MỸ NHÂN NGHI TU

Thích Niên lướt gió về nhà, nghĩ đến lúc này ba Thích và mẹ Thích chắc là nghiêm chỉnh ngồi ở phòng khách chờ thẩm vấn cô. Đứng ở ngoài cửa đón gió lạnh một hồi, xác nhận đỏ ửng trên mặt đã lui, cô mới mở cửa vào nhà.

Cũng không khác cô đoán là mấy.

Tuy rằng lúc nãy ba Thích và Kỷ Ngôn Tín đã nói chuyện trong thư phòng nửa tiếng, nhưng hiển nhiên ông vẫn còn nhiều lời muốn hỏi.

Ví dụ như: “Hồi trước tại sao lại lừa ba và mẹ con, giấu giếm tính chất công việc của nó?”

Ví dụ như: “Ba và mẹ con cảm thấy con người Ngôn Tín cũng không tệ, nhưng thời gian quen biết chưa lâu, còn bản thân con nghĩ thế nào?”

Lại như: “Hơn kém nhau năm tuổi ba mẹ cũng đồng ý, dù sao con cũng chưa hoàn toàn chín chắn, tìm một người lớn tuổi hơn có thể chăm sóc cho con cũng rất thích hợp. Cho nên nếu như tình cảm hai đứa đã sâu đậm, kết hôn cũng được.”

Vẻ mặt của Thích Niên từ nghiêm túc đến ngẩn ra, tỏ vẻ ngày càng chẳng hiểu gì cả…

Cô do dự trong giây lát mới hỏi: “Kết hôn gì ạ?”

Ba Thích nhấp một ngụm trà nhuận giọng, trong khí nóng lượn lờ, ông nheo mắt nhìn Thích Niên: “Không phải đang nói chuyện các con muốn kết hôn à?”

Các con muốn kết hôn?

Khoan đã… Các con ở đây là ai…

Ba Thích “chậc” một cái, mất kiên nhẫn hỏi: “Ngôn Tín có đề cập với con chuyện kết hôn chưa?”

… Có đề cập, ngay mười phút trước.

“Sau khi nói ra chuyện kết hôn thì con trả lời thế nào?”

… Không cần trả lời.

“Ba và mẹ con nghĩ, trước tiên cuối tuần gặp gỡ ba mẹ hai bên, rồi trò chuyện qua lại để đôi bên hiểu nhau hơn. Con nghĩ sao?”

Thích Niên ngẩn ngơ nhìn ba mình: “…” Rốt cuộc đang nói gì vậy?

Không đợi Thích Niên hiểu rõ những lời này, điện thoại bàn trong phòng khách bỗng vang lên. Thích Niên cách gần nhất, nhìn tên hiện trên màn hình, cô cầm ống nghe lên với vẻ thắc mắc: “Hạ Hạ?”

Lưu Hạ được Chu Hân Hân nhờ liên hệ với Thích Niên, điện thoại vừa thông, một tràng mắng chửi đổ ập xuống: “Xảy ra việc lớn như thế sao không nói với mình? Nếu không phải có chuyện gấp, Chu Hân Hân không tìm được cậu buộc phải tìm đến mình thì mẹ nó chứ mình còn chẳng biết cậu đã gặp chuyện lớn như thế.”

Thích Niên “Hả” một cái, nhìn ba Thích và mẹ Thích đang thì thầm trò chuyện rồi nhích người ra xa: “Di động của mình hết pin, hôm qua đúng lúc có việc, cậu đừng lo… Chờ mình một chút, mình sạc pin điện thoại rồi gọi lại cho cậu.”

“Mình không vội.” Lưu Hạ treo áo khoác lại lên giá, giày vừa mang cũng đá văng ra, sau đó kéo ghế ngồi lại bàn vi tính: “Bây giờ cậu lên phòng khởi động máy tính, sạc pin điện thoại rồi mở máy lên, nhanh!”

