷ Ngôn Tín lười nhác dựa vào giá sách. Anh cầm một ly nhựa trong suốt, vừa pha nước nóng nên khói bay mờ mờ, che sườn mặt anh. Nghe thấy âm thanh, anh quay đầu lại, gật nhẹ: "Chú Thẩm."

"Sắc mặt trông vẫn không tốt lắm." Giáo sư Thẩm lắc đầu, tìm cái ghế rồi ngồi xuống: "Sao không nghỉ hai ngày đi, vội vã về sớm thế?"

"Lo lắng." Kỷ Ngôn Tín rũ mắt xuống, đảo qua giá sách, chốc lát đã ôm hai quyển sách đi ra.

Giáo sư Thẩm tùy tiện liếc nhìn gáy sách một cái, lông mày giật nảy lên, vô cùng vui vẻ: "Hai quyển sách sơ cấp này, có phải là chuyên ngành văn học cổ đại cho con bé Thích kia không?"

Bàn tay nắm gáy sách thoáng khựng lại, Kỷ Ngôn Tín cứng đờ nhìn hai quyển sách một lát, sau đó đột nhiên mỉm cười và lắc đầu: "Mình sốt đến hồ đồ rồi..."

Mấy hôm trước cô còn nói sẽ không tới.

Vậy đương nhiên cũng không đọc được.

Kỷ Ngôn Tín bình tĩnh để sách lại chỗ cũ, cầm lấy chén trà rồi lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

******

Qua vài ngày như thế, các fan của Thích Niên không kiềm chế được nữa. Số lượng bình luận trong bài viết đầu weibo không ngừng tăng lên, fanpage Thất Hùng bị inbox và tag nhiều đến choáng. Sau đó, ngay cả những họa sĩ có quen biết với Thất Tể cũng không tránh khỏi ảnh hưởng. Lúc phong trào "Thất Tể đi đâu" đang hot trên weibo của Thích Niên, cô lại đang ngơ ngác...với bài chuyên ngành của mình.

Năm ngày rồi...

Ngày thứ năm rồi!

Đã năm ngày cô không nhìn thấy Kỷ Ngôn Tín rồi!

Không cần vừa lên lớp hóa sinh vừa làm bài chuyên ngành, Thích Niên trở nên nhàn rỗi. Thường ngày chạy bản thảo, mắc chứng kéo dài thời gian... Lúc vẽ xong thì đã đêm hôm khuya khoắt, chỉ muốn nằm vật ra giường bất tỉnh. Nhưng khi có nhiều thời gian, cô lại không có hứng thú để vẽ, cũng không nhiệt tình làm luận văn.

Trong đầu ngoại trừ Kỷ Ngôn Tín, thì vẫn là Kỷ Ngôn Tín...

Tẩu hỏa nhập ma rồi!

Thích Niên đổi tay chống cằm, chớp chớp nhìn chữ trên bảng đen nhưng tầm mắt lại trở nên mơ màng. Trong lúc cô đang than thở, chịu nỗi khổ tương tư, điện thoại trong túi quần lại rung lên.

Cô cẩn thận nhìn giáo sư đang giảng bài nước bọt văng tứ tung, rồi len lén lấy điện thoại ra. Ngoài dự liệu, là tin nhắn của Kỷ Thu gửi tới ——

"Chị Thích, tối nay rảnh không? Vạn Thịnh mới mở một tiệm bánh ngọt, buổi tối mình đi xem phim rồi ăn bánh nha? Chỉ có hai chúng ta thôi."

Thích Niên buông nhẹ tay đang chống cằm, "Ầm" một tiếng, cằm đập xuống bàn.

Yên tĩnh.

Lớp học yên tĩnh đến đáng sợ.

Thích Niên nhận ra mọi người trong lớp đều đang nhìn mình chằm chằm đến nóng gáy. Cô nhắm mắt, đưa tay che mặt. Không còn mặt mũi để gặp người khác nữa...

Và chắc chắn là phải đi với Kỷ Thu rồi, bất luận cô bé là fan Thất Tể, hay là em họ của Kỷ Ngôn Tín.

