NẮM ĐẤM NHO NHỎ

Editor: Mini

Beta-er: Min

Đào Tinh Úy ôm điện thoại cười lăn lộn trên giường.

Ngô Đại Long đang khẽ ngân nga bài hát đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là cô nàng cười đến thiếu chút nữa là té xuống đất, dọa ông sợ mất hồn, bước nhanh qua, xách cô nằm lại trên giường.

"Tổ tông, cháu có thể kiềm chế một chút được hay không hả? Bây giờ ở bệnh viện không ai quản cháu, có phải cháu muốn thuê thêm một y tá để chăm sóc cả ngày lẫn đêm cho cháu đúng không?"

Đào Tinh Úy còn rất không biết xấu hổ mà gật gật đầu, "Có thể xem xét thêm."

Dạo gần đây Ngô Đại Long thật sự bận đến mức hận không thể phân thân, phải chuẩn bị cho Đội Quán Quân để thi đấu vòng loại, lại còn lại đi theo chùi đít cho chuyện Đào Tinh Úy đánh Phùng Lâm, quả là sức đầu mẻ trán, mãi cho đến hôm nay mới bớt được chút thời gian đến thăm cô.

Ông quan sát cô một lúc, nói: "Mập rồi."

Đào Tinh Úy là thuộc vào kiểu quyền thủ khung người gầy trong giới quyền anh, khung xương tuy nhỏ nhưng sức lực rất kinh người, vẫn luôn ở trong hạng cân bốn mươi tám kí của thi đấu quyền anh.

Nhưng cô thuộc tuýp người ăn hoài không mập, trên cơ bản cân nặng đều duy trì ở mức dưới bốn mươi lăm kí. Trước mỗi trận thi đấu, chuyên gia dinh dưỡng trong đội phải liều mạng nghĩ mọi cách để cô có thể tăng cơ và tăng cân, cố gắng lắm mới có thể tăng lên đến bốn mươi tám kí, nhờ vậy mới không chịu lép vế trước đối thủ.

Thật không nghĩ đến cô chỉ mới nằm viện có một tuần, lại có thể dễ dàng béo lên một vòng, ngay cả khí sắc cũng trở nên hồng hào mịn màng hơn.

Ngô Đại Long tiếp tục nhắc nhở cô thêm vài câu, lại còn mang theo không ít đồ do người trong đội gửi cho cô.

"Tiểu tổ tông, đây là cua do A Sâm tiết kiệm được từ nhà ăn, nói cháu thích ăn nên giữ lại cho cháu; đây là cây son đỏ do thằng nhóc Trần Lê mua hộ cho cháu ở sân bay, nó mới vừa thi đấu xong một cuộc thi ở Nhật Bản, lúc quay về thì cháu đã vào bệnh viện, à đúng rồi còn có cái này cháu mau xem đi, là Thi Minh gửi cho chú mang đến cho cháu đây."

Đào Tinh Úy nghe được tên Thi Minh, ngẩn ra một chút, bật người dậy cướp cái huân chương từ trong tay Ngô Đại Long qua ------ Đó là huân chương của Hiệp Hội Quyền Anh Quốc Tế, nho nhỏ nhưng lại rất tinh xảo, mặt trên còn khảm thật nhiều ngôi sao.

Cô hỏi: "Anh ấy bây giờ sao rồi ạ?"

"Sau khi Thi Minh rời khỏi đội quốc gia, đã được liên đoàn quyền anh quốc tế đặc biệt mời về, bây giờ nó đang ở nước Mỹ. Nói ra cũng là trong họa có phúc, có thể đến được tổ chức thể thao quốc tế này, biết bao nhiêu vận động viên nổi tiếng sau khi giải nghệ cầu vào mà không được đấy. Cho nên mới nói, cháu đánh Phùng Lâm một quyền kia quả thật là không đáng, kết quả đã vừa chịu phạt rồi, lại còn khiến bản thân bị ảnh hưởng đến mức phải nhập viện! Huấn luyện viên của cháu, cậu ấy đã làm rất tốt rồi!

