MỸ NHÂN ỐM YẾU BỊ TÀ THẦN QUẤN LẤY


Trong nháy mắt, Lâm Dục như đóng băng.
Hơi thở lạnh lẽo dọc theo vành tai xâm nhập vào da, thấm vào tận xương tủy.

Cơ thể mỏng manh run rẩy càng mãnh liệt hơn.
Không chỉ vì cái lạnh thấu xương, cậu cảm giác được thứ đằng sau đang bắt đầu sôi trào giận dữ.
Nó đang tức giận.
Cảm giác của Lâm Dục đối với Tà Ma cũng là trời sinh có được.

Nếu không phải vì cơ thể không có linh lực thì trong dòng họ Lâm không có ai thích hợp trở thành Thiên Sư hơn cậu.
Nhưng giờ phút này Lâm Dục chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đen kia liế/m liế/m vành tai cậu, đầu lưỡi như một miếng sắt lạnh lẽo như băng đá.

Vừa dán vào vành tai mềm mại đã lập tức dính chặt.

Nếu cố giãy dụa thì nhất định phải xé da rách thịt mới được.
“A…” Tiếng thở dài u ám lọt vào màng nhĩ.
Lâm Dục bị sương đen trong miệng làm nghẹn đến nỗi nói không nên lời, cổ họng vô thức nuốt vào, bị sặc suýt nữa không thở được.
Thứ kia giống như cuối cùng cũng có lương tâm, trêu đùa quấy rầy đầu lưỡi bất lực của cậu một chút rồi từ từ thu lại.
Lâm Dục thở hồng hộc, giọng điệu tuyệt vọng: “Mi rốt cuộc… muốn cái gì?”
“Ta, muốn, em.” Thứ kia gằn từng chữ trả lời bên tai cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn, quỷ dị đáng đáng sợ, tràn ngập điên cuồng với bướng bỉnh khó hình dung.
Lâm Dục ngơ ngẩn: “Mi muốn gì cơ?”
“Ta muốn em.” Sau lần mở miệng đầu tiên, cách phát âm của nó ngày càng trở nên thành thạo: “Ta muốn em, ta muốn em, ta muốn em, ta muốn em, ta muốn em, ta muốn em…”
Trong phòng tắm vang lên từng tiếng quỷ mị, giống như khúc ca đòi mạng đến từ cõi u minh, trong đêm khuya tĩnh lặng càng khiến người ta sởn tóc gáy.
“Mi…” Lâm Dục nhíu mày, nhất thời không hiểu ý của nó: “Mi muốn ta làm gì?”
Lần này, thứ kia không trả lời cậu nữa, sương đen quấn quanh người nháo nhào một trận, hơi thở âm tà từ vành tai trượt xuống.
Lâm Dục chậm chạp phản ứng lại, phản xạ có điều kiện nghiêng mặt ra, khàn giọng mắng: “Mi bi/ến thái?”
Thứ kia khựng lại trong chớp mắt, nhiệt độ trong phòng tắm đột nhiên giảm xuống.

Lâm Dục thầm nghĩ không ổn, quả nhiên, sương đen trên xương hàm thon gầy hiện ra năm ngón tay, biến thành bàn tay to lớn bóp mặt cậu quay lại.
“A…” Cổ tê rần, thứ kia không chút khách khí cắn cậu một cái.
“Cút ngay!” Sợ hãi trong lòng Lâm Dục biến thành tức giận tột đỉnh, cậu dùng sức giãy dụa: “Biế/n thái! Mi đừng tưởng mi là quỷ thì mi muốn làm gì thì làm khụ khụ khụ…”
Nhưng mà cậu càng giãy dụa, sương đen quấn quanh người cậu lại càng siết chặt.

