NAM CHÍNH SAO NGÀI KHÔNG LÀM THEO HỢP ĐỒNG


Phan Miêu Vũ trở về căn phòng mà cậu từng ở, đồ đạc bên trong không có gì thay đổi, tủ đồ của cậu vẫn còn nguyên, những cái áo lúc trước cậu mặc vẫn nằm bên trong.
Cái giỏ cũ xì đựng tấm thẻ vẫn còn đó.

Giống như từ trước đến nay cậu vẫn ở bên trong căn phòng này mà chưa từng rời đi vậy.
Cậu xếp đồ mình để vào trong tủ rồi mệt mỏi ngồi lên giường, ngẩn người nhìn cái cửa đóng chặt.

Cậu không biết mình nên làm gì, cần làm gì.
Hiện tại cậu không buồn ngủ cũng chẳng có tâm trạng để ngủ, rõ ràng cậu cảm thấy đáng lẽ thế giới này nên là như vậy, cuối cùng nó cũng trở lại quỹ đạo lúc ban đầu nhưng sao trong lòng lại khó chịu đến như vậy.
Phan Miêu Vũ cảm thấy bản thân là một người rất lười, đến cả suy nghĩ cậu cũng lười làm nhưng hiện tại những suy nghĩ đầy bi quan không những trỗi dậy mà còn lôi kéo cậu suy nghĩ xa xôi hơn.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên.

Phan Miêu Vũ lấy nó từ trong túi quần ra nhìn tên hiển thị bên trên là Dương Chi Hà liền bắt máy:
"Alo."
"Tiểu Vũ, hôm nay tôi vừa làm xong một loại bánh mới, cậu có rãnh không lại đây nếm thử xem."

Phan Miêu Vũ nghe vậy liền gật đầu: "Được tôi đến liền."
Hiện tại cậu cảm thấy mình nên đi đâu đó nếu không chắc cái đầu nhỏ đáng thương của cậu sẽ bị chập mạch mất.
"Được vậy cậu mau mau tới nhé, tôi cũng vừa trang trí xong bên ngoài cửa tiệm rồi đến lúc đó anh nhờ cậu xem giúp tôi." Dương Chi Hà vui vẻ nói xong liền nhanh chóng cúp máy.
Phan Miêu Vũ bỏ điện thoại lại vào túi rồi đứng lên đi ra khỏi nhà.

Khi cậu ra đến cửa định mở cửa ra thì cánh cửa lại bị mở ra từ bên ngoài.
"Cậu định đi đâu." Nguyễn Minh Hoàng đứng bên ngoài cửa nhìn chằm chằm cậu, hai mắt âm trầm không chút dao động.
"Tôi đến tiệm của Dương Chi Hà." Phan Miêu Vũ lạnh nhạt trả lời.
Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy ánh mắt liền đen thêm vài phần, nhưng anh không tỏ ra ghen tuông như mọi khi chỉ lạnh lùng đi lướt qua người cậu để vào trong.
Sau đó anh ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách hạ lệnh: "Vào đây."
Nghe giọng điệu của anh trái tim Phan Miêu Vũ có thắt lại.

Cậu cứng đờ người xoay người đi vào trong.
Ngồi vào bên cạnh anh cậu không khỏi cắng răng nói: "Có chuyện gì anh nói nhanh đi.

Tôi đã đồng ý với Dương Chi Hà sẽ đến giúp cô ấy."
"Cậu không được đi." Nguyễn Minh Hoàng hừ lạnh nói: "Kể từ hôm nay trở đi Phan Miêu Vũ cậu không được bước chân ra khỏi nhà dù chỉ nữa bước."
"Anh không có quyền giam cầm tôi." Nghe như vậy Phan Miêu Vũ liền không khỏi tức giận.
"Phan Miêu Vũ sao cậu không như trước đây.

Tôi nhớ rõ nếu không phải tôi kéo cậu đi thì mỗi lần cậu đều không tình nguyện rời khỏi nhà."
"Vậy thì sao là chính anh thay đổi tôi, anh không có quyền giam cầm tôi." Phan Miêu Vũ thờ ơ cười.
Nguyễn Minh Hoàng trầm mặc sắc mặt đầy lạnh lùng anh thở dài một tiếng rồi lại lạnh lùng cười: "Cậu có thể thử xem tôi có quyền hay không.

Kể từ hôm nay cậu sẽ không thể gặp ai cũng sẽ chẳng có ai gặp được cậu."
"Tôi sẽ nói với ba mẹ sau này Phan Minh An cũng không thể đến đây gặp cậu."

