MỸ NHÂN ỐM YẾU BỊ TÀ THẦN QUẤN LẤY


*Tiên y nộ mã: chỉ thời thanh xuân tuổi trẻ.

Đường mòn trong núi chồng chéo phức tạp, Lâm Dục vừa xem bản đồ trong tay vừa cố gắng phân biệt phương hướng, chỉ lát sau đã mệt đến đầu đầy mồ hôi.

Đột nhiên trong mùi hương gỗ thông nồng nàn dường như cậu loáng thoáng ngửi được hơi thở lạnh lẽo cực kì quen thuộc.

Cậu dừng chân khép mi lại, ngước mặt cảm nhận gió thổi qua rừng cây.

Vài giây sau Lâm Dục mở mắt ra, không chút do dự đổi hướng chạy tới luồng hơi thở đó.

Sau khi bỏ bản đồ đường núi càng khó đi hơn, bụi gai đâm rách quần áo, những nhánh cây khô quẹt xước má, nhưng cậu không có thời gian suy nghĩ đau hay nguy hiểm.

Cậu chỉ biết, trong lòng có giọng nói không ngừng thúc giục mình: Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa lên…
Cách xa nhau ở lưng chừng núi, Hạ Trầm ở giữa trận pháp, sương đen quanh thân điên cuồng đập vào lồng vàng.

Mười lăm phút trước, anh lần theo hơi thở của bé ngoan tìm tới ngọn núi này, bất cẩn bước vào cái bẫy thiết kế dành cho anh.

Không biết là vết thương trước đó còn chưa khỏi hẳn hay trận này có gì kỳ lạ, anh bị nhốt trong đây không ra được.

Đúng lúc này một tiếng nói mỉa mai cất lên: “Từ biệt hơn tám trăm năm, Hạ Trầm, chúng ta lại gặp nhau.


Hạ Trầm ngước mắt nhìn, sát ý trong mắt hiện lên: “Là ngươi.


“Là ta, nhưng không phải là ta.

” Lâm Hựu Khiêm đứng cách đó không xa, cúi người nhặt quần áo hắn coi như mồi nhử ở dưới đất lên.

Hạ Trầm giọng lạnh lùng, cảnh cáo nói: “Đừng chạm vào đồ của em ấy.


“Ta không chỉ muốn chạm vào đồ của cậu ta, ta còn sẽ chạm vào người cậu ta.

” Lâm Hựu Khiêm ôm quần áo khiêu khích nói: “Nhưng ngươi chẳng nhìn thấy được đâu, dù sao ngươi sắp hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh rồi!”
“Ngươi dám!” Hạ Trầm đột nhiên đi tới, đập lồng vàng rung dữ dội: “Trả em ấy lại cho ta!”

Lâm Hựu Khiêm lùi sau vài bước theo bản năng rồi nhận ra đối phương trong chốc lát không ra được, lá gan lại lớn lên: “Hạ Trầm, ngươi không nhớ gì hết thật sao?”
Sắc mặt Hạ Trầm u tối, sương đen trong trận lấy tốc độ đáng sợ tách ra, sức mạnh và tần suất đập vào màn chắn càng mạnh hơn.

Lâm Hựu Khiêm tự nói: “Ngươi không nhớ rõ mình chết như thế nào à?”
Hạ Trầm xuyên qua từng lớp sương đen nhìn hắn, ánh mắt quả thực như đang nhìn một kẻ đã chết.

Lâm Hựu Khiêm không hề hay biết: “Trong trận đại chiến, Lâm Sơ Dật… Không đúng, kiếp này phải gọi cậu ta là Lâm Dục.


Đôi mắt đen nhánh toàn màu máu đỏ tươi, Hạ Trầm gằn từng chữ: “Ngươi- nói- gì?”
Lâm Hựu Khiêm chắp một tay sau lưng, giọng nói đầy ác ý làm người ta buồn nôn: “Tám trăm năm trước Lâm Dục tự tay phong ấn ngươi, làm ngươi chịu nỗi khổ thiêu hồn cháy xương gần ngàn năm, chuyện đó ngươi cũng quên rồi sao?”
Lồng vàng rắn chắc nứt ra cái khe, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lan ra toàn bộ lồng như mạng nhện.

“Ầm” một tiếng, lồng vàng vỡ nát, sương đen dữ tợn nhanh chóng tấn công Lâm Hựu Khiêm.

