NAM CHÍNH SAO NGÀI KHÔNG LÀM THEO HỢP ĐỒNG


Buổi đấu giá kết thúc, mọi người lại bắt đầu quay lại dự tiệc cùng nhau, những người đến đây chỉ để tham dự đấu giá thì ra về.

Nguyễn Minh Hoàng là một trong những người đó, sau khi nhận món đồ anh đã đấu giá thành công từ tay nhân viên anh liền muốn cùng cậu về nhà,
Trong cả buổi đấu giá anh đã tham gia bốn lần đấu giá, nhưng chỉ có một thành công, món đồ này là một cái tua rua do những đứa nhỏ làm ra, nhìn thì chỉ thấy cực kỳ bình thường, nhưng đây là thứ cậu yêu cầu anh nên anh mới cho thêm vào những món đồ mình sẽ đấu giá.

Anh nghĩ thứ này chắc không có ai muốn mua nên anh mới có thể thành công.
"Của em." Nguyễn Minh Hoàng đưa nó vào tay cậu rồi cười nói: "Sao em lại thích thứ này."
Phan Miêu Vũ bị anh hỏi l;iền cứng người, cậu không biết phải trả lời thế nào đành khô khan kiếm cớ: "Tôi...!Tôi thấy màu sắc kết hợp rất tốt."
"Thì ra là thế." Nguyễn Minh Hoàng không nghi ngờ mà gật đầu, anh cảm thấy cậu là một tác giả truyện tranh vậy thì chắc chắn cậu sẽ chú trong màu sắc rất nhiều, nên khi món này được đem ra cậu liền để ý sự kết hợp màu sắc của nó mà ưng ý.
Mà hơn hết việc cậu nhờ anh mua giúp mình thứ gì đó cũng khiến anh cực kỳ vui vẻ, đây chẳng phải là khoảng cách cảu hai người đã được rút ngăn sao.
Phan Miêu Vũ thấy anh không hỏi nữa liền thở phào nhẹ nhõm.


Khi cậu nhìn thấy thứ này móng vuốt liền bắt giác vươn ra, tuy hiện tại cậu là người nhưn nguyên hình của nguyên chủ là mèo, bản năng của nguyên hình vẫn còn, đôi lúc cậu vẫn bị ảnh hưởng bởi bản năng của loài mèo giống như việc cậu thích ăn cá, thích cào móng tay vào thứ gì đó, thích lăn lộn trên giường, thích duỗi người.
Tất cả đều là bản năng của loài mèo, vì vậy khi nhìn thấy cái cây đùa méo đó cậu liền nhịn không được mà ngo ngoe rục rịch nhưng cậu không có đem theo tiền, không thể mua nó được, dù giá tiền của nó thật sự quá chát nhưng cậu không kìm lòng được, thế là cậu nhờ anh đấu giá lấy nó về giúp cậu.
Phan Miêu Vũ xấu hổ cực kỳ mà hai tai đỏ ửng, trong lòng vừa vui vẻ vừa lo lắng không biết mình làm vậy có đúng hay không.
"Sao vậy...!Ngại ngùng?" Nguyễn Minh Hoàng nhìn hai lỗ tai của cậu trở nên đỏ bừng liền trêu chọc.
"Không...!Không có." Phan Miêu Vũ càng chôn mặt vào lòng anh, cả người đều ửng đỏ cả lên.
Nguyễn Minh Hoàng sung sướng cười rồi nói:"Chúng ta về thôi."
"Được." Hai người nắm tay nhau xoay người chuẩn bị rời khỏi bữa tiệc, Đinh Phú đứng bên cạnh như người vô hình từ nãy đến giờ, nhìn cả hai người định rời đi thì không khỏi lên tiếng:
"Này, hai người quá đáng rồi nha.

Tôi vẫn còn đứng chình ình ở đây nè."
"Thì sao.

Chúng tôi về trước đây cậu muốn thì cứ ở lại." Nguyễn Minh Hoàng đầu cũng không quay lại mà nói.

"Ông không đợi Phạm Hưng đến đây à? chắc nó cũng sắp lại rồi đấy." Đinh Phúc hỏi.
"Không đợi, bữa nào rảnh chúng ta tụ hợp sau."
Đinh Phúc nghe vậy cũng không cản nữa, đợi một chút anh ta gặp được bạn mình thì chuyển lời cảu anh sao, cũng lâu lắm rồi ba người không tụ họp với nhau như vậy thì tìm ngày rồi gặp sau cũng được.
Khi Nguyễn Minh Hoàng kéo theo Phan Miêu Vũ đi ra khỏi cửa thì có người gọi lại:
"Nguyễn Minh Hoàng, Phan Miêu Vũ."
Hai người kinh ngạc cùng nhau nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, nhìn thấy người con gái đang cực kỳ kiêu ngạo đứng cách bọn họ khonbg6 xa thì sắc mặt cả hai liền không được tốt đẹp.

Đúng là như vậy, người có thể đồng thời gọi họ cùng tên của cả hai thì ngoại trừ gia đình cùng Lương trợ lý ra thì chỉ còn duy nhất một người đó chính là Phan Ân Ly.

"Không biết cô Ly đây gọi chồng chồng chúng tôi là có chuyện gì." Nguyễn Minh Hoàng ôm chặt cậu sắc mặt lạnh lùng nhìn cô gái đang đi lại gần bọn họ.
Phan Ân Ly nhếch môi kiêu ngạo nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt đấy mắt lóe lên một tia sáng nhưng sau khi nhìn sang người trong lòng anh thì tỏ vẻ khinh thường cực kỳ rõ ràng: "Lâu rồi không gặp Phan Miêu Ly nên tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút mà thôi." Cô ta xem thường cậu cảm thấy chắc chắn cậu sẽ không dám phản kháng mình vì vậy cười hỏi: "Không biết cậu Vũ đây có thể đi theo tôi để nói chuyện riêng hay không."

Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền câu mày lạnh lùng nói: "Hình như em ấy cùng cô Phan đây không có chút thân quen gì để có thể gặp riêng.

Cô cũng biết em ấy là người đã có chồng nếu như gặp riêng cô thì không tốt lắm đâu."
"Sao lại không tốt,chẳng lẽ cậu ta không phải là lấy danh nghĩa Phan gia sao." Phan Ân Ly cười nhạo, nếu không phải lấy danh nghĩa Phan gia thì Phan Miêu Vũ làm sao có thể được anh để mắt tới.
"Hình như cô Phan đây có chút hiểu lầm rồi, nếu như cậu ấy thật sự lấy danh nghĩa Phan gia thì làm sao tôi lại chấm dứt hợp đồng với Phan gia."
Phan Ân Ly nghe vậy liền đen mật, đúng vậy sau khi Phan Miêu Vũ cắt đứt hoàn toàn liên hệ với cô ta thì công ty của Nguyễn Minh Hoàng cũng nhanh chóng cắt đứt hợp tác của hai nhà, nhưng công ty nhỏ kia của anh không hề được bọn họ để vào mắt nên cũng quên bén luôn chuyện này.
Nguyễn Minh Hoàng cũng không đợi cô ta trả lời mà tiếp tục nói: "Từ nay về sau cảm phiền cô Phan đây đừng tỏ ra thân quen với chúng tôi, nếu không cả hai bên đều sẽ xấu mặt mất, có vài loại người nên quản lý thái độ của họ cho tốt đừng để sau này thiệt thòi thì than trời trách đất."
"Anh...!Anh..." Phan Ân Ly tức giận chỉ vào mặt anh, cô ta nào có bị mắng như vậy lần nào hiện tại cả người phừng phừng lửa giận mà tất cả chuyện này đều là do thằng mồ côi nghèo kiết xác kia gây ra: "Phan Miêu Vũ hiện tại mày ngon rồi nên không muốn nhận người quen nữa à.

Nói gì đi chứ, mày căm sao..."
"Câm miệng, vợ tôi cô cũng xứng để nói.

Tôi nói cho cô biết Nguyễn Minh Hoàng này chẳng sợ hãi cái tập đoàn rách nát Phan gia của mấy người đâu." Nguyễn Minh Hoàng đưa tay che tai cậu lại rồi hừ lạnh nói, khuôn mặt anh đầy lạnh lẽo mà nói rõ từng câu từng chữ ra sau đó muốn xoay người rời đi, không muốn để ý đến loại người ngạo mãn không có đầu óc này nữa.

Từ lúc ở trong buổi tiệc anh ta đã cảm nhận được cái loại ánh mắt kinh tởm đó của cô ta.

Phan Miêu Vũ nghe thấy anh vì mình mà mắng nữ chính liền không khỏi kinh ngạc nhưng sau đó lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, có lẽ cốt chuyện đã bắt đầu thay đổi hoặc nam nữ chính cũng không phải lần đầu gặp nhau đã nảy sinh tình cảm.

Hơn hết cậu cũng không muốn dính dáng gì với loại người mưu mô đầy mình như cô ta.
Cậu đưa tay vỗ nhẹ lên tay anh rồi xoay đầu nhìn Phan Ân Ly đang tức xì khói hai mắt đầy hung ác nhìn chằm chằm bọn họ mà nói: "Phan Ân Ly tôi cùng cô cũng chả thân quen gì, bởi vì tôi xem cô là ân nhân cứu mạng của mình nên tôi mới nghe theo cũng như làm theo lời cô, nhưng tôi cũng đã nói, sau khi làm xong tôi không muốn có bất kỳ quan hệ thay dính dáng nào tới cô."
"Tôi rất cảm ơn khi cô đã nhường lại cho tôi một người tốt đẹp như anh ấy, nhưng cô cũng đừng nhìn thấy tôi rồi đỏ cả mắt mà chạy lại làm phiền cuộc sống của tôi."
"Cậu nói tôi là ân nhân cứu mạng, chẳng lẽ mạng quèn của cậu chỉ đáng có như thế." Phan Ân Ly nghe vậy mà khinh thường nói.
"Tôi nói tôi xem cô là ân nhân cứu mạng nhưng thật sự cô có từng cứu ai sao?" Phan Miêu Vũ mỉm cười nhìn sắc mặt nữ chính trở nên khó coi: "Đúng vậy tôi đã phát hiện ra tôi nhận sai người rồi, mà tôi cũng đã tìm được ân nhân thật sự của mình."
"Cô đúng là một kẻ dối trá."
Nguyễn Minh Hoàng nghe cậu nói cuối cùng cũng hiểu được mọi chuyện, anh đau lòng ôm lấy cậu chặt hơn sau đó nhỏ giọng nói: "Chúng ta vể thôi.

Đừng nói chuyện cùng loại người này nữa." Rồi kéo cậu rời đi.
Để lại nữ chính khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi mà nhìn bóng lưng hai người bằng ánh mắt cực kỳ độc ác, để có thể đứng trên vị trí hiện tại cô ta không chỉ nhờ mình là con gái duy nhất của chủ tịch mà còn vì thủ đoạn của bản thân, hôm nay cô ta bị hai người sỉ nhục khiến cô ta không nuốt trôi cục tức này:
"Tao sẽ khiến mày phải hối hận Phan Miêu Vũ.".


Bình luận

Truyện đang đọc