MỸ NỮ BĂNG GIÁ PHẢI LÒNG TÔI

Nếu vừa nãy không khôi phục lý trí vào giây phút quan trọng thì rất có thể anh đã “xơi” người ta rồi!

“Bệnh gì?”

Chu Hân Minh hùng hổ hăm dọa.

“Một loại bệnh tâm lý!” Lý Phù Sinh cười gượng.

Chu Hân Minh thoáng ngẩn người.

Tuy cô ấy hiểu biết không nhiều về bệnh tâm lý nhưng cũng biết rắng thông thường người mắc loại bệnh này đã từng phải chịu kíc/,h thích rất lớn.

“Thật không?”

“Thật!” Lý Phù Sinh cười khổ nói.

Chu Hân Minh cảm thấy có lẽ đối phương không nói dối, địch ý trên người cũng dần dần tiêu tan.

Cô ấy cất súng, lạnh lùng nói: “Tôi có một người bạn thân là chuyên gia tâm lý, ngày mai giới thiệu cho anh làm quen.”


“Không cần, không cần đâu” Lý Phù Sinh tùy tiện từ chối.

Anh hiểu rõ bệnh tình của mình, bác sĩ tâm lý hoàn toàn không chữa được bệnh của anh.

“Tôi nói cho anh biết, bạn thân của tôi là chuyên gia uy tín, anh nhất định phải đi chữa trị!” Chu Hân Minh nói với giọng điệu không cho phép từ chối.

Cô ấy muốn biết răng Lý Phù Sinh thật sự bị bệnh hay là muốn nhân cơ hội lợi dụng cô ấy.

Hơn nữa, nếu Lý Phù Sinh bị bệnh thật, nếu không chữa khỏi, khó bảo đảm rằng mỗi lần anh tái phát bệnh cũ liệu có làm hại cô ấy không!

“Thịnh tình khó chối từ”

Lý Phù Sinh không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý.

Hai người họ lại ngồi xuống ghế sô pha, sau khi trải qua chuyện vừa nãy, bầu không khí trở nên hơi lúng túng.

Một lúc lâu sau, Chu Hân Minh mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh: “Thân thủ của anh rất tốt, nếu sau này tôi có nhiệm vụ khó giải quyết, có thể nhờ anh giúp đỡ không?”

“Có lợi lộc gì không?” Lý Phù Sinh hỏi bừa. “Anh muốn có lợi lộc gì?”

“Tùy, ví dụ như nấu cơm giặt quần áo cho tôi là được, con người tôi dễ hài lòng lắm.”

“Giặt quần áo nấu ăn sao? Hừ, anh coi bà đây là gì hả?” Chu Hân Minh nói, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.

Lý Phù Sinh cười gượng.

Chu Hân Minh lại khịt mũi, nói: “Tôi tình cờ nghe thấy đội trưởng Vương của chúng tôi nói rằng có một nhân vật rất nguy hiểm trà trộn vào Trung Quốc. Nếu anh có thể bắt người đó giúp tôi, đừng nói là giặt quần áo nấu cơm, cho dù là sinh... Hầu hạ anh cũng không thành vấn đề!”

“Ồ? Nhân vật nguy hiểm gì vậy, nói nghe xem nào.”

Lý Phù Sinh tự tin mỉm cười bổ sung: “Tôi lợi hại lắm đấy, chỉ cần tôi muốn, bất cứ ai tôi cũng có thể bắt được.”

“Xí, anh cứ nói khoác đi!”


Chu Hân Minh lườm anh, nghiêm mặt nói: “Người đó là đại đế Quỷ Sa Tăng chấn động trong thế giới ngầm.”

“Phụt!"

Lý Phù Sinh vừa đang cầm cốc nước lên uống một ngụm, không nhịn được phụt ra.

Thấy anh như vậy, Chu Hân Minh ngạc nhiên hỏi: “Anh từng nghe đến anh ta sao?”

Lý Phù Sinh biết nếu mình nói rằng chưa từng nghe qua thì chắc chản cô ấy sẽ không tin.



Thế là anh ngượng ngùng cười nói: “Từng nghe một chút.” “Ừ!" Chu Hân Minh gật đầu, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ sùng bái: “Nói thật, thật ra tôi rất khâm phục đại đế Quỷ Sa Tăng.”

“Cô khâm phục anh ta sao?”

Lý Phù Sinh đột nhiên bật cười.

“Anh cười gì vậy hả?”

Chu Hân Minh lườm nguýt Lý Phù Sinh: “Đại đế Quỷ Sa Tăng một tay thành lập Huyết Sắc Luyện Ngục, khiến các lão đại trong thế giới ngầm nghe tin đã sợ mất mật, hơn nữa anh †a chưa từng làm chuyện gì có hại cho Trung Quốc cả.”

Nói đến đây, cô ấy thấp giọng nói: “Tôi nói cho anh biết này, thật ra tôi nghi ngờ đại đế Quỷ Sa Tăng chính là người


Trung Quốc chúng tai”

“Tôi cảm thấy cũng đúng!” Vẻ mặt Lý Phù Sinh đặc sắc khó tả.

“Anh cũng cho là như vậy à?” Chu Hân Minh cứ như thể †ìm được tri kỷ cùng một chí hướng.

Lý Phù Sinh nghiêm túc gật đầu. “Khoảng thời gian trước đại đế Quỷ Sa Tăng đến Trung Quốc, tuy không biết anh ta có mục đích gì nhưng tôi cảm

thấy anh ta sẽ không làm chuyện có hại đến Trung Quốc.”

Chu Hân Minh nói, hơi bất lực thở dài: “Nếu tôi có thể bắt được anh ta thì tốt!”

“Không phải cô sùng bái người ta sao? Tại sao lại muốn bắt anh ta?” Lý Phù Sinh tò mò hỏi.

Chu Hân Minh khit mũi: “Tôi bắt anh ta chỉ vì muốn biết mục đích anh ta đến Trung Quốc thôi!”

Lý Phù Sinh đứng dậy, anh vừa đi về phòng mình vừa nói.

“Đừng nghĩ nhiều quá, có khi người ta chỉ đến Trung Quốc du lịch thôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc