MỸ NHÂN ỐM YẾU BỊ TÀ THẦN QUẤN LẤY


Hạ Trầm nói muốn nghiêm túc học hành, quả nhiên nhanh chóng trả giá hành động.

Không nói đến anh là Tà Thần đã sống tám trăm năm, hơn tám trăm năm trước thiên phú xem qua là nhớ của Hạ công tử đã hạ gục biết bao kẻ tu đạo, nay học Tài liệu pháp lý vô cùng thuận lợi.

Chẳng bao lâu, tên tuổi Hạ Trầm vang danh học viện Luật, ai ai ở đại học A cũng biết trong học viện xuất hiện một thiên tài cực kỳ lợi hại.

Có khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, vừa cao chân lại dài có thể sánh với người mẫu, thường mỉm cười ôn hòa lễ phép, hễ lên phiên tòa giả định là có thể nói luật sư đối thủ khóc tại chỗ, điều luật đọc làu làu, tố tụng trôi chảy, thậm chí nói có dẫn chứng, cả giáo sư học viện Luật cũng không phải đối thủ của anh.

Nhưng mà, sau lưng mỗi thiên tài thế nào cũng có một người nhà yên lặng trả giá.

Trong ký túc xá, Hạ Trầm ngồi trên ghế lười biếng duỗi đôi chân to dài.

Nhưng chỉ cần Lâm Dục có dấu hiệu muốn chạy là sẽ bị hai cái chân đó khóa chặt trước người không nhúc nhích được.

“Bé ngoan cứ lật một trang, kiểm tra anh thử.

” Hạ Trầm ôm vòng eo gầy, gác cằm lên vai cậu: “Trả lời đúng một câu, hôn thưởng một cái được không?”
Lâm Dục nhìn điều luật còn dày hơn gạch trong tay, sống chả còn gì luyến tiếc: “Nếu anh trả lời sai thì sao?”
Hạ Trầm quay mặt qua cắn nhẹ vành tai non mềm cười nói: “Nếu anh trả lời sai, vậy thì phạt anh… Một lần…”
Lâm Dục nghe mà tai nóng lên, dùng cùi chỏ thụi ngực dán vào mình: “Đó rốt cuộc là phạt anh, hay là phạt em?”
Một lần mà anh nói, không giống như cậu hiểu…
Hai tay Hạ Trầm ôm chặt, dẫn dắt từng bước nói: “Anh nghe bé cưng nói mỗi ngày học hành nghiêm túc tiến về phía trước, có phải bé cưng cũng nên giúp anh ôn tập cho tốt không?”
Biết rõ anh có bản lĩnh đã nhìn là không thể quên, nhưng Lâm Dục thật sự chịu không nổi anh nhõng nhẽo nài nỉ, đành phải chịu thua đồng ý.

Không ngoài dự đoán của cậu, dù cậu lật trang nào Hạ Trầm cũng thuộc làu làu, thậm chí còn có thể giảng tình huống pháp luật cho cậu.

“Không chơi với anh nữa.

” Lâm Dục đóng sách lại, giãy dụa định rời ghế: “Em muốn đi ngủ.



“Khoan đã…” Tiếng nói ngậm cười vang lên bên tai: “Bé ngoan, mười câu, nợ anh mười cái hôn đấy.


Lâm Dục chơi xấu: “Em chỉ nói ôn tập giúp anh, chứ chưa nói ưm…”
Cằm bị bàn tay to như kìm sắt bóp chặt, đôi môi cực nóng không cho nói gì lấp kín.

Hôn hôn, Hạ Trầm thấy tư thế không tiện hành động lắm, tay giữ eo nhỏ, tay nâng cái mông nhỏ tròn mẩy, làm người ở trong ngực mất cả mặt.

Môi và môi tách nhau giây lát, kéo theo sợi chỉ bạc dài, Lâm Dục bị bắt ngồi trên đùi cơ bắp săn chắc, ôm cổ anh tiếp tục hôn với anh.

Nhưng theo cái lưỡi tham lam xâm nhập cướp đoạt, sức lực toàn thân bị rút ra từng chút một, đôi tay vòng trên cổ cũng như mất lực rơi xuống.

Lâm Dục mặt mày ửng hồng, từ đôi môi dính nhau bật ra nức nở xin khoan dung: “Đủ… Đủ rồi ưm…”
“Haha…” Hạ Trầm phát ra tiếng cười khàn khàn dễ nghe: “Còn sớm mà, bé ngoan…”
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ ngoài hành lang, cửa ký túc xá khép hờ bị người đẩy ra.

“Cái thời tiết này chết tiệt, nóng chết được! Hai cậu…” Tiếng nói ngưng bặt, Lý Ngạn Thần đứng ở cửa, theo bản năng lấy tay dụi dụi mắt: “Vcl!”
Anh vào cửa tốc độ quá nhanh, Hạ Trầm chỉ kịp ôm cậu vào lòng.

Đầu tháng Năm, tiết trời nóng dần, người đàn ông ngồi trên ghế mặc áo sơmi trắng, vạt áo nhàu nhĩ, ngực phanh nửa, khi nhíu mày nhìn anh thì hiện ra hơi thở dục cầu bất mãn.

Mà chàng trai gầy ngồi trên đùi anh, cả người đều rúc vào lồng ngực rắn chắc khỏe mạnh, mặt vùi sâu vào hõm vai anh, chỉ lộ ra cái tai đỏ như muốn nhỏ máu.

“Cậu, cậu, cậu, cậu… Hai cậu!” Lý Ngạn Thần phục hồi tinh thần, dùng sức đóng lại cửa ký túc xá: “Anh biết ngay! Anh biết hai cậu quen nhau lâu rồi mà!”
Nếu nói học kỳ trước quanh quẩn giữa hai người là luồng hơi thở ái muội như có như không, vậy học kỳ này quả thật chính là thời gian tỏa ra cái mùi yêu đương chua phát hờn!
Nhưng hai người ở trong ký túc xá không làm ra hành động gì quá thân mật, đôi lần anh muốn hỏi thử tình hình, lại nghĩ tới đại luật sư Hạ có nói Tiểu Dục da mặt mỏng nên đành thôi.

Hôm nay rốt cuộc để anh bắt gian ở… Ở trên ghế!
“Ừ.

” Hạ Trầm nhéo nhéo sau gáy nóng bừng của người trong lòng, thoải mái thừa nhận: “Bọn em đang quen nhau.



“Không phải chứ anh nói, Tiểu Dục cậu vậy là không được rồi!” Lý Ngạn Thần mặt đầy đau đớn: “Yêu đương quen nhau dưới mắt anh, đã thế còn gạt anh!”
“Là ý của em.

” Hạ Trầm thuận miệng gánh hết tội vào mình: “Nhưng giờ thì anh biết rồi.


Lý Ngạn Thần lại nói lải lải một hồi mới lấy quần áo vào phòng vệ sinh tắm.

Lâm Dục cũng phục hồi tinh thần, dùng tay đấm vào ngực anh, khẽ mắng: “Đều tại anh! Chỗ nào cũng phát điên được!”
Cho dù có kết giới bảo hộ, nhưng mỗi lần hai người thân thiết ở ký túc xá cậu đều thấp thỏm, sợ đám bạn cùng phòng bắt gặp.

Quả nhiên, hôm nay sơ sẩy một cái đã bị bắt ngay tại trận.

“Thích bé cưng quá nên không nhịn được…” Hạ Trầm cầm tay cậu, đưa tới bên môi hôn: “Rồi họ cũng biết, chuyện sớm hay muộn thôi.


“Chúng ta cũng không thể ở trong ký túc xá…” Đôi má Lâm Dục ửng hồng: “Tóm lại anh phải kiềm chế chút, không thì em không để ý đến anh nữa!”
“Được, được, được, kiềm chế…” Hạ Trầm khẽ cười dỗ dành, trước khi bỏ cậu ra lại lén thơm một cái.

Tuy ngoài mặt Hạ Trầm hứa thế nhưng cái gọi là kiềm chế trong miệng anh chính là chỉ bóp bóp tay thon, ôm ôm eo nhỏ, khi hôn môi lướt qua là thôi.

Hai anh bạn cùng phòng lúc đầu còn trêu ghẹo, dần dần cảm thấy chết lặng, cuối cùng quyết định không nhìn đôi tình nhân nhỏ đến ánh mắt cũng đang ngược cẩu nữa.

Lâm Dục thì không mặt dày giống Hạ Trầm được, sau nhiều lần suy tư, quyết định học kỳ sau chuyển ra ngoài ở, đỡ ảnh hưởng bạn cùng phòng khác.

Sau khi ông Lâm biết được tin tức này, vừa chửi mát sau lưng lão quỷ nào đó, vừa cấp tốc mua một căn hộ gần đại học A để con trai có thể ở lại cho thoải mái.


Về chuyện này, anh Hạ nào đó được hời lại còn ra vẻ: “Bé cưng, muốn sống thế giới hai người với chồng gấp vậy à?”
Lâm Dục nhắc nhở: “Cha mua là ba phòng hai sảnh.


“Có ý gì?” Hạ Trầm nhướn mày: “Cha em muốn đến ở với chúng ta?”
“Cái này không được, bé cưng à.

” Hạ Trầm đứng đắn từ chối: “Cha em tuổi cao, hàng đêm làm chú ấy không ngủ được không tốt lắm.


Cuối tháng Sáu, đại học A bắt đầu thi cuối kỳ, học viện Luật lại mở một phiên tòa giả định.

Phiên tòa giả định lần này là một phần của thi cuối kỳ, tập hợp vài sinh viên làm bồi thẩm đoàn dự thính.

Dưới sự nài nỉ của Hạ Trầm, Lâm Dục dành thời gian tới học viện Luật, tham dự phiên thẩm phán giả định này.

Khác với đóng vai luật sư thường ngày, lần này Hạ Trầm làm thẩm phán, nhường cơ hội phát huy cho bạn học khác.

