MỸ NHÂN SƯ ĐỆ KHÔNG BÌNH THƯỜNG



Sau khi Trần Ám Hương uống đan dược xong, đau đớn đã giảm bớt không ít, y đem sự tình phát sinh lúc đó kể cho Tống Xuân Đường nghe, cuối cùng bỏ qua chuyện mình bị thương.

Tống Xuân Đường nghe xong, tay nắm thành quyền đấm lên tảng đá, đôi tay y vội vàng ôm lấy tay Tống Xuân Đường.

"Bọn chúng sao dám làm như vậy với huynh!"
"Ta luôn cảm thấy có hơi cổ quái, có lẽ bọn họ đã bị ảnh hưởng thứ gì đó." Trần Ám Hương nói xong, nhìn sóng nước lóng lánh trên đỉnh đầu, "Hiện tại chúng ta đang ở đâu?"
"Chắc là rớt xuống dưới thác nước rồi." Tống Xuân Đường thấy y muốn thử ngự kiếm, liền nói, "Ta đã thử qua, hình như có cái kết giới ngăn ở phía trên, không thể trực tiếp ngự kiếm ra được."
Thời gian của bọn họ không nhiều lắm, Trần Ám Hương cau mày đi lại bốn phía, không chỉ phía trên không ra được, xung quanh cũng không ra được, bọn họ như rơi vào trong một lồng giam vô hình.
"Chúng ta ở trong nước sao?" Trần Ám Hương cách một tầng kết giới, đầu ngón tay điểm vào dòng nước trong vắt.

"Đúng vậy." Tống Xuân Đường cũng vươn tay chạm lên trên, không chạm được bất cứ gì cả.

Tay hắn bởi vì lúc trước nện vào đá, chảy ra một ít máu tươi, máu chạm vào kết giới, đột nhiên bị hấp thu hết.

Kết giới vô hình đột nhiên nổi lên gợn sóng, tất cả nước bắt đầu chấn động dữ dội, Trần Ám Hương có hơi đứng không vững, được Tống Xuân Đường cẩn thận đỡ lấy.
Chấn động chấm dứt, kết giới xé ra một lỗ hổng, là một cánh cửa thông đến một nơi tối đen.
"Đi thôi." Trần Ám Hương nói, "Quanh quẩn cũng chỉ có thể bị nhốt ở chỗ này."
Y có một dự cảm, có lẽ cơ duyên sinh mệnh kia của Tống Xuân Đường sắp xuất hiện rồi.

Sau khi đi vào cánh cửa kia, đường quay lại kết giới đã bị chặn hoàn toàn, hành lang tối đen được thắp sáng ngay khi bọn họ bước vào, lấy bọn họ làm trung tâm, từng chút một thắp sáng toàn bộ khắp nơi.

Tưởng như bọn họ đi vào nơi sâu nhất của biển rộng, cuộn sóng yên tĩnh bơi dưới chân họ, bên cạnh bàn tay, còn có đỉnh đầu, Trần Ám Hương vừa quay đầu, ánh sáng nước xanh như mực lạnh lẽo phản chiếu trên mặt Tống Xuân Đường.

Giống như toàn bộ thế giới đều lạnh lẽo cô độc.
Trần Ám Hương không tiếng động mà nắm chặt tay Tống Xuân Đường, nắm chặt tắc vuông hơi ấm trong tay.


Đi trên biển rộng mênh mông như vậy, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như muốn bay lên, rất dễ dàng bị lạc phương hướng, không có con đường cụ thể, bọn họ chỉ có thể dựa vào trực giác.
"Tiểu sư đệ… Chúng ta sẽ đi đến nơi nào?" Âm thanh Trần Ám Hương trôi thật xa.
"Không biết." Tống Xuân Đường trả lời y, ở trong một mảnh u tối, đôi mắt hắn rất sáng, "Có thể đi bao xa thì đi bấy xa, ta sẽ luôn nắm chặt sư huynh."
Dường như là nghe được động tĩnh gì, Tống Xuân Đường nghỉ chân nghiêng đầu, biểu cảm an tĩnh mà ngóng nhìn nơi nào đó, Trần Ám Hương cũng nhìn theo tầm mắt, sóng biển chập chờn ánh bạc mơ hồ, tiếp theo là một đám bọt biển trắng như ngọc trôi qua.