Nhìn trong gương đã thấy cậu bị bao trùm toàn, như một cái lồng giam màu đen được thiết kế riêng.
“A…” Thứ kia hài lòng cười một tiếng, ghé vào chỗ mình vừa cắn m/út mát triền miên.
Lâm Dục thở không thông, trong đầu mơ màng màng nghĩ, thứ này muốn ăn mình…
Ác mộng bám lấy mình hơn mười năm, chẳng lẽ đây là kết cục cuối cùng của cậu sao?
Đồng tử tan rã chợt co rút lại, Lâm Dục không do dự cắn mạnh đầu lưỡi.
Đầu lưỡi đỏ tươi nhỏ máu lên sương đen, sương đen thoáng chốc vặn vẹo bành trướng lên, thậm chí còn thoáng nghe thấy tiếng thét chói tai thống khổ của chúng.
“Tê…” Bóng đen kia kêu một tiếng đau đớn, vẫn ôm chặt lấy cậu không buông tay, dùng âm giọng điệu âm trầm đáng sợ không ngừng lặp lại một câu: “Em là của ta, em là của ta, em là của ta, em là của ta, em là của ta, em là của ta, em là của ta, em là của ta, em là của ta…”
Từng câu từng chữ giống như muốn ăn thịt cậu, uống máu cậu, m/út xương cậu, kéo cậu vào vực sâu địa ngục vĩnh viễn không thể trở lại.
Chỉ vài giây sau, sương đen thành hình tản ra bốn phía, dần dần biến thành hơi nước trong suốt.
“Ha…” Lâm Dục thở hổn hển tỉnh lại khỏi cơn mộng.
Sau khi sống sót sau kiếp nạn, cậu cố gắng hít thở không khí trong lành, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, bỗng nhiên nhận ra mình vẫn còn ở trên giường.
Ấn công tắc đầu giường, dưới ánh đèn sáng như tuyết, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, ngay cả áo ngủ vẫn mặc chỉnh tề trên người.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chẳng lẽ cậu vừa mơ sao?
Lâm Dục mờ mịt ngồi trên giường, trong khoang miệng cảm giác được đau đớn.
Thè lưỡi ra mới thấy đầu lưỡi đỏ tươi, cậu l/iếm li/ếm môi trên khô khốc, xác nhận cơn đau đến từ đầu lưỡi.
Không đúng, trước kia cậu cũng từng cắn đầu lưỡi trong mộng, nhưng cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong thế giới thực, vì sao lần này lại thật sự cắn nát đầu lưỡi?
Nhưng nếu tất cả những gì vừa xảy ra là thật, vậy sao cậu lại tỉnh dậy trên giường?
Nghĩ tới nghĩ lui thế nào cũng không nghĩ ra, Lâm Dục phiền não đứng dậy xuống giường, chuẩn bị rửa sạch mồ hôi nóng nực trên người.
Ngay giây sau, cảnh tượng ở phòng tắm trong mộng cùng với câu nói điên cuồng nh: “Em là của ta” của thứ kia xông vào trong đầu làm cậu dừng bước.
Trang Chu mơ thấy bươm bướm, bươm bướm mơ thấy Trang Chu, huống chi cậu vẫn đang nằm mơ…
Nghĩ tới đây, Lâm Dục chuyển hướng ngồi xuống trước bàn.

