MỸ NHÂN NGHI TU

Lộ Thanh Vũ xuất hiện bên cạnh gian hàng của Vinh Phẩm, cô ta vừa dừng chân, tất cả các fan đều nhìn về phía này. Những ánh mắt quan sát hoặc dò xét đó thật sự làm cho người ta nghẹt thở.

Nhưng mà, sau sự trầm mặc ngắn ngủi. Thích Niên vươn tay ra một cách tự nhiên, trong ánh mắt ngạc nhiên của Lộ Thanh Vũ, cô nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay cô ta một chút: "Không ngờ lại gặp chị ở đây."

Lộ Thanh Vũ thoáng giật mình rồi hỏi: "Không muốn gặp lại chị à?"

Thích Niên nhíu mi rồi cười khẽ, gằn từng chữ: "Không muốn." Cô nhét hai tay trong túi, tuy nét mặt bình tĩnh thong dong, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

Lộ Thanh Vũ cười gượng gạo, thuận miệng hỏi: "Chị nhớ em không thích những nơi ồn ào mà, sao hôm nay cũng tới?"

Thích Niên trào phúng trong lòng: Mấy năm trước thì xé rách mặt mũi, nhiều năm làm như không thấy cũng chẳng quan tâm, giờ giả vờ gặp lại bạn cũ cái gì chứ.

Nhưng bất luận chửi bới trong lòng kiểu gì, ngoài mặt vẫn phải bình tĩnh. Bây giờ không phải ở nơi riêng tư, cô muốn trở mặt thì sẽ trở mặt. Nhưng nếu làm vậy, không cần ngày mai mà ngay tối nay weibo sẽ hoàn toàn bùng nổ. Cô của hiện tại đã chẳng còn là kẻ vô danh có thể bị bắt nạt như trước đây. Nhéo mạnh vào lòng bàn tay, Thích Niên giả vờ lơ đãng liếc nhìn về phía gian hàng Vinh Phẩm, đổi chủ đề: "Nghe nói hôm nay chị họp báo ra mắt sách mới."

Đáy mắt Lộ Thanh Vũ hiện lên ý cười, hòa nhã đưa ra lời mời: "Muốn đi cùng không?"

"Không." Thích Niên cong cong khóe môi, nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén: "Tôi không rảnh."

Câu nói kia bị ép xuống cực thấp, thấy ánh mắt phức tạp của Lộ Thanh Vũ nhìn sang, cô cười vô hại rồi vỗ vai cô ta một cái, rộng lượng chúc phúc: "Bán đắt hàng nha."

Chu Hân Hân vội vã chạy tới, thấy một màn "bạn tốt" của hai người thì tim đều muốn vọt tới cuống họng. Tuy rằng cả đoạn đường đi, trong đầu chị ta đã tưởng tượng đến cảnh Thích Niên không kiềm chế nổi mà đánh người thì chị ta nên trả lời thế nào với truyền thông, còn không ngừng cầu mong cho Thích Niên đừng bị con ả kia làm cho tức giận, để lại nhược điểm. Nhưng đến lúc nhìn thấy Thích Niên ung dung, bỏ qua chuyện cũ đối mặt với Lộ Thanh Vũ thì trong một khoảnh khắc, chị ta thà rằng cô không thể lý trí được như thế.

Đã từng bị buộc phải giết chết bút danh "Thất Tể" này, là kẻ thù không đội trời chung, sao có thể thật sự bỏ qua chuyện cũ được?

Chu Hân Hân thở nhẹ một hơi rồi chỉnh chỉnh áo, ôm túi hồ sơ vào ngực, giả vờ như mới đi vệ sinh xong: "Thất Tể, đi được rồi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thích Niên vừa xoay người đã bị Chu Hân Hân khoác tay: "Ra khỏi phòng vệ sinh là chẳng thấy em đâu, tìm em cả buổi đấy. Nếu như để lạc mất em, chắc chị sẽ bị chủ biên đại nhân bêu đầu mất." Dứt lời, chị ta cười híp mắt rồi ngẩng đầu lên, giả bộ như vừa mới thấy Lộ Thanh Vũ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Trong đám đông đã có không ít người đang suy đoán thân phận của Thích Niên, nghe Chu Hân Hân lên tiếng chứng thực, có người ngạc nhiên cũng có người vui mừng. Giống như không ngờ cô sẽ xuất hiện ở đây.

Lộ Thanh Vũ cũng dời mắt, gật đầu: "Chị đi trước đây, tối gặp."

Tối gặp?

Thích Niên cau mày nhìn Chu Hân Hân, lẳng lặng hỏi bằng ánh mắt: Chuyện gì thế?

