MỸ NHÂN SƯ ĐỆ KHÔNG BÌNH THƯỜNG



Hôm sau, Trần Ám Hương tỉnh lại, trên tay một trận đau nhức, động cũng không động nổi, y cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy tay mình quấn một lớp băng gạc rất dày.

Y vừa động, người ở nằm bên mép giường y cũng tỉnh.

"Sư huynh, còn đau không." Khi Tống Xuân Đường ngửa đầu, trên trán có một chút vết đỏ, lại làm sắc mặt này diễm lệ như xuân hoa mới nở.
Trần Ám Hương dời mắt đi, nói: "Không đau." Y nhớ tới khối ngọc bội kia, vươn tay sờ soạng, trống không: "Khối ngọc đâu?"
Tống Xuân Đường ánh mắt chuyển chuyển, nói: "Ngọc bội ở chỗ ta, sư huynh không cần lo lắng, trước cứ để ta giữ giùm cho sư huynh."
Trần Ám Hương gật gật đầu, liền đứng dậy mặc quần áo, vừa mặc xong, liền vang lên tiếng đập cửa.

Mạc Hà sắc mặt cực kém đi vào, nói: "Truyền âm vẫn không có tác dụng."
"Sao lại thế? Trần Ám Hương nói, y vận dụng linh lực một chút, phát hiện linh lực vẫn còn.

Tống Xuân Đường nói: "Sư huynh không biết, từ tối hôm qua vào thành Thủy Tức, chúng ta đã mất đi liên lạc với Thiên Linh Tông, dường như nơi đây có một kết giới rất quái, ngăn cản tin tức truyền ra ngoài."
"Cửa thành có thể đi ra ngoài không?"
Tống Xuân Đường lắc đầu: "Sáng nay Mạc Hà đi qua một chuyến, cửa thành đã đóng, làm sao cũng mở không ra."
Ở trên giường nằm một buổi sáng, Trần Ám Hương cảm thấy kỳ quái, kiếp trước y tới thành Thủy Tức là mấy tháng sau, cũng không có dị thường chỗ nào.

"Các ngươi xác định muốn lên đường sao?" Lý Thị trên dưới đánh giá Trần Ám Hương một hồi.

"Có gì không ổn." Mạc Hà nói.
"Không có gì." Lý Thị thở dài, "Kỳ thật, gần đây chết đều toàn là thiếu niên mỹ...."
Nghe vậy, Trần Ám Hương liếc nhìn Tống Xuân Đường, hỏi Lý Thị: "Ngươi có phải biết cái gì hay không."
"Haiz." Lý Thị thở dài, đi qua đi lại, rồi lại thở dài: "Ta ở chỗ này cũng coi như được một đoạn thời gian, biết thì không nhiều lắm, nhưng tháng trước ta đến sau núi hái thuốc, trong lúc vô ý phát hiện người Thủy Tức có một bí mật.


Thành Thủy Tức tứ phía bao quanh đều là nước, rất dễ phát sinh lũ lụt, người Thủy Tức liền bái thần trên núi Thủy Tức là Sơn Thần phù hộ bọn họ.

Vốn dĩ đó cũng không có gì, ta đi qua rất nhiều nơi, bọn họ đều có loại tập tục này."
Lý Thị nói đến đây, đột nhiên khoa trương mà thò qua: "Các ngươi đoán ta nhìn thấy gì?"
"Hiến tế người sống." Trần Ám Hương mặt không biểu tình nói, mà Tống Xuân Đường đột nhiên bị dọa sợ, trốn sau lưng Trần Ám Hương, còn nắm chặt mảnh vải phía sau lưng.

"Ngươi, tại sao lại biết...." Lý Thị dừng một chút, không biết nên nói cái gì tiếp.

"Trong thoại bản đều viết như vậy."
"Được rồi." Lý Thị nói: "Nhưng ta quả thật là tận mắt nhìn thấy, bọn họ đem mấy thiếu niên mạo mỹ ném vào một cái hang động tốt đen, trong đó còn có một người ta từng chữa bệnh cho hắn.

Sau đó ta đi đến nhà hắn tìm hắn, mẫu thân hắn rất thương tâm, nói hắn sẽ không quay về nữa."
"Ấy, ta nói chính là thật sự, các ngươi chờ ta, ta đi cùng các ngươi." Lý Thị thấy bọn họ đi ra, vội vàng cầm lấy hòm thuốc của mình đuổi theo, "Chờ ta với, chờ ta...."
"Ngươi đi theo làm cái gì?" Mạc Hà lạnh lùng nói: "Chúng ta muốn đi tới nơi nguy hiểm, ngươi là một phàm nhân, đừng đi theo."
"Ta chính là một đại phu, nếu các ngươi có người bị thương, có ta ở đây, các ngươi sẽ không cần lo lắng nữa.

