NAM CHÍNH SAO NGÀI KHÔNG LÀM THEO HỢP ĐỒNG


Nguyễn Minh Hoàng gật đầu, anh cũng cảm thấy việc này không đúng.

Người có thể vào đây làm thì lý lịch phải trong sạch, không chỉ vậy còn phải qua rất nhiều bước kiểm tra nghiêm ngặt mới có thể làm trợ lý trong công ty.
Nhưng anh thật sự không có chút ấn tượng nào, mà người có thể duyệt nhân viên vào không cần phải qua ý kiến của anh thì chỉ có thể là cổ đông lớn trong công ty.
Nghĩ như thế nhưng anh không nói gì, đưa tay ôm lấy cậu rồi kéo vào lòng nhỏ giọng an ủi: "Anh sẽ không để em có chuyện gì.

Chắc chắn là thế."
Phan Miêu Vũ ngơ ngác dựa vào lòng ngực của anh, cậu hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Nếu thực sự có chuyện thì cậu chỉ cần trở về bản thể rồi trốn đi, đến khi đó chắc chắn sẽ không ai phát hiện được.
Cậu không giống nguyên chủ sợ hãi bị người khác phát hiện mình chính là yêu quái, nên khi bị bắt cóc chẳng dám lén lút hóa về nguyên hình rồi trốn đi.

Nguyên chủ trước kia có quá nhiều thứ để sợ hãi còn cậu ngoại trừ cái chết thì lại chẳng quan tâm đ ến thứ gì.
Bởi vậy chỉ cần hướng suy nghĩ khác nhau thì cuộc sống cũng khác nhau, cậu rất tự tin nếu mình rời khỏi nam chính thì vẫn sống rất tốt, cho dù có trở lại thành một con mèo thì chỉ cần đi tìm con sen nuôi mình là được.
Ngày ăn ba bữa rồi vung móng chơi đùa, một cuộc sống tốt đẹp.
Nguyễn Minh Hoàng thấy cậu không nói gì liền buông cậu ra vỗ nhẹ vào lưng cậu nói: "Ngủ đi, đến giờ tan làm anh sẽ gọi em."
"Được." Thấy anh không có ý bàn về chuyện đó, Phan Miêu Vũ biết ý mà không nhắc đến nữa.


Cậu gật đầu với anh rồi đi đến cái giường to trong phòng mà nằm xuống.
Nhìn thấy cậu đã nhắm mắt lại chuẩn bị chìm trong mộng đẹp Nguyễn Minh Hoàng liền xoay người khép cửa lại sau đó về lại bàn làm việc.
Anh nhìn chằm chằm màn hình máy tính suy nghĩ lại những gì cậu vừa nói cảm thấy đúng là rất khả nghi.

Tay anh chạm vào điện thoại bàn sau đó nhấn số một.
Tiếng kêu vang lên vài tiếng sau đó giọng nói của Lương trợ lý phát ra.
"Nguyễn tổng."
"Đến văn phòng gặp tôi."
Lương trợ lý nghe vậy liền nhanh chân chạy đến, nơi anh ta làm việc chỉ cách văn phòng một vách ngăn, không chỉ vậy anh ta chỉ cần đi hai ba bước liền có thể đến trước cửa phòng.
Vì vậy khi Nguyễn Minh Hoàng gọi không tốn năm giây anh ta đã đứng trước cửa phòng.

Đưa tay gõ cửa vài tiếng sau khi nghe anh gọi vào thì anh ta mới đẩy nhẹ cửa rồi đi vào trong.
"Nguyễn tổng ngài gọi tôi có việc gì."
Nguyễn Minh Hoàng cau mày hỏi: "Anh có biết cái người lần trước mình nhờ mua cơm đưa cho em ấy không."
Lương trợ lý suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Hình như cậu ta là Trần trợ lý."
"Cậu ta là do ai tuyển vào."
Lương trợ lý lắc đầu tỏ vẻ chuyện này anh ta không rõ: "Để tôi gọi thử Lý thư ký hỏi xem."
"Hỏi đi." Nguyễn Minh Hoàng cau mày gật đầu.


Một nhân viên vào làm đến chức vụ trợ lý mà cả anh cùng Lương trợ lý đều không biết vậy thì đúng là có vấn đề.
Lương trợ lý gật đầu rồi cầm điện thoại bấm số của Lý thư ký.

Hiện tại cô ta không có trong công ty mà đang ra ngoài làm việc cho Nguyễn Minh Hoàng nên nếu bọn họ muốn hỏi gì thì phải gọi điện thoại sang.
Anh ta cũng không nghe một mình mà bấm loa ngoài để anh cùng nghe.

Tiếng chuông vang lên vài tiếng thì mới có người bắt máy, giọng nói đầy lạnh nhạt ở bên kia đầu dây vang lên:
"Lương trợ lý có chuyện gì mà anh gọi cho tôi vậy?"
"Lý thư ký.

Nguyễn tổng muốn hỏi cô có biết Trần trợ lý hay không.

Cậu ta làm trong công ty hình như cũng được ba năm rồi nhưng tôi cùng tổng tài chẳng có chút ấn tượng nào." Lương trợ lý nhanh chóng hỏi.
Đầu dây bên kia im lặng một chút sau đó nghi hoặc hỏi: "Chuyện này làm sao tôi biết được.

Không phải công việc tuyển nhân viên là do anh cùng Phạm thư ký giải quyết sao."
"Cả ba năm nay tôi còn không ở công ty được vài tháng thì làm gì có thời gian tuyển người."