Đào Tinh Úy cười thành tiếng, sau đó đặt huân chương vào bên trong ngăn tủ kéo bên cạnh.

"Vậy sao huấn luyện viên Thi lại không liên hệ với cháu, hại cháu còn nghĩ rằng anh ấy không tìm được việc nên biến thành một người nghèo túng rồi đấy."

Ngô Đại Long thở dài: "Thi Minh là một đứa bé xuất sắc như vậy, sao có thể không tìm được việc làm chứ? Cậu ấy còn trẻ, cho dù không trở thành huấn luyện viên thì vẫn có thể làm vận động viên, cũng có rất nhiều công ty quản lý quyền anh mời cậu ấy tham gia vào đội đấy. Phỏng chừng cậu ấy mới vừa đến nước Mỹ nên vẫn chưa ổn định, chủ yếu là sợ sẽ ảnh hưởng đến cháu, cho nên mới tạm thời không trực tiếp tìm cháu thôi. Dù sao thì hiện tại mối quan hệ của hai người ở trong đội vẫn rất nhạy cảm, ít liên lạc với nhau cũng tốt."

"Thôi đi, nhạy cảm cái rắm!"

Chỉ là Đào Tinh Úy nghĩ mãi vẫn không hiểu, không làm thì chính là không làm, vậy tại sao chuyện mình không làm những vẫn bị ép phải tránh đi để không bị người khác nghi ngờ chứ?

Thi Minh từng là người làm mưa làm gió trong giới quyền anh, nhưng vì trong một trận đấu bị chấn thương nghiêm trọng không thể phục hồi. Người thân trong nhà không cho phép anh ấy tiếp tục làm vận động viên nữa, cảm thấy quá nguy hiểm, thế là đội quốc gia liền đặc cách cho anh ấy đến đội Quán Quân làm huấn luyện viên, người được giao đến là Đào Tinh Úy.

Năm đó lúc anh ấy nghỉ thi đấu chỉ mới hai mươi bảy, bây giờ cũng đã hơn ba mươi tuổi, theo lý thuyết mà nói thì vẫn đang ở thời kỳ hoàng kim của một vận động viên, thậm chí là thời kỳ đỉnh cao.

Thi Minh đối với cô rất nghiêm khắc.

Cường độ huấn luyện đều dựa theo tiêu chuẩn cố định cao nhất của nhà vô địch thế giới, nếu không hoàn thành thì ngay cả cơm Thi Minh cũng không cho cô ăn, lại còn động một tí liền phạt cô phải cột bao cát chạy hai mươi vòng.

Trong những năm gần đây, Cục Thể Thao có ý định phát triển dự án quyền thủ nữ truyền thống đang ở thế yếu này, điều này vẫn luôn tạo áp lực cho lãnh đạo của đội quốc gia, nhất định phải đạt được một huy chương vàng trong một giải đấu lớn.

Suốt ba năm trời chỉ có một năm là Đào Tinh Úy được về nhà ăn tết Âm lịch. Thi Minh lại càng khoa trương hơn, mỗi năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều là ở lại trong đội, nếu không thì cũng là ở địa điểm thi đấu, ngay cả bạn gái cũng không có thời gian để có thể tìm.

Chỉ cần Đào Tinh Úy còn huấn luyện, Thi Minh tuyệt đối ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi để cô thở dốc cũng không cho.

Tung tin vịt gì mà Thi Minh ngầm đồng ý cho cô nghỉ phép, còn thêm cái gì mà giúp cô được ghi danh trong danh ngạch thi đấu, đó đều là lời nói lung tung nhạt nhẽo!

