MỸ NỮ BĂNG GIÁ PHẢI LÒNG TÔI

Nghĩ vậy, Phương Tiếu Thiên lại lần nữa sợ toát mồ hôi!

Bởi vì ông ta hiểu, nếu đối phương thật sự muốn giết ông †a, cho dù tất cả đám đàn em của ông ta đều bảo vệ ông ta cũng không làm nên trò trống gì.

Cùng lúc đó, Lý Phù Sinh ngồi trên xe hút thuốc, một bóng người nhanh chóng chui vào xe.

Đó là Vương Mãnh.

“Lão đại, xong rồi” Vương Mãnh vừa nói vừa đưa ổ USB qua.

Lý Phù Sinh tiện tay nhận lấy.

Vương Mãnh thấy hơi khó hiểu: “Lão đại, giữ đám cặn bã này lại cũng chỉ là tai họa, tại sao không xử lý luôn đi?”

Lý Phù Sinh vừa khởi động xe vừa đáp lại.

“Để ông ta sống còn khiến ông ta đau đớn hơn cả chết.”

Chiều tối hôm sau, căn cứ của tổ chức thứ sáu. Vương Chí Viễn tập hợp tất cả thành viên trong đội lại.


“Mọi người, tôi vừa nhận được tin tức Phương Tiếu Thiên giải tán bang Tứ Hải, mọi người có ý kiến gì về việc này không?”



“Đội trưởng Vương, theo tôi nghĩ, có lẽ Phương Tiếu Thiên này biết mình không tẩy trắng được nên định chạy trốn!” Một thành viên đứng ra nói lên suy nghĩ của mình.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================

“Hứ! Muốn chạy thì người ta đã chạy từ đời nào rồi, còn có thể chờ đến tận bây giờ à?”

Chu Hân Minh liếc người đó một cái: “Hơn nữa, chúng ta điều tra lâu đến vậy mà có tìm được chứng cứ không?”

“Phải, phải, phải, Hân Minh phân tích đúng lắm” Thành viên trong đội đó gãi đầu, vẻ mặt nịnh nọt.

Vương Chí Viễn ra lệnh cho thành viên đó: “Lý Phi, cậu cử người theo dõi Phương Tiếu Thiên 24/24 cho tôi, xem rốt cuộc con cáo già này muốn giở trò gì?”


“Vâng!” Lý Phi vui sướng đáp.

Nếu anh ta điều tra ra được âm mưu của Phương Tiếu Thiên tức là anh ta đã lập được công lớn!

Chu Hân Minh lập tức bất mãn nói: “Đội trưởng Vương, còn tôi thì sao?”

Theo cô ấy, năng lực của cô ấy tốt hơn Lý Phi, theo lý phải là cô ấy lãnh đạo mới đúng.

“Mọi người giải tán đi, Tiểu Chu ở lại” Vương Chí Viễn ra lệnh, ngoài Chu Hân Minh, mọi người lần lượt rời đi.

“Đội trưởng Vương, có phải ông có nhiệm vụ gian khổ nào hơn muốn giao cho tôi không?” Chu Hân Minh mong chờ hỏi.

Vương Chí Viễn nhìn cô ấy, cười khẽ nói: “Thời gian này cô đã mệt mỏi rồi, tôi cho cô nghỉ phép dài hạn.”

“Cái, cái gì!”

Chu Hân Minh nghi ngờ tai mình nghe nhầm, kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại cho tôi nghỉ?”

Với người khác nghỉ là chuyện tốt, nhưng với bọn họ mà nói không khác gì bị tổ chức cách ly!

“Tôi nói rồi đó, thời gian này cô mệt quá rồi!” Vương Chí Viễn cười nói.

“Đội trưởng Vương...

“Được rồi!"


Bình luận

Truyện đang đọc