Hai người hẹn sáu rưỡi tối, ngay tại cửa ra vào của quảng trường Vạn Thịnh. Thích Niên về nhà một chuyến, lấy từ trên giá sách hai bộ truyện tranh có kí tên rồi mới đi tới chỗ hẹn.

Khu Nghi Mông nhà Thích Niên và nhà trọ của Kỷ Ngôn Tín cách nhau không xa lắm, chỉ một con phố và mấy giao lộ, ngồi xe bus một xíu là đến. Lòng cô có hơi rục rịch, không muốn ngồi tuyến số 1, nhưng ngược lại muốn đến Vạn Thịnh thì phải đi xe bus trước cửa nhà anh. Lại sợ đứng ở trạm trước nhà anh chờ xe, lỡ gặp phải thì sẽ xấu hổ, cho nên cô đi tiếp hai trạm nữa mới xuống xe. Dù bị giày vò như vậy một hồi, Thích Niên vẫn tới sớm.

Qua Lập đông, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn.

Thích Niên kéo chặt áo khoác, đẩy cửa đi vào Starbucks tại quảng trường Vạn Thịnh rồi chọn một ly cappucino nóng. Cô ngồi ở cửa ra vào, nơi chỉ có một chiếc ô che chắn, nhìn bầu trời như con thuyền chìm xuống đáy biển, từ từ chìm vào bóng tối. Bầu trời nội thành không trong vắt như ở núi Đông Ly, dù không có mây vẫn khó nhìn thấy sao. Cô cầm ly giấy trong tay, nhấp một ngụm nhỏ.

Đợi đến khi thành phố Z lên đèn rực rỡ, ly cappucino cũng nguội dần, bóng dáng Kỷ Thu mới xuất hiện. Thích Niên vẫy vẫy tay, không hề bất ngờ khi Kỷ Ngôn Tín không đưa cô bé tới.

"Chị Thích, chị chờ em có lâu không?" Kỷ Thu ôm ngực thở hổn hển: "Anh họ còn ở trường học chưa về, em dẫn Thất Bảo đi dạo một vòng nên tới trễ."

Thích Niên giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Không muộn, còn năm phút nữa mới đến sáu rưỡi."

Kỷ Thu nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt khẽ cong rồi khoác tay Thích Niên: "Đi thôi, em đói muốn chết rồi."

Lấp đầy bụng ở cửa hàng bánh ngọt xong, hai người đến rạp chiếu phim mua vé. Trong lúc chờ chiếu phim, Thích Niên mới nhớ đến hai bộ truyện rồi đưa cho cô bé: "Thật ra đêm hôm đó, lúc em nói em biết chị là Thất Tể, chị hơi giật mình..."

Kỷ Thu nhìn hai bộ truyện cô đưa, đôi mắt lập tức sáng ngời, thích đến nỗi ôm cứng trước ngực: "Có chữ kí thật ạ? Có chữ kí thật ạ?"

Hiện tại, Kỷ Thu hơi giống fan của cô rồi.

Thích Niên cười "Phì" một tiếng, gật đầu, giảo hoạt nói tiếp: "Kí ở trang đầu, còn kèm hai postcard nữa đấy."

Kỷ Thu vội vàng mở sách ra xem, khóe miệng nhếch cao: "Có á...hí hí." Cười xong, cô bé quay đầu hỏi: ""Vân chi bỉ ngạn" còn chưa xuất bản ạ?"

"Vân chi bỉ ngạn" là bộ vẽ trước "Mỹ nhân nghi tu", cô vừa giao bản thảo không lâu. Nghe cô bé nhắc đến tên sách đầy văn nghệ này, Thích Niên giật mình bối rối.

"Chưa đâu." Cô trả lời.

Kỷ Thu "À" một tiếng, ánh mắt lóe sáng: "Em vốn đang tiếc nuối, vì sao mở hội kí tên không phải chị mà là Lộ Thanh..." Còn chưa dứt lời, Kỷ Thu ý thức được mình nói lời không nên nói, bèn vội vàng che miệng và nhìn cô đầy áy náy.

