NẮM ĐẤM NHO NHỎ

Hạ Khê và Đào Tinh Úy đi qua hành lang đến gian ghế lô lớn nhất.
Hạ Hải dẫn theo người phụ nữ của anh ấy đang ầm ầm cùng vài người bạn, buổi tiệc đính hôn này tuy nói là cuộc tụ tập nhỏ giữa bạn bè, nhưng bố trí hiện trường lại rất có bầu không khí.
Tần Thận ngồi ở vị trí bên cạnh Hạ Hải, lại không hề bị lây nhiễm bởi bầu không khí bên cạnh, tính tình lạnh lùng, một giọt rượu không dính.
Đào Tinh Úy lặng lẽ nhìn anh chăm chú, nhịn không bước lên bắt chuyện với anh, tự mình ở đó ăn chút đồ sau đó lại bị Hạ Khê kéo đến trước mặt anh trai cô ấy.
“Đến đây, giới thiệu một chút, đây là Hồng Linh người phụ nữ của anh, thế nào, xinh đẹp chứ?”
Hạ Hải đắc ý giới thiệu người phụ nữ xinh đẹp trong lòng với Đào Tinh Úy, lại ngoan ngoãn giới thiệu với vị hôn phu của mình: “Em ấy là Đào Tinh Úy bạn của Tiểu Khê, cũng là bệnh nhân của bệnh viện bọn anh, chính là bệnh nhân do Tần Thận phụ trách.”
Hồng Linh mỉm cười, dường như lập tức hiểu được ánh sáng bát quái trong mắt Hạ Hải.
……
Người ở đây đa số Đào Tinh Úy không biết, lần đầu tiên đến loại địa điểm này phần lớn là tò mò nhiều hơn hứng thú, nhưng mà rượu ở đây đúng là ngon thật.
Hơi ngòn ngọt, uống rồi cũng sẽ không say.
Hạ Khê đi chào hỏi bạn bè rồi, Đào Tinh Úy mặc váy ngắn một mình ngồi ở đó uống rượu đánh giá mọi thứ xung quanh, vậy mà nhìn như vậy lại khá điềm đạm nho nhã.
Tướng mạo cô vốn thuộc loại ngoan ngoãn xinh đẹp, cộng thêm tuổi tác nhỏ, có loại đơn thuần chưa hiểu sự đời, ấn tượng đầu tiên dễ dàng khiến cho người ta ảo giác rằng — — cô là quả hồng mềm rất dễ trêu chọc.
Rất nhanh bên cạnh đã có một nam sinh tiến lại gần.
“Em tên gì? Anh chưa từng thấy em, chắc em là bạn của bác sĩ Hạ nhỉ?”
“Đào Tinh Úy, em là bạn của Hạ Khê.”
Ở trong đội Đào Tinh Úy rất ít tiếp xúc với bạn mới, cho nên cô quen tự tiện kết giao, đối với người lần đầu tiên gặp mặt giọng điệu cũng thu liễm lại rất nhiều, chớp chớp mắt, còn khá đáng yêu.
Gã ta hơi mỉm cười, xem ra cực dễ sống chung: “Anh á là đồng nghiệp trước kia của Hồng Linh, tên Thẩm Cường. Em gái nhỏ, em bao nhiêu tuổi rồi, xem ra còn khá nhỏ nhỉ.”
“Mười tám.”
“Ha ha ha, tối hôm qua anh trai ở một quán bar khác có một cô gái đến bắt chuyện với anh, cùng nói với anh cô ấy mười tám, kết quả sau đó anh lấy chứng minh thư của cô ta ra xem, thế mà hai mươi sáu tuổi rồi, còn già hơn anh! Đầu năm nay những cô gái trong quán bar đều thích giả non nớt, em làm sao chứng minh cho anh trai thấy, em có phải mười tám tuổi thật không?”
Giọng điệu của gã rất tùy tiện, từ đầu đến chân tự cho rằng bản thân khéo ăn nói đưa đẩy hài hước.
Đặc biệt là câu “anh trai” đó, khiến Đào Tinh Úy rất phản cảm.
Đào Tinh Úy đến cười cũng lười chẳng muốn cười, dùng ống hút quấy bọt nước ở dưới đáy ly, hút một hơi hỏi: “Vậy sao anh có thể lấy được chứng minh thư của người ta? Chẳng lẽ là lúc hai người thuê phòng?”
Lúc này, tầm mắt của Tần Thận đột nhiên rơi ở một nơi không xa, nắm chặt ly rượu, đầu mày nhíu lại.