Chu Hân Hân vừa định giải thích thì thấy có người đã giơ điện thoại lên muốn chụp ảnh, bèn kéo Thích Niên đi, ở đây thật sự không phải chỗ để nói chuyện.

Thích Niên tạm thời chưa định công khai lộ diện, nên không thể về hội quán được. Vì thế Chu Hân Hân dụ dỗ cô lên xe của chủ biên ngồi chờ.

Đợi sau khi kết thúc sẽ có một buổi tiệc, ngoại trừ chủ biên, những người đại diện của công ty Mạn Thảo thì còn có cả vài người đại diện phụ trách bản quyền điện ảnh. Tham dự cuộc họp không chỉ có Thích Niên, mà không thiếu những đại thần trong giới. Cô vừa mới biết, Lộ Thanh Vũ cũng nằm trong nhóm được mời.

Sau khi nghe thấy tin tức này, trong lòng Thích Niên phức tạp đến độ có thể hầm một nồi canh gà.

Chu Hân Hân ngồi với Thích Niên một hồi, thấy sắc mặt cô không còn trắng xanh thì biết là cô đã nguôi giận, vì vậy mới hỏi: "Khát không? Chị đi lấy cho em ly nước nhé."

Sự mâu thuẫn trong ngực Thích Niên vẫn còn rất ác liệt, cho nên không nghe rõ Chu Hân Hân nói gì nhưng cũng gật đầu: "Đi đi."

Chu Hân Hân nhẹ nhàng đi ra, trước khi đóng cửa xe lại còn cẩn thận xác nhận: "Em sẽ không bỏ chị lại mà chạy lấy người chứ?"

Lúc này Thích Niên mới ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn chị ta rồi hỏi: "Em là người như thế à?"

Chu Hân Hân làm ra vẻ "chính em hỏi chị nên chị mới nói thật", gian nan gật đầu: "Trước kia em có bỏ chạy một lần rồi."

Thích Niên cố gắng nhớ lại, sau đó đã nhớ ra. Chu Hân Hân, cái kẻ có chỉ số IQ gây xúc động lòng người này, trước kia từng giới thiệu đối tượng cho cô. Kết quả là Thích Niên không đi, nên thất bại. Nghĩ vậy, Thích Niên lập tức nhe răng dọa chị ta: "Chị còn dám nói hả?" Tính chất đâu có giống nhau.

Chu Hân Hân rụt cổ, đóng cửa xe rồi chuồn mất. Đi được vài bước, chị ta mới cười rộ lên.

Buổi tiệc tối nay bất luận đối với ai, đều là một cơ hội. Dù gì Thích Niên cũng lăn lộn trong giới vài năm cho nên cô biết, trên danh nghĩa là mọi người cùng ăn một bữa cơm để làm quen. Nhưng rất nhiều tài nguyên, con đường đều được mở ra trên bàn cơm. Trước đó Chu Hân Hân sợ cô từ chối, nên đã phổ cập nhiều chuyện kinh người cho cô nghe. Năm ngoái tại buổi tiệc này, tiền bản quyền điện ảnh vượt qua mấy chục triệu, ký được hai IP lớn, còn có một cuốn sách bán chạy của một tác giả đang hot.

Chị ta biết, dù Thích Niên có quan tâm đến tiền bạc, nhưng sức hấp dẫn còn chưa đủ lớn, bèn nói đến "giá trị con người", "quyền lên tiếng", "địa vị", đúng là làm Thích Niên động lòng. Bởi vì Chu Hân Hân hiểu, đối với một người vừa mới bước vào giới họa sĩ, không có địa vị, không có giá trị con người, cũng không có quyền lên tiếng như Thích Niên năm ấy thì có biết bao đả kích.

Hệ thống sưởi trong xe hơi mạnh, đợi một lúc lâu làm Thích Niên có chút khó chịu.

Thích Niên mở cửa sổ xe cho thoáng khí, một trận gió lạnh dưới hầm đậu xe thổi lên, làm cơn đau đầu lúc sáng lại tái phát. Cô kéo cửa lên, cáu kỉnh móc điện thoại ra. Nhìn chằm chằm tên Kỷ Ngôn Tín một lúc lâu, cuối cùng cô cũng gọi sang.

Kỷ Ngôn Tín đang cùng ông cụ xem kịch ở núi Đông Ly, thấy điện thoại rung, anh lấy ra xem, sau đó nói với ông cụ mình ra ngoài nghe điện thoại rồi mới cầm di động ra khỏi chỗ.