Thích Niên cũng không thèm để ý, ngược lại bất ngờ vì cô bé biết chuyện Lộ Thanh Vũ: "Em...bắt đầu đọc truyện của chị từ khi nào?"

"Lâu lắm rồi..." Kỷ Thu vuốt cằm, ra vẻ thâm trầm, nói: "Thật ra, em là fan não tàn của Đại Đại chị đấy..."

Thích Niên còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Kỷ Thu lại bỏ thêm một câu: "Vì không để "Mỹ nhân nghi tu" của Đại Đại bị drop, em sẽ cố gắng trợ giúp chị..."

Thích Niên: "..."

Cái này có được tính là niềm vui lớn nhất mà cô có, kể từ khi bắt đầu vẽ truyện tranh không nhỉ?

Trước khi chiếu phim, Thích Niên theo dõi weibo Kỷ Thu, đang định đăng trạng thái thì cô quay đầu qua hỏi: "Chị có thể tương tác với em không?"

Từ lúc được tặng sách, Kỷ Thu bắt đầu vào trạng thái fan cuồng nhiệt, Thích Niên nói gì cô bé cũng đồng ý hết, quả thật không hề có tí nguyên tắc nào.... Đáng yêu làm người khác tức lộn ruột. Kỷ Thu lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Đương nhiên!"

Vì vậy.

Thất Tể mất tích gần một tuần lễ đăng trạng thái mới, các fan bon chen nháo nhào.

Thất Tể: Trúng thưởng lớn rồi, nhặt được em họ của nam thần từ trên trời rơi xuống, không khéo...lại là fan của Thất Tể, ha ha ha ha ha.

Weibo vừa đăng xong, các fan lập tức nháo nhào xem danh sách theo dõi của Thất Tể, người được theo dõi gần nhất là "Ký Thu Thu Của Thất Tể Yêu Dấu".

Với tư cách là fanpage lớn chính thức của Thất Tể, Thất Hùng lập tức đăng —

Fanpage chính thức của Thất Tể: Nữ thần của chúng ta không giống người bình thường, tùy tùy tiện tiện cũng nhặt được em họ của nam thần, lại còn là fan của Thất Tể. Bạn ơi, đồng ý với chúng tôi, để tránh lo lắng về sau, bạn phải đưa anh họ của mình lên giường của Tể nhà chúng ta đó nha!

Kỷ Thu đẩy kính 3D trên sống mũi, lại nghĩ giờ này có lẽ Kỷ Ngôn Tín đã về nhà và nhìn thấy lời nhắn mình dán trên dép lê thì khóe miệng nhếch lên cười.

Người một nhà...luôn phải chăm sóc nhau nhiều hơn.

——

Kỷ Ngôn Tín vặn vặn chìa khóa, nghe thấy tiếng Thất Bảo cào cửa thì mở cửa ra xem.

Cả phòng tối om.

Anh hơi nhíu mày, xoay người nắm lấy Thất Bảo rồi gọi tên Kỷ Thu vài lần. Đáp lại anh chỉ là sự yên tĩnh. Trở tay đóng cửa lại, Kỷ Ngôn Tín mở đèn lên. Lúc đổi giày, anh nhìn thấy tờ giấy nhắn màu vàng dán trên dép ——

Anh, em và chị Thích đi xem phim rồi ăn cơm luôn, mười giờ rưỡi mới về.

Kí tên: Kỷ Thu.

Kỷ Ngôn Tín thở dài. Anh cũng không hạn chế hoạt động của Kỷ Thu, bình thường đi đâu chỉ cần báo cáo thời gian địa điểm là được, không cần phải kể ra hết, anh cũng sẽ không can thiệp.

Nhưng lần này...

Ánh mắt của anh đảo qua "chị Thích" và "mười giờ rưỡi" một vòng. Chỉ chần chờ trong chớp mắt, Kỷ Ngôn Tín gửi tin nhắn cho Kỷ Thu: "Đưa địa chỉ, anh tới đón em."

Bình luận

Truyện đang đọc