Huống chi, vị Trần công tử này vết thương trên tay còn phải dưỡng cho tốt, lỡ không cẩn thận về sau có lại rơi xuống bệnh căn thì sao." Lý Thị cười nói.
"Vậy ngươi đi theo đi." Tống Xuân Đường lên tiếng nói.
Bốn người đi trên đường, Trần Ám Hương phát hiện trong thành phần lớn đều là người già, chỉ có rất ít gương mặt trẻ tuổi hơn nữa hai mắt dại ra, quanh thân tử khí nặng nề, mỗi đôi mắt thấy bọn họ trong ánh mắt đều toát ra địch ý.

Rõ ràng là ban ngày ban mặt, lại làm người cảm thấy âm u ảm đạm.
"Thành Thủy tức khoảng thời gian trước có đến một vài người rất kỳ lạ đi vào núi, từ đó về sau trong thành liên tiếp xuất hiện thảm án, cho nên, bây giờ mọi người đều rất chán ghét người ngoại lai." Lý Thị ghé vào bên cạnh Trần Ám Hương nói.


Tống Xuân Đường lập tức tách bọn họ ra, đi vào giữa, nói: "Lẩm nhẩm lầm nhầm gì đó? Có cái gì mà chúng ta không thể nghe."
"Ngươi....bát quái còn có thể giáp mặt lớn tiếng nói sao?" Lý Thị hỏi lại hắn.
Tống Xuân Đường nào quản y, bám chặt tay Trần Ám Hương không buông, một bên trừng mắt với Lý Thị.

Lý Thị bĩu môi, lại chạy đến trước mặt Mạc Hà lẩm bẩm: "Tiểu sư đệ của các ngươi vẫn luôn bị điên như thế à? Giống như con gà mái già bảo vệ thức ăn, không ai quản?"
Mạc Hà vẻ mặt lạnh nhạt, làm lơ Lý Thị lập tức đi lướt qua.

Khi đang đi tới, chỗ ngoặt phía trước lại đối diện với một đám người, bọn họ mỗi người đều ăn mặc y phục màu tím, khí vũ hiên ngang, người cầm đầu trước ngực đeo một chuỗi vòng ngọc mặt hình bướm bạc, môi đỏ như máu, dung mạo tựa nữ tử, là thiếu chủ Lan Lăng Lăng Tiêm Vân, gã thấy Trần Ám Hương liền cười nói: "Đây không phải Trần Ám Hương sao? Lúc trước chúng ta có gặp qua, sao các ngươi lại tới nơi này."
Bọn họ đã gặp qua, chỉ là gặp mặt một lần, không nghĩ tới Lăng Tiêm Vân vậy mà vẫn nhớ y.

"Chúng ta phụng mệnh sư tôn đến để điều tra án mạng nơi đây." Trần Ám Hương nói.
"Ồ....!Vậy sao, người ta mang theo đã chết một nữa, hôm nay ta nhất định phải giết cái thứ kia báo thù cho đệ tử trong môn ta, lại dám ở trong địa giới Lan Lăng ta làm loạn." Lăng Tiêm Vân chậm rãi nói, "Các ngươi tới vừa hay, thứ kia rất khó đối phó, chúng ta không bằng hợp tác, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Thiếu chủ...." một người bên cạnh Lăng Tiêm Vân đột nhiên lên tiếng.
Lăng Tiêm Vân ngoái đầu liếc nhìn hắn một cái, người nọ lập tức im mồm, gã cười cười nói: "Chúng ta nghiên cứu rất nhiều ngày, đã có cách để đối phó rồi, mấy người chúng ta cùng nhau còn có phần thắng cao hơn là đơn độc hành động.

"Được." Lý Thị hưng phấn nói.
Trần Ám Hương ba người không nói gì nhìn y, tiếng nói y dần dần nhỏ đi: "Các ngươi không muốn....!sao?"
"Vậy thì đi cùng nhau thôi." Mạc Hà nói.
Lúc cùng nhau đi hướng ra sau núi, Tống Xuân Đường kéo kéo Trần Ám Hương đi chậm ở phía sau, lặng lẽ truyền âm cho Trần Ám Hương: "Sư huynh, ta cảm thấy người này không đáng tin cậy, một lát nữa chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh."
"Được."
Khi bọn họ đi đến giữa sườn núi, mặt trời chiều đã ngã về tây, ánh hoàng hôn phô đầy khắp núi đồi, Trần Ám Hương quay đầu nhìn phía chân trời, mây đen đè lại ánh nắng, chiếu xuống vài vệt mỏng manh trên mặt đất, trong lòng y không rõ lý do mà nhảy lên một cái.