Y nhìn góc nghiêng của Tống Xuân Đường dưới ánh sáng sóng xanh chiếu rọi, tĩnh lặng như bóng nắng soi đáy nước.
"Đệ đang nhìn cái gì vậy?" Trần Ám Hương nói xong, liền cười một tiếng, âm thanh của mình mông lung đến phảng phất như giây tiếp theo sẽ phun ra bong bóng.

"Không có gì." Tống Xuân Đường thu hồi ánh mắt, "Có lẽ là nhìn nhầm thôi."
Ở phía sau họ, một bóng đen khổng lồ uốn lượn bơi qua.

"Còn phải đi bao lâu nữa…" Trần Ám Hương nhìn vô biên vô hạn phía trước.
"Sư huynh không thích nơi này sao?" Tống Xuân Đường nhẹ nhàng mà nói.
"Cũng không phải không thích, chỉ là còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành."
"Ta rất thích nơi này." Tống Xuân Đường xoay người, đối mặt với Trần Ám Hương, nắm tay y, "Ở chỗ này, toàn bộ thế giới chỉ có chúng ta."
Dòng nước chợt gia tốc, đến hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, khi bình tĩnh lại, Trần Ám Hương quay đầu, một cái đầu rồng to lớn đối diện với họ.

Nhìn một vòng, chung quanh đã bị thân rồng cao lớn bao vay, từng vảy rồng sáng lên một màu lam tuyệt đẹp, tựa như bảo vật cổ ở trong nước.

Sừng rồng phảng phất như ngọc thạch san hô mỹ lệ nhất thế gian, cặp long nhãn cực đại mượt mà hệt như lưu ly châu xanh, râu dài theo dòng nước tung bay.

Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt này, Trần Ám Hương ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
An tĩnh được một lúc, con rồng đột nhiên phun ra một luồng kình khí, khiến nước biển một trận xôn xao, va vào làm Trần Ám Hương nhịn không được nhắm mắt.
"Đây là rồng?"
"Ừm, nhìn dáng vẻ của nó không có ý ác với chúng ta."
Con rồng dạo một vòng quanh họ, cuối cùng cái đầu rồng thật to ngừng ở trước mặt Tống Xuân Đường, hơi hơi cúi xuống.

Trần Ám Hương trong lòng vui vẻ, nói với Tống Xuân Đường: "Nó nhận đệ là chủ đó."
Tống Xuân Đường rũ mắt nhìn con rồng trước mặt này, trầm mặc một lát, quay đầu nhìn về phía Trần Ám Hương: "Sư huynh thật vui vẻ, là hy vọng ta ký kết khế ước với nó sao?"
"Chẳng lẽ đệ không muốn sao?"
Tống Xuân Đường không trả lời, hắn nhìn tay mình, mới vừa rồi còn nắm sư huynh, hắn nghĩ, đây là hy vọng của sư huynh, liền giơ tay đặt tay lên trên đầu rồng.

Một trận bạch quang lóe lên, dưới lòng bàn tay hiện lên một pháp trận phù văn.
Pháp trận thu, khế ước thành.
"Vậy gọi Phồn Huyền đi."
Phồn Huyền sắp nói phương pháp ra ngoài cho bọn họ, liền bị Tống Xuân Đường thu vào khế ước, bằng không, bọn họ cứ như vậy mà đi ra ngoài, thì quá mức phô trương.

Dạ Vũ Tễ mang theo người đuổi theo phương hướng Dạ Vân Huyền đi, rừng cây càng ngày càng rậm rạp, hầu như không thấy ánh mặt trời, hắn nhìn nơi càng thêm âm u quạnh quẽ, có chút nghi hoặc: "Kỳ quái, Dạ Vân Huyền làm sao lại đến cái nơi như thế này? Từ trước đến nay nó không có lá gan đó."
Mới đi vài bước, hắn đột nhiên lùi lại chỗ cũ.