Nhưng rõ là Lâm Hựu Khiêm đã có chuẩn bị, vừa tránh vừa hét lên: “Hạ Trầm, ngàn năm trước Lâm Dục có thể giết ngươi một lần, giờ ta cũng có thể giết ngươi lần nữa, lần này ngươi sẽ không may mắn vậy đâu!”
Hắc khí quanh thân quay cuồng rít gào, Hạ Trầm nháy mắt hiện nguyên hình, sát ý ngập trời.

Một luồng sương đen to lớn cuốn chặt cổ Lâm Hựu Khiêm, đang lúc sắp vặn gãy cổ thì bỗng khựng lại.

Những luồng sương đen như chịu tác động nào đó vậy, tụ tập thành một con rồng màu đen bay vụt tới hướng khác.

Hạ Trầm cũng dường như bị thương nặng, máu đen từng dòng từng dòng trào ra khóe môi.

Lâm Hựu Khiêm tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn hướng những hắc khí đi mừng rỡ như điên: “A Dật, ngươi tính tới tính lui chắc cũng không tính ra, hôm nay ta sẽ tìm được nơi phong ấn trước ngươi!”
Chín cột sáng màu vàng liên tiếp mọc lên từ trong rừng, cột sáng xông thẳng lên trời.

Trong tiếng nổ “Ầm ầm ầm”, cả dãy núi rung chuyển, cỏ cây xào xạc, đánh vỡ sự yên lặng trăm ngàn năm qua của núi rừng.

Cùng lúc đó Lâm Dục cũng thấy chùm sáng cao tận trời.

Cậu hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nhanh bước chân hơn nữa, không màng tất cả chạy tới phía có ánh sáng vàng.

Càng đến gần cậu càng cảm nhận được rõ oán khí lấp đất che trời, nhưng lòng cậu chẳng hề sợ hãi, ngược lại dâng lên cảm giác khó thể diễn tả…
Nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ, kéo hai chân nặng nề tê dại, lảo đa lảo đảo đi tới phía ánh sáng vàng, cảnh tượng đập vào mắt lại làm đồng tử cậu co lại.


Trừ chín cột vàng đầu tiên, vô số cột vàng đan xen nhau tạo thành lồng giam khổng lồ, hay phải nói là phần mộ.

“Lâm- Sơ- Dật!” Giọng hung bạo khàn khàn như sấm sét giữa đất bằng, Lâm Dục bỗng lấy lại tinh thần, chưa kịp mở miệng đã bị bàn tay to bóp chặt cổ nhấc lên.

“Ngươi gạt ta…” Hạ Trầm mặt xanh đen, đồng tử đỏ như máu: “Tại sao ngươi lại gạt ta!”
“Hạ Trầm…” Hít thở khó khăn, khuôn mặt trắng như tuyết nhanh chóng đỏ dần, Lâm Dục đứt quãng nói: “Ta không có… Ta cũng mới biết được…”
“Là ngươi giết ta, là ngươi trấn áp ta ở đây hơn tám trăm năm, ngày đêm bị lửa thiêu đốt!” Mắt Hạ Trầm đầy thù hận, bàn tay đen to bóp chặt cần cổ yếu ớt: “Lâm Sơ Dật, ngươi có biết ta có đau thế nào không?”
“Tôi… Không có…” Lâm Dục giãy giụa nắm cánh tay đó: “Hạ Trầm… Cậu đã nói cậu sẽ không… làm hại tôi…”
Giả, tất cả đều là giả sao? Chẳng lẽ những chuyện xảy ra giữa hai ta đều là giả hết?
Trước mắt mờ dần, viền mắt không chịu được trọng lượng hơi nước, tràn mi tuôn ra.

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống cằm, Hạ Trầm như bị bỏng, bàn tay to buông lỏng, đôi mắt khôi phục lại tỉnh táo: “Bé ngoan…”
“Tôi không lừa cậu khụ khụ…” Lâm Dục ngồi sụp dưới đất, xuyên qua hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông gần như không biết làm sao: “Nếu cậu muốn lấy mạng Lâm Sơ Dật tám trăm năm trước, tôi nhận.

Nhưng dù tám trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì, Lâm Dục đời này chưa bao giờ nghĩ, muốn đưa cậu xuống địa ngục.


Khoảnh khắc cha nói hết sự thật cho cậu, cậu mới hiểu được thì ra cậu sợ nhất không phải Hạ Trầm sẽ giết mình, mà là Hạ Trầm không hề yêu cậu.