Khi sắp đến cửa động, bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ chốc lát, Lăng Tiêm Vân lại đi đến bên Trần Ám Hương, đôi mắt nhìn Tống Xuân Đường, nói: "Vị này là?"
"Tiểu sư đệ của ta, Tống Xuân Đường."
Lăng Tiêm Vân cười cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Xuân Đường, toát ra một tia khí tức nguy hiểm, nhưng giây lát lại không thấy, nhìn Trần Ám Hương nói: "Tên hay, người cũng như tên."
Lăng Tiêm Vân nói xong lời này liền đi trở về, nhưng sắc mặt Tống Xuân Đường cũng chẳng tốt là bao, Trần Ám Hương tinh tế suy nghĩ câu nói vừa rồi kia, lại nhìn sắc mặt Tống Xuân Đường, đột nhiên phản ứng lại tiểu sư đệ đây là bị người ta đùa giỡn.
Trần Ám Hương cong môi cười, còn nhiều lời với Tống Xuân Đường vài câu: "Xem ra Lăng Tiêm Vân rất thưởng thức ngươi, nắm chắc được cơ hội này nha."
Y vừa nói xong, Tống Xuân Đường sắc mặt càng kém hơn, trực tiếp xoay người đưa lưng về phía Trần Ám Hương.

Nếu như Trần Ám Hương có thể nhìn thấy ánh mắt lúc này của Tống Xuân Đường, sẽ phát hiện đáy mắt Tống Xuân Đường âm trầm đến đáng sợ.
Tên đó, sao dám nhìn sư huynh như vậy! Lăng Tiêm Vân hắn sao dám! Thế mà sư huynh còn không chán ghét hắn.
"Tiểu sư đệ." Trần Ám Hương gọi hắn một tiếng.
Tống Xuân Đường từ trầm tư bị kéo quay về, hắn vội quay đầu, chỉ thấy Trần Ám Hương đứng trước mặt hắn: "Nghĩ cái gì đó, phải đi rồi."
"Hả, a, được." Tống Xuân Đường lập tức đứng lên, theo sau.
"Phía trước chính sơn động của thứ kia đang ở." Lăng Tiêm Vân nói, "Một lát nữa chúng ta ở phía trên bố trí trận pháp, mấy người còn lại thì đi xuống giết nó."
"Nói đến bây giờ, ngươi còn chưa nói nơi đó rốt cuộc là có cái thứ gì." Mạc Hà nói.
Lăng Tiêm Vân lắc đầu, trên người bạc sức đinh linh rung động: "Ta cũng giải thích không rõ được, ước chừng là trước đây do trong thành Thủy Tức thờ phụng nhiều, cho nên cung ra một linh vật, người trong thành Thủy Tức trong đều xưng thủy tức này là Thần.

Có lẽ sau lại ra sai lầm gì đó, linh vật kia đọa vào ma đạo, trở thành một ma vật."
"Đi xuống đó tương đối nguy hiểm, như vậy đi, chúng ta rút thăm quyết định, ở đây thảo căn chỉ có ba cái rỗng ruột, còn lại tất cả đều là đặc ruột.

Đương nhiên, ta sẽ đi xuống, đệ tử Lan Lăng sẽ ở chỗ này thủ trận." Lăng Tiêm Vân giơ tay, không trung bay mười mấy cái thảo căn y như đúc.

Trần Ám Hương cầm thảo căn, y còn chưa bẻ ra, Tống Xuân Đường bên cạnh đã thò đầu qua, nói nhỏ với y: "Sư huynh, ta là đặc ruột, còn huynh."
Y nhẹ nhàng bẻ một cái, tiếng thanh thúy vang lên, là rỗng ruột.
Tống Xuân Đường thấy, một phen định cướp đi, Trần Ám Hương tránh né, lấy ánh mắt dò hỏi Tống Xuân Đường, lại thấy tay Tống Xuân Đường run rẩy, nói: "Sư huynh, phía dưới rất nguy hiểm."
"Không sao, ta có thể." Trần Ám Hương nhàn nhạt nói.

Kết quả của những người khác cũng có, Lan Lăng bên kia ngoại trừ Lăng Tiêm Vân còn có một đệ tử Lan Lăng bình thường khác.