“Rầm rầm” Một tiếng gõ cửa có nhịp điệu vang lên.
Mí mắt tái nhợt đến nỗi hiện cả mạch máu khẽ giật giật, hàng mi dày đen nhánh từ từ nâng lên, để lộ một đôi mắt phượng còn đang ngái ngủ.
“Em vào nhé!” Thanh Mai vặn tay nắm cửa, vừa vào thì phát hiện tiểu thiếu gia nhà mình đang ngồi trên ghế trong tư thế rất không thoải mái, đầu dựa vào sau lưng ghế.
“Có chuyện gì vậy?” Thanh Mai hơi ngạc nhiên: “Sao cậu không dậy ăn sáng?”
“Tôi…” Lâm Dục mở miệng, phát hiện giọng mình khàn khàn.
Thanh Mai nhìn cậu chuyển động vai gáy: “Tiểu thiếu gia của em à, chẳng lẽ tối hôm qua cậu ngủ trên ghế sao?”
Lâm Dục hắng giọng, đang chuẩn bị đứng lên, một cơn hoa mắt chóng mặt khiến cậu phải ngồi lại.
“Ôi!” Thanh Mai vội vàng đi tới: “Cậu bị sao thế này——”
Ánh mắt cô nhìn đến chiếc cổ thon dài trắng trẻo, bỗng nhiên mở to hai mắt: “Tiểu thiếu gia, cổ cậu làm sao vậy?”
“Chỗ này.” Thanh Mai khoa tay múa chân ở vị trí bên cổ: “Có một vết đỏ lớn lắm, có phải cậu bị dị ứng không?”
Lâm Dục giơ tay sờ sờ cổ, sắc mặt lập tức lạnh tanh.
Cậu vịn ghế đứng dậy, loạng choạng đi vào phòng tắm, nghiêng mặt soi gương nhìn vào sườn cổ mình.
Một dấu ấn màu đỏ tươi đặt trên làn da trắng như tuyết không tì vết, cực kỳ dễ thấy, đồng thời có một cảm giác quyến rũ khó tả.
Lâm Dục vừa kinh ngạc vừa tức giận, một tay chống lên bồn rửa tay, đầu ngón tay trắng xanh dùng sức kì cọ dấu vết mà thứ kia để lại.
Nhưng tiểu thiếu gia dòng họ Lâm từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cho da thịt mềm mại, làm sao chịu nổi hành động thô bạo như vậy, một mảng da lớn sưng đỏ lên, thoạt nhìn mà giật mình.
“Chúa ơi! Cậu đang làm gì vậy?” Thanh Mai đi theo vào phòng tắm, vội vàng ngăn cản động tác của cậu: “Mau dừng lại, bị dị ứng thì phải bôi thuốc chứ không thể gãi mạnh như vậy đâu tiểu thiếu gia!”
Lâm Dục không bị dị ứng, cậu bị cảm.
Đại khái là vì để cả mình toàn mồ hôi lạnh ngồi trên ghế ngủ nửa đêm, hơn nữa lại bị thứ kia dọa một trận trong mộng, buổi chiều hôm đó Lâm Dục sốt nhẹ.
Dòng họ Lâm từ trên xuống dưới nhất thời loạn như một nồi cháo, Lâm Chính Dương tự mình bắt mạch, kê đơn thuốc cho người đi sắc thuốc.
Lúc này Lâm Dục vẫn rất tỉnh táo, chẳng qua đầu óc choáng váng, cổ họng sưng đau, mí mắt nặng trĩu, nằm trên giường mỏng manh đơn bạc đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Lâm Chính Dương sắc mặt nghiêm trọng đứng ở trước giường, hé mồm muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ cúi người vén góc chăn cho con trai rồi xoay người rời khỏi phòng.
Đến khi Lâm Dục khỏi hẳn đã là lúc kỳ nghỉ hè kết thúc.
Trong xã hội công nghệ hiện đại ngày này, dòng họ Thiên Sư đương nhiên cũng phải theo kịp sự phát triển của thời đại, dòng họ Lâm ẩn cư trong thành phố, con cháu bọn họ đều phải học đại học.
Dòng họ Lâm tài cao lấy trừ tà bắt quỷ làm nhiệm vụ chủ yếu, chỉ cần có bằng tốt nghiệp đại học là được.