“Khục khục khục khục ha ha ha ha……”
Thẩm Cường ngại ngùng cười hai tiếng, nhanh chóng thay đổi đề tài, vỗ vỗ chân to tiếp tục khoác lác: “Được được được, anh tin em là mười tám rồi, nói chuyện đúng là không kiêng kị gì! Em gái nhỏ, vừa nhìn em chắc là lần đầu tiên đến loại địa điểm này nhỉ, nói cho em biết, ở đây có rất nhiều cách chơi đấy, giống như loại rượu này không thể uống trực tiếp như vậy. Đến đây, anh dạy em……”
Nói xong, tên Thẩm Cường cởi âu phục hoa hòe của anh ta xuống, lấy ra vài chiếc ly nhỏ hình cái dùi, xếp thành vài hàng, mở rượu đổ vào trong ly.
Rất nhanh bọt khí màu hồng tràn ra bên ngoài ly rượu, thành từng tầng từng tầng, trông thật có chút thú vị.
Đào Tinh Úy không có tâm trạng cổ vũ hai câu, xem ra còn khá ngoan ngoãn.
Sau đó gã đưa một ly nhỏ cho Đào Tinh Úy, cầm một ly ở trong tay mình, dán sát tai Đào Tinh Úy thấp giọng nói: “Em gái nhỏ, anh nói với em rượu này ấy, phải giao bôi uống mới thoải mái.”
Nói xong, gã cầm ly rượu chạm vào ly rượu của cô một cái, quấn cánh tay Đào Tinh Úy, cười đưa đẩy.
Tần Thận xiết ly rượu trong tay, xuyên qua đám người khóe mắt lộ ra chút tàn bạo, cơ thể bất giác rời khỏi chỗ ngồi.
Giây tiếp theo, anh nhìn thấy Đào Tinh Úy lật tay bẻ cánh tay đó của tên Thẩm cường, quật ngã gã ở trên bàn rượu.
“Anh trai nhỏ, thoải mái không?”
Tần Thận ngớ người, chóp mũi thở ra một hơi, lại ngồi về chỗ cũ làm như không có chuyện gì xảy ra, vẻ tàn bạo nơi khóe mắt dần dần biến thành ý cười nhẹ.
Thẩm Cường đau đến mức co rúm mặt mày, khó khăn mở miệng: “Có có có, thoải mái! Em gái nhỏ, không, bà cô, rượu này cô thích uống sao thì uống, tôi đảm bảo sẽ không nói nhiều thêm nửa chữ!”
Dẫu sao đây cũng là tiệc đính hôn của bác sĩ Hạ Hải, trong ngày vui của mọi người Đào Tinh Úy vẫn biết chừng mực sẽ không ầm ĩ quá mức, ngay cả ly cô cũng không chạm vào.
Bằng không tay của tên lão lưu manh này đã bị phế ngay tại chỗ rồi.
Hù dọa xong rồi, cô lập tức buông lỏng tay.
Thế là buổi tụ tập còn chưa chính thức bắt đầu, tên Thẩm Cường đó sau khi bị Đào Tinh Úy giày vò như vậy, ngay sau đó đi chào hỏi một tiếng với cô dâu thì bỏ chạy mất.
Xúi quẩy.
Đào Tinh Úy cảm thấy có chút buồn cười, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Tần Thận vừa vặn đang nhìn sang bên này.
Nụ cười của cô lập tức biến mất, vén mái tóc, lại cố làm ra vẻ nghiêm chính ưỡn thẳng eo của mình. Duy trì vẻ ngoan ngoãn.
……
Rất nhanh người đã tề tụ đủ cả, mọi người ngồi thành một vòng cùng nhau trò chuyện.
Những người này đã số đều là bạn bè của Hạ Hải và Hồng Linh, tính cách của cô dâu và chú rể khá buông thả, những người bạn này cũng thích náo nhiệt ưa ồn ào, tranh luận đấu rượu các loại.