"Ha ha..." Lương trợ lý cười khan vài tiếng: "Vậy để tôi điều tra xem sao.

Làm phiền cô rồi, chú ý sức khỏe." Không để bên kia đáp lại anh ta liền nhanh chóng cúp máy.
Người phụ nữ này đúng là đáng sợ, mỗi lần trò chuyện cùng cô ta anh ta cảm thấy mồ hôi tuôn như mưa.
"Cả cô ta cũng không biết, chẳng lẽ chuyện này được giấu kỹ như vậy.

Phạm thư ký nếu thật sự tuyển người thì cũng phải báo cáo lên nhưng tôi lại không có ấn tượng gì cả." Nguyễn Minh Hoàng cau mày, chuyện này chắc chắn có gì đó không đúng, nếu như thật sự do Phạm thư ký nhận người thì cô ta tại sao phải giấu diếm.

Người đứng sau cô ta chính là một cổ đông nắm cổ phiếu khá nhiều trong công ty nhưng từ trước đến nay người này cực kỳ kín kẽ không có bất kỳ động thái nào, chẳng lẽ tới hiện tại người này mới ra tay.
Mục đích của bọn họ là cái gì.

Công ty nhỏ bé của anh hình như không đáng giá là bao, không đến nỗi để người mưu tính như vậy.

Càng không cần nói đến chuyện hại người khiến người ta có ác ý muốn lấy mạng mình.
Nhưng anh tin lời Phan Miêu Vũ nói, cậu chắc chắn sẽ không vu hãm ai.

Khi đó cậu cảm nhận ánh mắt ác liệt nên mới nhìn sang, cậu sẽ không nói dối anh chuyện này.
Dựa theo tính tình lười biếng của đứa nhỏ này nếu thật sự không cảm thấy gì thì cậu cũng lười xoay đầu nhìn xung quanh huống chi lại ngẹo cổ nhìn ra một góc nghiên như vậy.
"Nguyễn tổng để tôi đi tra một lát rồi báo cáo lại với ngài." Lương trợ lý sau khi tắt điện thoại thì cũng nghiên túc lên.

Anh ta nói một tiếng với anh rồi nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn cánh cửa đóng lại cũng tạm thời bỏ việc này sang một bên mà tiếp tục làm công việc của mình.

Một tiếng sau Lương trợ lý mang theo một sắp hồ sơ đi vào, anh ta để nó lên bàn sau đó cau mày báo cáo:
"Nguyễn tổng đúng như ngài nói Phạm thư ký đã không báo lại chuyện này mà kẹp luôn hồ sơ của cậu ta vào sắp hồ sơ trong tủ."
Nguyễn Minh Hoàng nghe thấy vậy thì cau mày, đưa tay cầm hồ sơ lên, nhìn dãy số được ghi bên trên.

Đây đúng là tập hồ sơ của ba năm về trước, anh lật từng trang hồ sơ của nhân viên cho đến khi nhìn thấy ảnh của người kia anh mới dừng lại nhìn tên.
"Trần Công Minh, hai mươi lăm tuổi, học đại học kinh tế ở nước ngoài, ba năm trước vừa về nước sau đó được nhận vào công ty.

Không có thêm bất kỳ thông tin nào, chỉ biết do Bùi An Kỳ đưa vào thông qua Phạm thư ký." Lương trợ lý nói lại những gì anh ta đã điều tra được.
"Đúng là bất ngờ Bùi An Kỳ yên lặng bấy lâu nay lại có thể liên hệ với một trong những thư ký của công ty để đưa người vào." Nguyễn Minh Hoàng cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm: "Rất tốt.

Lương trợ lý từ hôm nay chú ý mọi hành động của Phạm thư ký cùng Trần Công Minh, một khi có động tĩnh gì liền báo lại cho tôi."
"Tôi sẽ nhanh chóng tìm người đi theo bọn họ." Lương trợ lý gật đầu rồi xoay người rời đi.
Nguyễn Minh Hoàng nhìn anh ta đi ra khỏi phòng sau đó trầm tư, Bùi An Kỳ lạ một trong những cổ đông lớn của công ty, từ khi ông nội Nguyễn thành lập công ty thì Bùi gia đã góp phần không nhỏ vào, mấy năm nay tuy không phát triển theo dạng mở rộng nhưng lợi nhuận thu về cũng không khiến công ty lỗ vốn.

Nhưng từ khi ông cụ Bùi mất, cháu trai ông ta nắm cổ phiếu thì rất ít khi lộ diện, hắn ta làm việc rất kín tiếng trong các cổ đông trong mỗi lần họp đều không lên tiếng nhưng độ tồn tại lại rất cao.
Cũng bởi vì sự quen biết giữa hai nhà nên anh không để tâm đ ến việc hắn ta làm.

Nhưng hiện tại không giống nữa, ánh mắt bọn họ đang nhắm vào vợ anh vì vậy anh sẽ không tiếp tục im lặng nữa.
Công ty cần phát triển, anh đã chuẩn bị ngày để dời nơi làm việc, nếu đã vậy trước khi dời đi anh cũng sẵn tiện lôi vài con sâu mọt trong công ty ra, mà những kẻ nắm cổ phần kia cũng sẵn tiện đuổi đi vài người không an phận.
Đối với anh sự giao tình của ông mình cùng bọn họ đã quá đủ nhưng nếu bọn họ cứ ỷ vào chuyện này rồi tơ tưởng những thứ không thể tơ tưởng thì đừng trách anh không nể tình sự quen biết lâu năm..


Bình luận

Truyện đang đọc