Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Lý Phù Sinh liền vang lên từ đầu giây bên kia.
Trịnh Thiên Lỗi thực sự vô cùng tức giận.
Anh ta là cậu chủ của nhà họ Trịnh nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác sỉ nhục và khiêu khích một cách trắng trợn như vậy.
Phòng làm việc rất yên tĩnh, Bạch Quân Nhu đương nhiên có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
Cô ta ngẫm nghĩ gì đó rồi hỏi: “Chẳng lẽ tên này. chính là Lý Phù Sinh mà cậu nói sao?”
Sắc mặt Trịnh Thiên Lỗi tái mét, gật đầu nói: “Chị Bạch, mối quan hệ của nhà họ Bạch bọn chị ở Vân Hải khá ổn, có thể giúp tôi một chuyện được không?”
“Nói nghe xem sao.”
Bạch Quân Nhu không đồng ý nhưng cũng chẳng từ chối, tỏ thái độ lấp lửng.
Trên dưới tập đoàn Hoa Thanh đang reo hò vui vẻ.
Bởi vì cuối cùng họ cũng là người chiến thắng trong cuộc chiến không khói súng này.
Chỉ cần công ty tươi sáng như mặt trời lên cao thì bát cơm của họ sẽ càng thêm vững chắc, cũng sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn.
Khuôn mặt Lâm Diệu Âm cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
Trong cuộc đối đầu với hai tập đoàn lớn như Cao Tường và Long Thắng, tập đoàn Hoa Thanh giành chiến thắng hoàn toàn, đánh dấu cột mốc quan trọng trong cuộc đời kinh doanh thành công của cô.
Tuy nhiên Lâm Diệu Âm hiểu rõ ràng rằng tất cả là nhờ vào số vốn khổng lồ đó.
Nếu không cho dù năng lực kiểm soát của cô có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi cục diện phá sản của công ty.
Lâm Diệu Âm cảm thấy rất vui vẻ, lần đầu tiên tan làm sớm đến phòng bảo vệ.
Lý Phù Sinh đang đánh bài với nhóm người Trịnh Đại Nguyên.
Lý Phù Sinh: “Một con 3.” Trịnh Đại Nguyên: “Không theo được!”
Một bảo vệ khác đang định rút bài, nhưng lại cảm thấy bị người khác đá một cú.
Anh ta ngẩng đầu lên, Trịnh Đại Nguyên nháy mắt ngầm ra hiệu với anh ta.
Trong giây lát, anh ta ngầm hiểu ý nói: “Không theo được!”
Nói đùa à, đánh bài với cấp trên mà không biết điểm dừng, còn muốn làm việc nữa không hả?
Lý Phù Sinh ném hai lá bài lên bàn, cười toe toét: “Đôi 4... đưa tiền đây, đưa tiền đây!”
“Ôi chao, kỹ năng đánh bài của trưởng phòng Lý giỏi quá!" Trịnh Đại Nguyên tiện tay trộn bài của mình lẫn lộn trong những lá bài.
Bảo vệ nhỏ cũng nịnh nọt theo: “Đúng vậy, đúng vậy. Tôi đã đánh bài rất nhiều năm, kỹ năng đánh bài của trưởng phòng Lý cứ như thần thánh giáng thế vậy!”
Trịnh Đại Nguyên thoáng ngẩn người.
Con mẹ nó, vậy mà còn nịnh nọt giỏi hơn cả mình nữa.
Cần phải đề phòng tên này mới được, nếu không có khi một ngày nào đó tên này lại cuỗm mất vị trí phó trưởng phòng của mình.
Lý Phù Sinh liên tục xua tay, cười hì hì nói: “May mắn mà thôi.”
Lâm Diệu Âm nhìn thấy tất cả những điều này, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Ôi, tổng giám đốc đến rồi!” Trịnh Đại Nguyên hoảng hốt, lập tức cất hết bài.
Anh ấy hoàn toàn không ngờ rằng đánh bài trong lúc làm việc lại bị cấp trên bắt gặp!
Có điều sau khi sững sờ một lúc, nghĩ đến việc Lý. Phù Sinh đang ở đây, Trịnh Đại Nguyên lại cảm thấy yên tâm.
Dù sao thì người trong công ty đang đồn rằng Lý Phù Sinh và tổng giám đốc có mối quan hệ không đơn giản, có anh che chở, hẳn là sẽ không có việc gì.
Quả nhiên, Lâm Diệu Âm cứ như không nhìn thấy, thản nhiên đi đến bên cạnh Lý Phù Sinh: “Đi thôi.”
Lý Phù Sinh liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tường: “Vẫn chưa đến giờ tan làm mài!”
“Tôi có chuyện cần tìm anh.” Lâm Diệu Âm thản nhiên đáp.
Lý Phù Sinh đứng dậy, sau đó đi đến hầm để xe lái xe tới.
Sau khi lên xe, Lâm Diệu Âm thẳng thừng báo địa chỉ: “Đến nhà hàng Tình Mộ.”
“Cô muốn mời tôi ăn cơm à?” Lý Phù Sinh quay đầu nhìn Lâm Diệu Âm.
“Ừ” Lâm Diệu Âm nhẹ nhàng gật đầu, dường như khuôn mặt hơi đỏ ửng.
Lý Phù Sinh cười hì hì nói: “Vậy thì tôi không khách sáo đâu."
Anh cảm thấy mình đã giúp tập đoàn Hoa Thanh một chuyện lớn như vậy, cô mời anh một bữa cơm là chuyện nên làm.
Hai người họ đi đến một nhà hàng cao cấp.
Vừa bước vào, Lý Phù Sinh chợt nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai.
Khắp nơi đều tràn đầy hơi thở yêu đương! Bức tranh một mũi tên xuyên tim, trăm năm hòa hợp. gì đó được treo khắp nơi, khách trong nhà hàng cơ bản đều đi thành đôi.