Tống Xuân Đường liếc Lăng Tiêm Vân, đừng tưởng rằng hắn không biết tên gia hỏa này đang giở cái ý quỷ gì, rút thăm này sợ là tên gia hỏa đó đã sớm an bài tốt rồi, hắn vọt tới trước mặt đệ tử bình thường kia, nói: "Ta và ngươi đổi."
Đệ tử đầu tiên là nhìn Lăng Tiêm Vân: "Thiếu chủ...."
"Bỏ đi, hắn muốn xuống, ngươi cứ để cho hắn xuống là được."
Trần Ám Hương thấy hắn cũng đi theo xuống, nhíu mi lại: "Ngươi đây là đang gây sự."
"Vậy sư huynh muốn ta trơ mắt nhìn huynh đi xuống sao?" Tống Xuân Đường ngữ khí cực nhanh mà nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Ám Hương, "Sư huynh, ta làm không được."
Trần Ám Hương đối ánh mắt với hắn, muốn nói ra, thì lập tức nghẹn lại.
Cái ánh mắt này quá mức xa lạ, y không dám nhìn nữa, thẳng đến ngự kiếm vào cửa động, tim đập vẫn rất nhanh, y mặc niệm rất nhiều biến Thanh Tâm Quyết, rõ ràng là ngày xưa vô cùng hữu hiệu, nhưng hôm nay lại không biết vì sao, càng niệm tim đập càng nhanh, nếu không phải trong động không có ánh sáng, e là y sẽ cực kì xấu hổ.

Ở sâu trong hang động dần dần xuất hiện một đốm sáng, bọn họ ngừng trên một khoảng đất bằng nhô ra bên vách đá, chỉ thấy phía dưới là một hồ nước sâu không lường được, có một cột đá phát ra ánh sáng nhàng nhạt đứng ở giữa, nương theo ánh huỳnh quang xung quanh, bọn họ thấy trên cột đá có khắc rất nhiều ký hiệu kỳ quái, nhìn có chút quen mắt, nhưng lại cũng không giống ngôn ngữ thông dụng bây giờ.

"Chờ đến giờ Tý, chính là thời khắc ánh sáng trên cột đá này yếu nhất, đến lúc đó là thời gian mà chúng ta hành động." Lăng Tiêm Vân nói.
Bọn họ lẳng lặng chờ đợi, quả nhiên, khi vừa tới giờ Tý, ánh sáng quanh thân cột đá dần dần tan đi, một sương mù màu đen hình người mơ hồ từ trong cột đá hiện ra.

"Trần Ám Hương, ngươi hãy đi trước đi, chúng ta ở phía trên tìm cơ hội ra tay." Lăng Tiêm Vân ý bảo nói, "Ngươi tu vi thấp, chúng ta cùng nhau qua đó sẽ kinh động đến nó."
"Không được!" Tống Xuân Đường nói, "Ta đi xuống."
"Ngươi?" Lăng Tiêm Vân liếc nhìn Tống Xuân Đường một cái, hừ lạnh nói, "Cái thứ quỷ này thật sự rất giảo hoạt, lúc trước ta thử qua nhiều lần rồi.

Nếu ngươi đi qua, nó sẽ chạy."
Không đợi Tống Xuân Đường nói thêm gì nữa, Trần Ám Hương từ đằng kia nhảy xuống, ống tay áo rộng bay phần phật theo gió, tựa như một chiếc lá rụng uyển chuyển nhẹ nhàng mà dừng trên một tảng đá ngầm xung quanh cột đá.

Đoàn sương mù kia đột nhiên thấy một người xuất hiện, bồi hồi tại chỗ một vòng, lắc lư tiến lên, tò mò mà nhìn Trần Ám Hương.
"Ngươi....!Ngươi...."
Trần Ám Hương thấy đoàn sương mù này thế mà lại mở miệng nói chuyện, chỉ là âm thanh nghẹn ngào, y nghe xong nửa ngày cũng không biết nói cái gì, y vì để đối phương thả lỏng cảnh giác, liền nhu hòa cười cười: "Ngươi muốn nói gì với ta sao?"
Âm thanh nghẹn ngào chợt dừng lại, trong khoảnh khắc tất cả sương mù tan đi, hiện ra một khuôn mặt thiếu niên âm nhu tinh xảo, trên má còn vẽ hoa văn quỷ dị, vô cùng giống với chữ trên cột đá.
Thiếu niên chớp chớp mắt, trong mắt hình như còn có ánh nước, muốn vươn tay chạm vào Trần Ám Hương..


Bình luận

Truyện đang đọc