Dù trong lòng cậu không thừa nhận thế nào, cũng không thể thay đổi được chuyện cậu đã yêu Hạ Trầm.

“Quả nhiên! Quả nhiên là thế hahaha!” Trong rừng vang lên tiếng cười như điên như dại: “Lâm Sơ Dật, nếu ngươi vẫn mềm lòng như thế, vậy để ta tới giúp ngươi một tay!”
Dứt lời, Lâm Hựu Khiêm hiện thân đáp xuống đất, một chưởng đánh lá bùa đã châm lửa tới phía mặt trận hét lớn: “Ác quỷ thập phương, nghe hiệu lệnh ta!”
Dưới đất bỗng xuất hiện xoáy nước màu đen, tất cả hắc khí xoay quanh ngoài lồng vàng tụ tập đến giữa lốc xoáy.

“Không hay rồi!” Lâm Dục biến sắc: “Hắn đang triệu hoán thứ đó!”
Hạ Trầm đang muốn ra tay thì thấy vết thương vốn đã chữa trị ở ngực bị rách ra, hắc khí cuồn cuộn không ngừng tập trung vào giữa vòng xoáy.

Thấy tình thế không đúng, Lâm Dục đứng lên: “Hạ Trầm, cậu mau rời khỏi đây đi!”
Hạ Trầm quay đầu, nhìn chằm chằm mắt cậu, khàn giọng hỏi: “Bé ngoan, em yêu ta không?”
Không ngờ thời khắc quan trọng anh còn hỏi chuyện này, Lâm Dục hoảng hốt một giây, thúc giục: “Cậu đi trước!”
“Đi? Đi đâu?” Lâm Hựu Khiêm cười dữ tợn: “Nơi này chính là mồ chôn của hắn!”
Vừa dứt lời, cơ thể Hạ Trầm như bãi bùn đổ sụp xuống tan mất.


“Không… Không!” Lâm Dục trơ mắt nhìn anh hóa thành hắc khí đi vào trận, chỉ kịp bắt được một luồng âm tà.

Giây tiếp theo, cậu không chút nghĩ ngợi bước theo vào giữa lốc xoáy.

“Lâm Sơ Dật!” Lâm Hựu Khiêm tức muốn hộc máu mà vứt ra một đạo phù: “Ngươi điên rồi à?”
Lâm Dục bị hoàng phù đánh trúng bay ra đập vào lồng vàng.

“Koong” một tiếng, lồng vàng phát ra tiếng coong trầm thấp.

Lâm Dục ngoái đầu nhìn phía phần mộ, tháo mảnh vải quấn ở cổ tay ra, bôi máu vào lòng bàn tay ấn mạnh xuống.

Máu tươi thấm vào ánh sáng vàng, vách lồng vỡ ra một cái lỗ.

Chỉ một chốc đó, vô số dòng sáng vàng như những con sông hội tụ đổ ra biển tràn về phía cậu.

“A!!!” Lâm Dục phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể lơ lửng giữa không trung, tứ chi  thon dài bị bắt giãn ra hoàn toàn.

Ở trong muôn nghìn dòng ánh sáng, từng màn hơn tám trăm năm trước như đèn kéo quân lướt qua trước mắt cậu.

Thiếu niên lang năm ấy tiên y nộ mã, một người là công tử thế gia tu đạo văn nhã vô song, một người là cô lang thiên phú dị bẩm độc lai độc vãng.

Kiếp ấy cậu tên là Lâm Sơ Dật, là Nhị công tử thế gia tu đạo Lâm thị ở Giang Nam nổi tiếng khắp thiên hạ.

*
Giang Nam đang vào mùa cảnh đẹp, đại hội trừ tà mỗi năm một lần của giới tu đạo đúng hạn được tổ chức.

Đại hội trừ tà tên như nghĩa, là cuộc thi đấu của nhân sĩ tu đạo trừ tà bắt quỷ.

Tất cả người dự thi đi vào rừng Sương Mù, ba ngày làm hạn định, lấy cấp bậc và số lượng hàng phục tà ám quỷ quái làm tiêu chuẩn phán xét, quyết định thứ tự nhân sĩ tu đạo trên danh phổ.

Trong đại hội trừ tà năm rồi, các công tử thế gia tự xưng là tu đạo chính thống thường kết đội với nhau, còn tán tu thì quen hành động một mình.