Lưu Hạ chợt dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Dù thấy cái gì cũng đừng vội tức giận.”

Từ khi nhận được điện thoại của Lưu Hạ, Thích Niên đã cảm thấy lo lắng, đến hiện tại, sự lo lắng càng lan rộng ra. Cô nhíu mày cúp điện thoại, lòng bàn tay vô thức ra một tầng mồ hôi. Mẹ Thích quay đầu nhìn Thích Niên, thấy sắc mặt cô không ổn thì hỏi: “Hạ Hạ tìm con làm gì thế?”

Thích Niên lắc đầu: “Có chút việc gấp ạ”.

Năm lớp 11 Thích Niên giành được học bổng, cho nên ba Thích thưởng cho một cái máy tính bàn. Qua nhiều năm, nó đã biến thành một cái máy già chậm chạp, khởi động phải mất đến tận năm phút. Chờ đến lúc liên lạc với Chu Hân Hân thì đã là chuyện của mười phút sau.

Đánh chữ khó nói rõ, cho nên Chu Hân Hân gọi điện thoại cho Thích Niên. Nói từ chuyện hai tiếng sau khi Thích Niên logout, bài viết được ghim trên đầu Mạn Hội đột nhiên xuất hiện ảnh chụp với tin tức đời thật của Thích Niên và Kỷ Ngôn Tín, đến việc bộ pháp vụ của Mạn Thảo định ra bản thanh minh đăng trên fanpage Mạn Thảo, cuối cùng xác định kẻ tung ảnh chụp chính là tài khoản phụ của Lộ Thanh Vũ…

Nhưng điều duy nhất Thích Niên quan tâm là: “Kỷ Ngôn Tín có biết không?”

Chu Hân Hân thoáng im lặng rồi gật đầu: “Tranh cãi ngày một gay gắt, đến cuối cùng quản lý cũng không xóa được hết, cho nên chị chỉ có thể tìm cách liên hệ với em. Không ngừng cho Lưu Hạ gửi tin nhắn weibo, cũng gửi cho nam thần của em nữa, nhưng mà chị chắc chắn là bây giờ cậu ấy còn chưa thấy đâu”.

Chức năng mới của hộp thư weibo…đúng là tốt. Có xem tin nhắn hay chưa cũng biết hết.

Thích Niên bò lên weibo, liếc nhìn phần nhắc nhở tin tức bên góc phải màn hình thì chợt cảm thấy ảm đạm. Bình luận trên weibo cũng chia làm hai phe, một bên thì kịch liệt lên án hành động tung ảnh, tin tức đời thật của Thích Niên và Kỷ Ngôn Tín là vô cùng xấu xa, còn một bên thì vẫn chửi Thích Niên như trước. So với cách nói uyển chuyển của Chu Hân Hân rằng “Đã có không ít sinh viên trường đại học Z nhận ra nam thần của em”, Thích Niên thấy còn nghiêm trọng hơn.

Bài viết Lưu Hạ đăng trên diễn đàn đại học Z đã bắt đầu hot, đâu đâu có dính đến cô. Những lời đáp trả tự động phóng to ra, đâm vào mắt Thích Niên phát đau.

“Thầy trò yêu nhau… Sao lại cảm thấy tác giả truyện tranh đầy chuyện xấu này tự tạo nhiệt quá độ dẫn đến mang họa vào người nhỉ?”

“Thầy Kỷ là nam thần của tôi đó, mong rằng đừng bị kéo xuống nước nha…”

“Nói không chừng, nếu như trường học xử phạt thật thì đẹp mặt.”

“Tôi biết cô gái này, cùng hệ với chúng tôi, nghe nói mướn phòng ở gần trường, quan hệ bạn bè vô cùng tệ, chẳng có ai chơi cùng cô ta cả. Thanh cao như thế thì ra là một tác giả truyện tranh, tôi nói mà, sao tự dưng cô ta chịu khó chạy đến viện hóa sinh như thế, thì ra là đi dụ dỗ giảng viên.”

“Miệng mồm lầu trên đúng là độc địa.”

“Quả nhiên là xem giá trị nhan sắc, thầy Kỷ thì không bị ai chửi.”

“Giọng điệu của chủ thớt có chút căm phẫn nhỉ. Theo tôi, thứ nhất cô ấy đã là nghiên cứu sinh, thứ hai thầy Kỷ không phải là giảng viên trực tiếp của cô ấy, người ta yêu đương mà nói như kiểu quy tắc ngầm thế? Mặc dù là thầy trò yêu nhau, nhưng người ta tình nguyện, cái đám lầu trên ganh tị hả?”

“Lầu trên sai rồi. Dù ở tình huống nào nhưng nếu đã dính nhãn thầy trò yêu nhau thì khá nghiêm trọng đó. Chờ đi, độ hot của chuyện này không hạ đâu, để xem hai người này sẽ có kết quả như thế nào.”



Thích Niên mới xem trang đầu tiên, ngay cả can đảm để lật sang trang thứ hai cũng không có, không dám tiếp tục nhìn cục diện rối loạn này nữa. Tin tức thật bị ác ý tung ra, bị dân mạng tùy ý soi mói bình luận, cho đến giờ, không chỉ mình cô bị hãm hại mà ngay cả Kỷ Ngôn Tín cũng bị kéo vào vực sâu. Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm màn hình máy tính chói mắt, lúc dời sang chỗ khác, trước mắt chỉ còn lại những cái bóng xanh đen chồng chéo. Âm thanh “ông ông” vang không dứt bên tai.

Không phải là như thế.

Cũng không thể là như thế.

Không hiểu sao, từ người bị hại cô biến thành kẻ trộm cướp, còn kẻ hại cô thì lại hưởng thành quả lao động của cô, buộc cô phải chịu tất cả những thứ đáng ra cô không nên nhận. Khó khăn lắm mới vùng vẫy đứng lên khỏi khốn cảnh, một lần nữa cô lại bị cuốn vào trận phân tranh lẽ ra phải kết thúc từ bốn năm trước. Càng không thể chấp nhận được chính là Lộ Thanh Vũ kéo Kỷ Ngôn Tín vô tội vào. Nếu như công việc của anh phải chịu một chút ảnh hưởng nào vì cô, nhân cách của anh bị nói xấu và chỉ trích vô căn cứ vì cô, cô sẽ áy náy đến nỗi không còn cách nào nhìn mặt anh.

Nhưng tất cả những việc không nên này đã có người dám làm!

Sự phẫn nộ tràn đầy trong lòng đều bị cùng một người đốt lên, lúc này Thích Niên tỉnh táo đến độ không thể tỉnh táo hơn. Cô nhắm mắt lại, đè nén sự kích động muốn đập máy tính, đập bàn phím.

Rõ ràng nửa tiếng trước, cô rung động không thôi vì một câu “Muốn kết hôn với em” của Kỷ Ngôn Tín. Nhưng nửa tiếng sau, trong đầu cô toàn là… Có phải sẽ chia tay không? Có phải cần chia tay không?

Trái tim vừa bình lặng bất chợt bị người ta bóp chặt ngâm vào axit, vết thương đã được rèn giũa ngập trong axit, kích thích trái tim thít chặt trong nháy mắt. Cổ họng bị bóp nghẹn, nhưng không thể không chịu sự hít thở đau đớn xót xa đến tận cùng này.

Thích Niên giơ tay che mặt, chóp mũi chua xót đến phát đau, nhưng lại không thể khóc được. Viền mắt nóng hổi, cô gắng chịu đựng một lúc, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi đập xuống phím cách. Một tiếng lanh lảnh vang lên, cũng là tín hiệu xé vỡ cả thế giới của cô.

Không còn cách vãn hồi, cũng chẳng còn cách chấm dứt.

Bình luận

Truyện đang đọc