Những người tài thấp thì phải cố gắng học hành chăm chỉ, phấn đấu giành vinh quang cho dòng họ Lâm ở các lĩnh vực khác.
Cho nên một năm trước Lâm Dục thi đậu đại học A, thế nhưng cậu học chuyên ngành máy tính, không liên quan gì đến nghề Thiên Sư.
Lâm Chính Dương không can thiệp vào sự lựa chọn của cậu, chỉ là vẫn không từ bỏ việc để cậu kiểm tra linh lực.
“Thu dọn đồ đạc xong chưa?” Lâm Chính Dương ngồi trên ghế chính, trầm giọng hỏi.
Lâm Dục uống từng ngụm nhỏ canh gà, nghe vậy đáp: “Vâng, con thu dọn xong rồi.”
Lâm Chính Dương vẫn còn hơi lo lắng: “Con đeo Linh Ngọc chưa?”
“Con đeo rồi.” Lâm Dục lôi sợi dây đỏ trong cổ áo, lộ ra một tấm ngọc bội.
Chất liệu của tấm ngọc bội rất tốt, ôn hòa trong suốt, các mặt được khắc phù văn cực kỳ phức tạp, nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong có chút máu.
“Được.” Lâm Chính Dương hài lòng gật gật đầu: “Chỉ cần có tấm ngọc này, quỷ quái nào cũng không tới gần con được.”
Lâm Dục yên lặng nắm chặt linh ngọc, cảm nhận chút nhiệt độ phía trên.
Không biết có phải do tác dụng của linh ngọc này hay không mà từ sau khi cậu bị bệnh, thứ kia không còn xuất hiện nữa.
Trước kia cậu quá yếu, không ngăn cản được sát khí trên linh ngọc, bây giờ đã tròn mười tám tuổi, cha cậu lại áp dụng chú pháp trên ngọc bội, quỷ quái tầm thường không dám tới gần.
Hơn nữa đây là di vật duy nhất mẹ cậu để lại cho cậu, đối với cậu mà nói ý nghĩa của nó không chỉ là trừ tà tránh quỷ.
*
Ngày đầu tiên báo cáo khai giảng đại học A, nắng như thiêu như đốt.
Vì thân phận đặc biệt nên Lâm Chính Dương không tiện xuất hiện, tài xế trong nhà đưa Lâm Dục và hành lý vào ký túc xá rồi mới rời đi.
Đại học A quy định sinh viên năm nhất phải ở lại trường, lúc đầu Lâm Chính Dương định dùng chút quan hệ đặc biệt để con trai ra ngoài ở riêng, cử người trong nhà đã theo cậu từ nhỏ tiếp tục chăm sóc cậu.
Nhưng sau khi nghĩ lại, với thể chất đặc thù của Lâm Dục mà ra ngoài ở một mình thì còn không bằng ở ký túc xá nam sinh.

Dù sao lứa trẻ mười tám đôi mươi là thời điểm tràn đầy dương khí, một đám nam sinh tụ tập một chỗ, yêu ma quỷ quái gì cũng phải sợ hãi vài phần.
Nếu trong đó có mấy người có thể chất đặc thù, thậm chí còn có thể giúp con trai mình ngăn chặn tà khí.
Lâm Dục đến khá sớm, dọn dẹp sơ qua bàn học một chút, hai người bạn cùng phòng khác mới thong thả đến muộn.
“Tiểu Dục! Anh đã quay trở lại rồi đây! Đến cho anh ôm cưng một cái nào!” Lý Ngạn Thần với vóc người cao lớn đá vali ra, nhào tới muốn cho cậu một cái ôm thắm thiết.
“Thôi khỏi ôm đi anh.” Lâm Dục lắc mình tránh đi: “Đến đúng lúc rồi đấy, cùng nhau quét dọn vệ sinh đi.”
Lý Ngạn Thần hiển nhiên đã sớm quen với phong cách của cậu, không để ý chút nào mà xắn tay áo lên: “Được rồi, đến đây đến đây!”
“Lâm Dục.” Ngụy Thư phía sau đẩy kính gọng đen trên sống mũi, mặt không chút thay đổi chào hỏi.
Lâm Dục nhìn anh ta một cái: “Anh cũng làm cùng đi.”
“Hầy, sao Tiểu Kim còn chưa tới?” Lý Ngạn Thần nhìn về phía giường ngủ trong cùng, nghiêm túc phê bình: “Khai giảng không tích cực gì cả, tư tưởng có vấn đề rồi!”
Cho đến khi trời tối, người bạn cùng phòng cuối cùng vẫn không xuất hiện.
Lý Ngạn Thần không nhịn được bèn gửi tin nhắn cho Tiểu Kim thúc giục cậu ta nhanh một chút, bấy giờ mới biết học kỳ này cậu ta chuyển ngành nên đổi ký túc xá.