Phan Miêu Vũ vẻ mặt đầy khó tin bật thốt: "Sao có thể như vậy."
"Nguyễn Minh Hoàng nếu trong lòng anh đã có người khác, thấy tôi là kẻ vướng víu thì không bằng bỏ tôi đi."
"Tôi biết tôi chẳng làm được thứ gì cho anh cũng không thể khiến anh vui vẻ nếu đã không còn cần đến tối nữa không bằng chúng ta ly hôn."
"Tôi không muốn làm kẻ ngăn cản việc anh yêu đương, nếu anh đã cảm thấy tôi phiền phức vậy thì chúng ta đừng liên quan đến nhau nữa anh cho tôi rời đi đi."
Phan Miêu Vũ không hề biết cậu càng nói hốc mắt càng đỏ cuối cùng không nhịn được nữa mà nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Ngoài miệng thì cậu luôn nói anh có thể bỏ tôi nhưng nước mắt lại không dừng được khuôn mặt cậu tràn đầy sự đáng thương khiến người nhìn vào cũng phải mềm lòng.
Nhưng lần này Nguyễn Minh Hoàng lại chẳng có chút dao động anh lạnh lùng nghe từng câu của cậu hai mắt nhìn những giọt nước mắt của cậu mà không chút quan tâm.
"Cậu mơ tưởng, Phan Miêu Vũ sống thì cậu chính là người của tôi chết cậu cũng là ma của tôi.

Cả đời này cậu đừng mong thoát khỏi tôi." Anh lạnh lùng nói từng chữ rồi đứng dậy hừ lạnh một tiếng: "Đừng mơ tưởng rời đi, từ nay căn nhà này một con muỗi cũng khó mà lọt qua."
"Cậu tự sống cho tốt đi đừng bao giờ có suy nghĩ rời khỏi tôi."
Nói xong Nguyễn Minh Hoàng liền xoay người rời khỏi nhà.
Phan Miêu Vũ ngơ ngác nhìn theo anh khuôn mặt đầy nước mắt, hai mắt đỏ ửng đáng thương nhìn theo từng bước chân rời đi của anh.
"Cuối cùng câu chuyện vẫn xảy ra như vậy." Nhìn anh đã rời đi cậu liền cụp mắt xuống miệng lẩm bẩm.
Phan Miêu Vũ nhớ rất rõ, cảnh tượng này nhưng lúc ấy nguyên chủ không hề nói muốn rời đi mà cậu ta đã chủ động đáp ứng với anh.

Khi ấy anh cũng xoay người rời đi như thế này kể từ đó Nguyễn Minh Hoàng không còn quay trở lại căn nhà này thêm một lần nào nữa cho đến khi cậu ấy bị bắt cóc mới có thể nhìn thấy anh.
Cậu ngơ ngác nhìn căn nhà to lớn từ nay về sau chỉ còn một mình mình sinh sống không khỏi cảm thấy bi thương.


Đúng là lòng người sau khi nhận được quá nhiều tình cảm ai cũng sẽ trở nên ích kỷ, đến khi mọi thứ đều chỉ là viễn vong thì không bao giờ quay đầu trở lại được.
Nếu là trước đây Phan Miêu Vũ có thể tự tin rằng cậu chẳng quan tâm anh có ở nhà hay không, nhưng hiện tại trong lòng cậu trở nên trống rỗng không biết mùi vị như thế nào.
Cậu càng lúc càng trở nên tham lam hơi ấm cả anh, tham lam tình cảm anh từng trao cho cậu, tham lam sự yêu thương mà lần đầu tiên trong cuộc đời này cậu nhận được.
Không phải chưa từng có ai đối sử tốt với cậu nhưng chưa từng có người yêu cậu như anh của trước đây.

Cậu trở nên tham lam ích kỷ từng mong cầu mọi chuyện xảy ra này không còn liên quan đến kịch bản.
Nhưng mọi thứ đều trở nên vô vọng rồi.

Kịch bản đã tiếp diễn tiếp theo đây chính là cái chết của bản thân cậu.
Tại sao cậu chắc chắn mình sẽ chết không giống như trước đây tìm đường sống trong chỗ chết.
Rất rõ ràng bởi vì lúc này cậu đã có chút gì đó không muốn Nguyễn Minh Hoàng bị nguy hiểm, đến khi tình cảnh trong cuốn tiểu thuyết đó xảy ra, cậu nghĩ mình cũng sẽ làm như hành động giống như nguyên chủ mà thôi.
Có lẽ Phan Miêu Vũ không hiểu rõ mình có yêu Nguyễn Minh Hoàng hay không nhưng cậu chắc chắn mình đã xem anh như một người không thể thiếu trong cuộc sống này..


Bình luận

Truyện đang đọc