Đào Tinh Úy tuy không xen lời vào, nhưng vẫn ngồi ở bên cạnh lắng nghe, suốt quá trình đều có thể cười đau cả bụng.
Hạ Hải trong suốt cuộc chơi thích nhất là cue Tần Thận, có rất nhiều vấn đề đều thoát không khỏi Tần Thận, nhưng lúc nào đương sự cũng im lặng không có hành động.
Mỗi lần Đào Tinh Úy nhìn đến gương mặt nghiêng của Tần Thận ở phía đối diện, cô sẽ quên ngay giây trước đó bản thân đã cười cái gì.
Qua một lúc, mọi người đều uống nhiều rồi, đột nhiên có người đề nghị muốn chơi trò nói lời thật lòng và đại mạo hiểm.
Những người còn lại ồn than trò chơi này quá xưa rồi, nhưng không biết Hạ Hải đang say khướt ở chỗ nào bỗng nhô lên, một hai ủng hộ muốn chơi trò này.
Sau đó mọi người không lay chuyển được, vì giữ mặt mũi cho anh ta, đành phải phối hợp chơi hai vòng.
Hạ Hải lập tức lấy điện thoại tải xuống phần mềm lời thật lòng cùng đại mạo hiểm phiên bản người lớn, nghe nói mức độ giảo hoạt rất lớn, vợ chồng hai người họ tự động rút ra làm người phán xử, tránh khỏi dẫn đến rắc rối không cần thiết.
Bình rượu rỗng xoay vòng.
Dừng lại ngay Đào Tinh Úy.
Đào Tinh Úy chưa từng chơi trò này, còn thấy khá hăng hái, ngồi ngay ngắn xong định nghe đề.
Hạ Hải liếc nhìn Đào Tinh Úy, nhìn vào điện thoại tùy tiện rút ra một đề mục, cười tà, hỏi: “Đại mạo hiểm hay là lời thật lòng?”
Đào Tinh Úy nghĩ cũng không thèm nghĩ: “Đại mạo hiểm đi.”
Chơi trò chơi mà thôi, có gì phải sợ chứ.
“Ok, làm phiền vị tiểu thư này mời em hôn người thứ năm bên tay phải em, môi hay mặt hôn nơi nào cũng được, nhưng mà phải hôn lâu một phút.”
Đào Tinh Úy thuận theo đếm số.
Thầm nghĩ nếu là nữ thì có thể, còn nếu là nam, hôn một cái cũng không mất miếng thịt nào, dù sao đều do trò chơi cả, cô không quá để ý chuyện này.
Hạ Khê là người đầu tiên kêu lên: “Là bác sĩ Tần rồi.”
Cô lập tức ngơ ngác, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn anh.
Lập tức nhận thua.
“Thôi đi, cái đó…… hay là lời thật lòng đi. Lời thật lòng là gì?”
Hạ Hải lại chăm chú nhìn đề mục cười gian tà.
Hồng Linh tò mò đi qua nhìn, Hạ Hải còn đặt biệt che màn hình điện thoại lại.