Anh mặc áo dài màu đen, khí chất quanh thân thoáng chốc trở nên trang nghiêm, trên khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ lý tính, cứ như đã hóa thân thành đại diện cho công bằng chính nghĩa.

Lâm Dục ngồi ở ghế chờ xét xử, nhìn Đại Pháp quan ngồi giữa bàn, không kiềm được lộ ra ánh mắt say mê và tự hào.

Từ xưa đến giờ, dù Hạ Trầm muốn làm gì cũng nhất định sẽ trở thành người nổi bật nhất.

Sau khi cuộc bào chữa vô cùng đặc sắc kết thúc, Hạ Trầm gõ chiếc búa tượng trưng cho tư pháp công chính, văn minh của thẩm phán xuống, tuyên án kết quả của thẩm phán, chấm dứt phiên tòa giả định.

Giáo sư đứng ngoài bắt đầu đánh giá chấm điểm với từng giai đoạn của tòa án giả định rồi rời đi, còn lại các sinh viên cũng lục tục ra ngoài.

Lâm Dục đứng lên đi tới bàn thẩm phán, mỉm cười nói: “Đại Pháp quan, còn chưa hết giờ làm à?”
Hai tay Hạ Trầm đan nhau chống cằm, giọng đứng đắn nghiêm túc: “[Luật Thẩm Phán Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa] quy định, cấm thẩm phán tiếp xúc riêng với đương sự và người liên quan.


Hạ Trầm dùng ánh mắt đầy lý trí nhìn cậu: “Anh Lâm, mời anh quay trở lại ghế bị cáo.


Lúc này Lâm Dục mới phản ứng lại, người này vẫn còn nhập vai Đại Pháp quan chưa thoát ra.


Cậu phối hợp về ghế bị cáo, kéo ghế ra ngồi vào, mở miệng cầu xin: “Đại Pháp quan, tôi bị oan.


“Đương nhiên là anh bị oan, nghi phạm là chồng của anh.

” Hạ Trầm nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Anh Lâm, tòa án sẽ không oan uổng người vô tội nào.


Lâm Dục hơi nhíu mày, sao lại còn tự cho thêm giả thiết chồng gì nữa?
“Nhưng…” Đại Pháp quan Hạ bỗng nhiên chuyển câu, vén pháp bào lên đi xuống bàn, đứng trước bàn bị cáo: “Nếu người mở miệng là anh Lâm, vậy thì khác.


Lâm Dục không hiểu gì, không rõ lại là chuyện gì nữa.

Đại Pháp quan hơi cúi người, vươn bàn tay gầy nâng chiếc cằm thon lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, tiếng nói ám muội mập mờ: “Anh Lâm, tôi đây mến anh đã lâu…”
Lâm Dục theo bản năng né tránh: “Anh làm gì…”
“Đừng tránh.

” Đại Pháp quan Hạ dùng sức kéo người đến trước mặt mình, chậm rãi hỏi: “Vì để chồng anh thoát tội, chuyện gì anh cũng làm à?”
Cuối cùng cậu cũng nhận ra có gì sai, nào còn là thẩm phán nghiêm chính gì nữa?
Hạ Trầm ẩn ý cười một tiếng, ngón tay hơi thô ráp cọ làn da mềm, như ác ma thì thầm uy hiếp: “Anh Lâm, anh cũng không muốn trơ mắt nhìn chồng mình vào tù đúng không?”
Một phút sau, người nhà bị cáo đáng thương mở ra hai chân ngồi trên bàn bị cáo, bị Đại Pháp quan ra vẻ đạo mạo bắt nạt.

Hạ Trầm còn xấu xa hỏi: “Nếu chồng anh thấy anh bị tôi làm thế vậy… Liệu có còn cần anh nữa không?”
“Không huhu…” Lâm Dục đã hoàn toàn bị đưa vào nhân vật, lắc đầu lung tung nức nở: “Chồng tôi yêu tôi, anh ấy rất yêu tôi ưm…”
“Đúng không?” Hô hấp Hạ Trầm đột nhiên nặng hơn: “Yêu cỡ nào?”
“Rất yêu, yêu nhiều lắm…” Ánh mắt Lâm Dục tan rã, đứt quãng trả lời: “Yêu tôi hơn cả mạng mình…”
Yêu đến nguyện vì cậu mà chết, vì cậu mà trọn đời không vào luân hồi.

Tình yêu nồng nàn đến không thể phát tiết ra, Hạ Trầm như quyết tâm khàn giọng hỏi: “Vậy còn em, em thương anh ta không?”
“Tôi, tôi cũng thương anh ấy…” Lâm Dục rốt cuộc không chịu nổi nữa, dán mình vào lồng ngực lửa nóng, cứ như người đàn ông này chính là tất cả của cậu: “Chồng, em yêu anh…”
“Vợ ngoan…” Hạ Trầm rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, hôn đôi môi đỏ mọng dâng tới: “Anh cũng yêu em.




Bình luận

Truyện đang đọc