Mà Lâm Sơ Dật đứng đầu ở danh phổ, nghiễm nhiên được đám tu sĩ vây quanh.

Năm trước Lâm công tử tròn mười tám, đó là lần đầu cậu tham gia đại hội trừ tà, đầu bảng đứng vững trên danh phổ như Thái sơn hạ xuống hai bậc liền.

Lâm Sơ Dật nhất chiến thành danh xôn xao cả giới tu đạo, các tu sĩ đều say sưa nói về trận đại tái đó một thời gian dài.

Nhưng Lâm công tử lại thấy hứng thú với tên đứng dưới cậu hơn, âm thầm tiếc nuối bọn họ không gặp nhau ở đại hội trừ tà.

Lối vào rừng Sương Mù, tìm một vòng khắp nơi không có kết quả, Lâm Sơ Dật mở miệng hỏi: “Các ngươi có biết, tu sĩ tên là Hạ Trầm năm nay có tới tham gia đại hội trừ tà không?”
“Hả? Hạ Trầm là ai?”

“Hạ Trầm ngươi cũng không biết? Cái tên đứng thứ hai trên danh phổ năm trước đó!”
“Chắc Lâm công tử không biết, tên Hạ Trầm đó đã bị tu sĩ danh phổ gạch tên rồi, nghe nói đại hội trừ tà lần trước hắn ta gian lận mới được đứng thứ hai!”
“Ta đã nói rồi mà! Một tán tu nho nhỏ không sư không phái như hắn, sao có thực lực sánh với Lâm công tử được? Chắc chắn là giở trò gian lận!”

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán sôi nổi, Lâm Sơ Dật hơi nhíu mày: “Anh hùng không hỏi xuất thân, lấy môn phái suy đoán thực lực, e là không hay.


Mọi người không khỏi im lặng, lúc này có người cao giọng nói: “Lâm công tử có đức độ, nghĩ chắc khinh thường người nói thị phi sau lưng, quả thật là bọn ta nhỏ nhen rồi!”
Người này nói có ẩn ý, Lâm Sơ Dật chỉ cười nhẹ, bốn lạng đẩy ngàn cân: “Ai mà chẳng nói sau lưng, ai mà không bị người nói sau lưng?”
Tên tu sĩ đó thấy không thú vị, sờ mũi lùi qua một bên.

Không khí hơi im ắng, Lâm Sơ Dật chắp tay: “Chư vị đạo hữu, nếu không ngại cứ đi trước một bước.


Các tu sĩ thế gia lấy lại tinh thần, sôi nổi kết bạn vào rừng.

Đợi bóng người biến mất trong sương mù dày đặc quanh năm không tan, Lâm Sơ Dật mới chậm rãi bước vào kết giới.

So với việc dẫn các đạo hữu vướng chân vướng tay theo, cậu thà lẻ loi một mình, tốc chiến tốc thắng còn hơn.

Công tử áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi tay cầm thanh kiếm, như tản bộ đi trong sương mù.

Thanh phong xuyên vân, Thanh Vân vừa ra, trăm quỷ ẩn trốn, chư tà tránh lui.

Trông canh giờ cũng đến, Lâm Sơ Dật đang định nghỉ một lát thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng loạt xoạt cực kỳ nhỏ.

“Ai?” Đôi mắt đẹp nghiêm lại, cậu phất tay áo xoay người, quần áo và kiếm khí vẽ ra một đường cong đẹp giữa không trung.

Chỉ thấy người tới mặc đồ đen, tư thái lười nhác nằm trên thân cây cao, ngực ôm thanh trường kiếm, đang ở trên cao mà nhìn xuống cậu.

Lâm Sơ Dật ngẩn ra, định lục lọi trí nhớ tìm ra gương mặt xa lạ lại tuấn tú này.

“Ngươi chính là Lâm Sơ Dật?” Người nọ mở miệng trước, giọng nói trầm ấm hấp dẫn làm người ta xao động.

“Đúng là tại hạ.

” Lâm Sơ Dật đứng yên, đầu ngón tay đè chuôi kiếm: “Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?”
Người này có thể lặng yên tới gần cậu không bị cậu phát hiện, chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Nghe vậy, người nọ nhoẻn miệng cười, đôi mắt sâu sắc bén thoáng trở nên dịu dàng đa tình: “Nghe nói ngươi đang tìm ta, sao lại không nhận ra ta vậy?”
------oOo------.


Bình luận

Truyện đang đọc