“Lời thật lòng chính là, em phải cùng người vừa rồi được nhắc đến, hai người nhìn vào mắt đối phương, sau đó nói cho mọi người biết một chuyện hai người từng lừa gạt đối phương.”
Đào Tinh Úy: “…… Vậy trừ cái này ra, còn có sự lựa chọn thứ ba không?”
“Vậy không thì để cậu ấy hôn em, miễn cưỡng cho em qua.”
Đám người vây quanh đã bắt đầu ồn ào.
“Hôn một cái!”
“Hôn một cái!”
Tần Thận nghe người bên cạnh ồn ào, mặt lại có thể không đổi sắc nhấp một ngụm rượu nuốt xuống.
Ham muốn thật là lớn.
Trò chơi này quả nhiên thật vô vị.
Đào Tinh Úy cắn cắn răng, do dự chốc lát, còn thấp giọng gào lên: “Không phải chỉ là bí mật thôi sao, được được được, tôi nói.”
“Bác sĩ Tần.”
Cô gọi anh một tiếng.
Quy tắc là trước khi nói bí mật phải nhìn chăm chú vào mắt đối phương.
 Tần Thận lạnh nhạt đáp một tiếng.
Hơi ngẩng cằm lên, vừa vặn đối mắt với Đào Tinh Úy.
“Này phán xử, đây mà gọi là nhìn chăm chú sao? Đây tm nhiều nhất chỉ tính là liếc mắt đưa tình thôi!”
“Báo cáo tên thật của hai người gian lận này!”
Đào Tinh Úy đen mặt.
Nhìn như vậy mặt của cô đã đỏ sắp chiên được rồi.
Cũng may ánh đèn ở đây mờ tối, nhìn không thấy rõ.
Lúc này không biết là ai ở sau lưng đẩy cô một cái, đẩy cô thẳng đến trước mặt Tần Thận.
Cô hít sâu một hơi, hơi mỉm cười, cố gắng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh.
Cô không thể thua.
Không chịu thua kém chăm chú nhìn anh.
“Em……”
Cô gạt anh rất nhiều chuyện, nhưng tất cả chỉ bởi vì một nguyên nhân.

Cô nghĩ, dù sao quan hệ của bọn họ có lẽ không thể hàn gắn được nữa, tiếp tục giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì.
Thế là sau khi hít sâu một hơi — —
“Bác sĩ Tần, nói thật với anh vậy, em vốn dĩ không phải bán hoa gì cả, em là quyền thủ…… hiện tại đang ở trong đội quyền anh quốc gia, tay của em bị gãy là bởi vì lần trước dùng tay không đánh rơi răng của đội trưởng đội nữ……”
Mặt Tần Thận đầy thản nhiên, chỉ nhàn nhạt cong khóe môi lên.
Một vòng người quanh bàn toàn bộ đều bị dọa ngốc hết, trừ Tần Thận và Hạ Khê.
“Em gái này không phải chứ……”
“Em xác định đây không phải là lời bịa đặt mới?”
Ngay cả Hạ Hải cũng bị ngốc luôn, điện thoại rơi thẳng xuống đất.
Anh ta chỉ biết Hạ Khê có một khuê mật như vậy, nhưng trước giờ chưa từng hỏi Hạ Khê cô làm nghề gì.
Làm thế nào cũng không nghĩ đến một cô gái trông nhỏ nhắn như vậy lại có thể là một quyền thủ chứ!
Đào Tinh Úy nghe được tiếng chất vấn, bất lực nhếch môi: “Nếu không tin, mọi người có thể đến đội quyền anh quốc gia, ở đó có hồ sơ của tôi.”
“Tôi tin.”
Tần Thận đứng dậy, đi lên một bước, càng đến gần chăm chú nhìn cô.
Đào Tinh Úy cúi thấp đầu, đôi mắt mở to hết cỡ.
“Vậy còn anh, anh có từng dối gạt gì em không? Nếu không có thì thôi đi, dù sao cũng không thể nói dối chuyện không có.”
Cô nghĩ, Tần Thận là người nghiêm chính như vậy, sao có thể có tâm tình đi lừa gạt một cô nhóc như cô.
Tần Thận nói: “Tôi có.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác, lập tức dựng tai lên, có thể nghe rõ rệt tiếng tim đập “phình phịch” trong ngực mình.
Anh ấy, đã lừa mình chuyện gì?
Cô thật sự nghĩ không ra.
Tần Thận cười giễu một tiếng, hiện rõ đang đặc biệt thả lỏng, nhét tay vào trong túi quần âu: “Số điện thoại công của tôi, với số điện thoại riêng là cùng một số. Hoặc có thể nói, tôi vốn không hề có số điện thoại công.”
Đào Tinh Úy kinh ngạc muốn rớt cằm.
! ! ! ! !

 


Bình luận

Truyện đang đọc