"Nơi đó có vấn đề gì sao?" Chiếu Đồng hỏi.
"Ngươi xem, trên mặt đất có vết máu."
Chiếu Đồng nhìn lại theo chỗ Dạ Vũ Tễ chỉ, cẩn thận tra xét, mới phát hiện ở giữa lá khô mục nát, ẩn hiện vết máu.

Hai người theo hướng vết máu, lập tức rút kiếm chém đứt dây leo chằng chịt phía trước, lộ ra cảnh tượng bên trong.

Trong một cành cây khô, có một cái xác chết thảm, thấy không rõ khuôn mặt.
Chiếu Đồng chỉ nhìn thoáng qua, liền chuyển mắt đi: "Được rồi, đừng nhìn, chúng ta đi thôi."
"Hắn mặc chính là phục sức Cẩm Yên Cung chúng ta." Dạ Vũ Tễ trầm giọng nói.
"Cái gì?!" Chiếu Đồng trong lòng cả kinh, gã vừa rồi không nhìn kỹ, lúc này nhìn kỹ lại, "Đây không phải… đây không phải là người trở về báo tin kia sao?" Gã đột nhiên phản ứng lại, lập tức xoay người đi trong đám người tìm người kia, nơi nơi đều không có.


Gã túm một sư đệ có quen biết người kia, lạnh giọng hỏi, "Người kia vừa rồi ở đâu?"
"Không, không biết, mới vừa rồi còn đi cùng một chỗ, vừa quay đầu đã không thấy tăm hơi, ta cho rằng hắn đi tìm người khác." Sư đệ sợ tới mức run bần bật.
"Chúng ta trúng kế rồi." Dạ Vũ Tễ bảo Chiếu Đồng buông người ra, trở về đường cũ trước, lại nghĩ cách tìm Dạ Vân Huyền.
"Được." Chiếu Đồng nói.
Bọn họ vừa đi trở về, lại phát hiện con đường từng đi qua không biết đã bị sương mù che kín từ khi nào.

Đường nơi này vốn đã khó đi, khi không có sương mù cũng khó đi, nay lại bước đi càng khó hơn.

"Một khi đã như vậy, chúng ta không bằng tương kế tựu kế." Chiếu Đồng nói, "Hiện giờ trở về sợ là sẽ lãng phí không ít thời gian."
"Cũng được."
Tất cả mọi người đề phòng mà đi về phía trước, ngoài dự đoán chính là, đi hồi lâu đều vô cùng bình thường, trong bất tri bất giác, bọn họ cơ hồ đi tới trung tâm hòn đảo.

Tới nơi này, bốn phía đều là nước, mà cây cối lại cao lớn cứng rắn dị thường, cho nên di chuyển trên nhánh cây không đến mức gian nan.
"Tại sao an tĩnh vậy?" Chiếu Đồng nói, "Dọc theo đường đi này cũng chưa gặp qua tu sĩ nào khác."
"Là có chút an tĩnh quá mức…"
Dạ Vũ Tễ đang suy tư, bị ngất ngang bởi một tiếng thét chói tai cắt qua chân trời.
Vô số chim chóc dồn dập vỗ cánh bay mất hút trong màn đêm, một thiếu nữ vừa khóc lớn vừa chạy như điên về phía bọn họ, lúc thấy được Dạ Vũ Tễ trong mắt liền tỏa sáng, tựa như tìm được cứu tinh: "Dạ gia ca ca, cứu mạng với!!!"
"Đây… Nhìn kìa, hình như là biểu muội của Lăng Tiêm Vân?" Chiếu Đồng nói.
Dạ Vũ Tễ gật gật đầu, không có biểu cảm gì mà nghiêng người tránh Lăng Tiểu Nhã xông tới.
Lăng Tiểu Nhã túm khoảng không, ngã lên nhánh cây, cô nhìn chật vật cực kỳ, trên mặt xám xịt, trên váy còn dính rất nhiều vết máu.

Tuy rằng lòng bàn tay bị nhánh cây cào xước bị thương, nhưng cô lập tức ngồi dậy bắt lấy vạt áo Dạ Vũ Tễ: "Đệ đệ huynh định giết người kìa! Huynh không quản luôn sao?"
Dạ Vân Huyền? Dạ Vũ Tễ nhướng mày: "Cô nói cho cẩn thận vào."
Lăng Tiểu Nhã hít hít cái mũi, còn chưa kịp mở miệng, liền bị một thanh kiếm bay trên không dọa tới mức choáng váng sửng sốt.