Sân khấu được dựng trong một câu lạc bộ tư nhân, dưới chân núi Đông Ly. Chủ của câu lạc bộ này trạc tuổi ông cụ, bố trí nơi đây như lâm viên ở thành Bắc, cổ hương cổ sắc, vô cùng ý nhị. Không biết xung quanh sân khấu trang trí loài hoa gì, nhụy hoa nở rộ đẹp đẽ, chập chờn trong làn gió dịu dàng.

Kỷ Ngôn Tín nhấc một đóa hoa để thưởng thức, rồi tựa vào cửa đá nhận điện thoại: "Thích Niên?"

Thích Niên chuẩn bị cúp máy thì nghe thấy tiếng anh, bèn nhanh chóng áp vào tai, khẽ oán trách: "Em còn tưởng là anh không nghe điện thoại của em."

"Đang theo ông cụ xem kịch, sân khấu rất ồn nghe không rõ, cho nên phải ra ngoài mới nhận máy." Kỷ Ngôn Tín nhéo nhẹ hai bên thái dương, khả năng thưởng thức hí kịch của anh thật sự chỉ có hạn, ngồi nghe với ông cụ đến giờ, đau đầu không chịu nổi.

"Xem kịch á?" Hai mắt Thích Niên sáng lên, tò mò hỏi: "Ở thành phố Z thì xem kịch ở đâu được?"

"Núi Đông Ly." Kỷ Ngôn Tín buông tay ra, nhìn đóa hoa được anh thả về, lại nhìn ánh hoàng hôn phía xa xa, híp mắt lại: "Thích hả?"

"Dạ thích."

Ngày nhỏ, nghỉ đông và nghỉ hè Thích Niên đều ở nhà bà nội. Thị trấn bà ở thường hay dựng sân khấu kịch rồi mời đoàn kịch đến hát, mỗi lần hát là bảy ngày, có khi còn lâu hơn. Cô luôn được bà ôm vào ngực, nghe đến nỗi hai mắt díp vào nhau. Khi kết thúc, bà lại bọc cô vào áo bông, ngồi phía sau xe ba bánh của bà, về nhà trong bóng đêm.

"Bà nội còn cho em theo ông chủ trấn trên học hát hí, kết quả là em vừa được đưa qua lại bị trả về, do cổ họng không tốt."

Kỷ Ngôn Tín lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng khi cô ngừng, anh lại ném ra một câu hỏi để cô có thể tiếp tục. Nghe giọng điệu mềm mại của cô, mắt anh trầm xuống. Anh biết, cô không vui.

Cô thao thao bất tuyệt như đêm khai giảng, vì chuyện của Lý Việt và Lưu Hạ. Sau khi anh đưa cô về, cô cứ vừa rửa dâu vừa nói như vậy.

Tưởng tượng cô đang vùi đầu, vành mắt đỏ au thì đột nhiên Kỷ Ngôn Tín có chút không nỡ. Anh liếc nhìn đồng hồ, đoán chừng ông cụ xem kịch và ăn cơm với bạn xong cũng phải đến tám giờ, không do dự nữa, anh bước đến bãi đậu xe.

Thích Niên nói chuyện phiếm với anh một hồi, những buồn phiền tích tụ trong lòng đã tan rất nhiều. Lúc này cô mới hối lỗi: "Em có chiếm quá nhiều thời gian của anh không?"

"Có thể chiếm thời gian của anh, ngoài công việc thì chỉ có bạn gái, em là loại nào, hửm?" Giọng của anh trầm thấp, còn cố ý nhấn mạnh chữ "hửm", kiểu gì cũng chọc cô hoảng loạn.

Quả nhiên, tiếng hít thở của cô loạn nhịp.

"Không có việc gì thì đừng trêu em, bằng không..." Tuy cảnh cáo, nhưng giọng nói lại êm ái như đang làm nũng.

Chu Hân Hân lấy cho Thích Niên một hộp sữa Vượng Tử nóng, vừa lên tiếng thì phát hiện cô đang gọi điện thoại, bèn nhẹ nhàng đóng cửa xe. Chị ta mở nắp, cắm ống hút rồi đưa hộp sữa cho cô, ý bảo uống đi cho nóng.

Thích Niên thỏ thẻ cảm ơn, cũng không tiện bỏ mặc Chu Hân Hân để nấu cháo diện thoại, đang định kết thúc cuộc gọi thì Kỷ Ngôn Tín đã hỏi trước: "Có muốn cúp điện thoại không?"

Thích Niên cắn cắn ống hút, nhẹ nhàng dạ một cái.

Đèn đỏ nơi giao lộ.

Kỷ Ngôn Tín chậm rãi dừng xe, đổi tay cầm điện thoại: "Lúc nhớ anh, cho phép em gửi tin nhắn quấy rầy anh đấy"

Bình luận

Truyện đang đọc