“Sao đột nhiên như vậy, cũng chẳng nói trước với chúng ta một tiếng luôn?” Lý Ngạn Thần nhíu nhíu mày, lại la hét nói: “Vậy sau này ký túc xá của chúng ta chỉ có ba người ở thôi sao? Anh không quen thiếu một người đâu!”
Ngụy Thư lạnh nhạt nói: “Em cảm thấy ba người cũng rất tốt.”
Lý Ngạn Thần lẩm bẩm: “Tốt chỗ nào? Chơi mạt chược thiếu mất một người đó…”
Lâm Dục không tham dự vào đề tài của bọn họ, sau khi sấy khô tóc cậu bò lên giường, mở miệng hỏi: “Đúng rồi, tối nay hai người đi ra ngoài sao?”
“Chắc là không đâu.” Lý Ngạn Thần quay đầu nhìn cậu: “Tiểu Dục, em sắp ngủ rồi sao?”
Trong ký túc xá bật điều hòa, Lâm Dục ngoan ngoãn kéo chăn lên: “Ngủ trước một lát, một tiếng sau gọi em nhé.”
Nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng trên đỉnh đầu, cùng với động tĩnh nhẹ nhàng của bạn cùng phòng, tất cả mang đến cho cậu cảm giác an tâm.
Cậu mơ màng nằm trên giường, nhưng không biết từ giây phút nào, cậu giật mình nhận ra tất cả âm thanh trong ký túc xá đều biến mất.
Trong lòng hoảng lên, Lâm Dục mở hàng mi dài, quả nhiên trước mắt chỉ còn lại một màu đen quỷ dị.
Cậu há mồm muốn hét nhưng lại bị thứ gì đó nhét đầy miệng.
“Sao rồi, học có ngoan không?” Giọng nói âm trầm thấp khàn khàn đột ngột vang lên, trong bóng tối hiện ra một bóng đen hình người càng lúc càng rõ rệt.
“Ưm…” Lâm Dục tức giận muốn cắn nó, sương đen thô to kia lại nghiêng sâu vào cổ họng cậu.
“Em cho rằng bọn họ gọi em thì em có thể tỉnh sao?” Thứ kia nằm trên người cậu, hơi thở lãnh lẽo ẩm ướt lưu luyến tại cổ: “A…”
Lâm Dục nhớ ra trước khi đi ngủ đã nhắc bạn cùng phòng đánh thức mình dậy, đôi chân trầ/n trụi trong chăn dùng sức đạp về phía cuối giường: “Cút đi…”
“Có phải cho rằng có thể chạy trốn khỏi ta không?” Thứ kia như tức giận vị bị cậu giãy dụa kịch liệt, một tay bóp cổ cậu ép cậu ngẩng mặt lên, tỉ mỉ li/ếm hai má cậu như biế/n thái: “Ta nói rồi, em là của ta.”
Cùng lúc đó, từng đám sương đen bắt đầu chui khắp nơi, chui vào chỗ nào cũng phải làm càn.
Giống như muốn làm nhục để bù đắp khi cậu bị bệnh.
Sự tuyệt vọng trong lòng Lâm Dục đạt tới đỉnh điểm, thật sự buồn nôn.
Vì sao chứ…
Vì sao lại là cậu, vì sao tìm tới cậu, vì sao không chịu buông tha cho cậu!
“…… Bạn gì ơi, tỉnh dậy đi.” Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp dễ nghe xuyên qua tầng tầng hắc ám, vang lên rõ ràng bên tai cậu.
Cổ họng Lâm Dục căng thẳng, phát hiện dường như có một bàn tay nắm lấy cánh tay cậu.
Sương đen trên người lập tức tiêu tan không còn tăm hơi, cậu dùng hết sức lực toàn thân mở hai mắt.
Một gương mặt anh tuấn xa lạ đập vào mắt cậu, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật đôi lông mày sâu cùng đường nét lập thể.
“Xin lỗi, tôi thấy cậu giống đang gặp ác mộng nên mới tự ý đánh thức cậu.” Người tới thấy Lâm Dục tỉnh lại, buông tay lùi về phía sau một bước: “Không làm cậu đau chứ?”
Lâm Dục khôi phục tinh thần, giơ tay phất mái tóc ướt đẫm mồ hôi, chống nửa người trên mềm nhũn dậy, giọng nói khàn khàn mềm mại: “Không đau, cảm ơn cậu.”
Đây là người đầu tiên đánh thức cậu tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, ngay cả cha cậu cũng không làm được, vậy mà người này lại làm được…
“Vậy là tốt rồi.” Thanh niên hơi mỉm cười, lịch sự vươn một tay ra: “Xin chào, tôi tên là Hạ Trầm, là bạn cùng phòng mới của cậu.”
------oOo------.


Bình luận

Truyện đang đọc