Đây là kiếm của Dạ Vân Huyền, Dạ Vũ Tễ híp híp mắt, giơ tay nhanh chóng tạo ra một kết giới, thanh kiếm kia giằng co mấy giây sau, liền một lần nữa bay trở về trong tay một người ở nơi xa.

Là phục sức Cẩm Yên Cung quen dùng, trên vạt áo có vết máu, mái tóc dài bay theo gió, ánh trăng vì Dạ Vân Huyền mà nhiễm một tầng thần sắc lạnh nhạt.

"Dạ Vân Huyền!"

Dạ Vũ Tễ gọi hắn một tiếng.
Dạ Vân Huyền thần sắc thay đổi một chút, đồng tử tựa như ngắm nhìn chớp mắt một cái, rất nhanh lại khôi phục thành mờ mịt, xoay người dung hòa vào trong rừng rậm màu đen.

Dạ Vũ Tễ cắn răng lập tức đuổi theo sau, nhưng không biết Dạ Vân Huyền dùng thủ đoạn gì, chỉ là trong nháy mắt, rốt cuộc hơi thở cũng tìm không thấy.

"Hu hu hu, ta muốn đi cùng các ngươi, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ mà." Lăng Tiểu Nhã gắt gao lôi kéo tay áo Chiếu Đồng.

"Người Lan Lăng của cô đâu?" Chiếu Đồng bất đắc dĩ mà muốn rút tay áo mình về.

"Ta, ta đã lạc khỏi bọn họ rồi."
"Đi lạc?" Dạ Vũ Tễ nhìn về phía Lăng Tiểu Nhã, "Ngươi trước đó đã gặp cái gì?"

.

Xin hãy đọc truyện tại -- TгЦмtг uуen.vn --
Dạ Vân Huyền cầm la bàn đi không bao lâu, vừa ngẩng đầu, phát hiện trước mặt là đường cùng, liền hô một tiếng với người kia đi theo phía sau hắn.

"Huy Đồng, ngươi có biết đang đi đâu không? Tại sao nơi này là đường cùng, la bàn cũng không có bị hư…" Hắn cúi đầu mân mê cái la bàn, sau một lúc lâu, đột nhiên ý thức được không có người đáp lại hắn.

Trong nháy mắt hoảng loạn, hắn lập tức ổn định tâm thần, trong tay tạo ra một quyết trú, nhanh chóng xoay người, linh lực quanh kiếm bay ra.
Mũi kiếm ngừng trước mặt một người, bởi vì cách quá xa, Dạ Vân Huyền chỉ nhận ra đó là Huy Đồng, hắn thở một hơi nhẹ nhõm, thu kiếm về, đi qua, một bên cười nói: "Huy Đồng, ngươi sao lại không nói tiếng nào, cũng có thể ngủ ở đây…"
Âm thanh bỗng nhiên im bặt, hắn cứng còng mà đứng ở nơi đó, trơ mắt nhìn Huy Đồng đột nhiên thất khiếu đổ máu khụy chân ngã trên mặt đất.
"Huy… Huy Đồng." Dạ Vân Huyền lập tức chạy tới đỡ hắn.
Huy Đồng môi nhẹ nhàng mấp máy, hắn tiến đến bên tai, mới nghe rõ Huy Đồng đang nói: "Đi…"
Tiếp theo nháy mắt, sau lưng Dạ Vân Huyền bị đè mạnh lên tảng đá, hắn bị chấn đến đầu váng mắt hoa, yết hầu cũng bị bóp chặt.

Đợi phục hồi lại tinh thần, hắn trừng lớn hai mắt, không thể tin mà nhìn người trước mặt, đồng tử hiện lên thân ảnh Lăng Tiêm Vân.

Ngón tay ở yết hầu siết càng ngày càng chặt, từng đợt từng đợt sương mù màu đen nhè nhẹ từ ngực lan ra, như tơ lụa quấn quanh toàn thân..


Bình luận

Truyện đang đọc