"Cháu đó, chú chưa từng thấy ai khiến cháu phải ngoan ngoãn nghe lời cả. Cháu nói cháu có phải là con gái không hả, vừa bướng bỉnh lại vừa ngang ngược, cái tính xấu này cũng chả biết là học ai nữa."

Đào Tinh Úy nghe ông nói như thế, sững lại một chút, lại cười cười.

"Chú Ngô, chú cũng đừng nói sự thật sớm quá như thế, không chừng trên đời này thật sự có người có thể khiến cháu chịu thua đấy?"

"Được, nếu có thì chú đây ngay tức khắc nghỉ hưu về nhà chơi với cháu trai luôn!"

-

Hôm nay là ngày nghỉ của Tần Thận nên không có lịch trực ban, Đào Tinh Úy liền trở thành hòn vọng phu đứng ở bên giường mà ngóng trông.

Sau khi anh gửi cái tin nhắn kia thì vẫn không còn thêm tin nào khác nữa, cho dù cô giả vờ đứng đắn hỏi chuyện liên quan đến bệnh tình cũng không trả lời, tám phần mười là bị bức ảnh chụp tự sướng của cô làm anh tức giận rồi.

Cắt, người đàn ông cũng thật là hẹp hòi quá đi.

Chín giờ tối, trong phòng bệnh của Đào Tinh Úy tạm thời có một chàng trai chuyển đến, vẻ ngoài khoảng chừng hai mươi, hình như là đánh nhau với người ta bị ngã từ trên cầu thang xuống, té gãy chân.

Người bệnh mới chung phòng với cô bề ngoài trông cũng ổn, trắng trẻo non nớt, chẳng qua một người đàn ông cao lớn như vậy, phẫu thuật cũng xong hết rồi, vậy mà giờ này vẫn gào khóc kêu la đau đớn ở trên giường.

Ồn ào đến mức lỗ tai cô đau buốt.

Lại thêm hôm nay tâm tình của cô vốn không được tốt cho lắm.----

"Đừng la nữa! Có thấy phiền không hả!"

Cô vén mạnh chăn mền trên người ra, nghiêng người nằm thẳng trên giường.

Chàng trai kia bị dọa đến mức mơ màng, nhất thời cũng không kêu đau nữa, ngay cả hít thở cũng không dám quá mạnh.

Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đào Tinh Úy trong chốc lát, mới nhỏ giọng hỏi: "Bạn chung phòng bệnh? Ngại quá, có phải tôi làm ồn ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi không?"

"Nói thừa!"

Cô nằm trong chăn mắng.

Chàng trai khẽ ho hai tiếng, đột nhiên cảm thấy hình như không cần gào lên, vì thật ra trên đùi cũng không đau đến mức như vậy.

Vì thế, cậu cảm thấy có thể chú ý đến chuyện khác ngoại trừ cái chân đau của mình, chẳng hạn như bạn chung phòng bệnh với cậu.

"Bạn chung phòng bệnh, xin hỏi sao cô lại phải nhập viện vậy?"

Cậu cảm thấy mình nên tự giới thiệu trước khi hỏi câu này, nếu không thật quá bất lịch sự, thế là nói tiếp: "À đúng rồi, tôi tên là Hàn Lê, sinh viên năm hai khoa giáo dục thể chất của trường Đại học Thể dục Thể thao Trung Quốc. Cái chân này của tôi ấy hả, nói ra thì rất dài, anh em của tôi bị người ta cắm sừng, thế là tôi và người anh đó tôi đi tìm tên đàn ông kia hẹn nhau đánh một trận, tôi xách đầu tên nọ đập vào tường, kết quả lại giẫm hụt chân lên cầu thang nên té xuống thành ra như vậy. Nhưng mà cô đoán xem, sau này người anh em của tôi trả thù cho tôi như thế nào?"

Đào Tinh Úy trở mình lại: "Cậu lảm nhảm đủ chưa?"

Hàn Lê thấy gương mặt búp bê của Đào Tinh Úy, hơi ngẩn người trong chốc lát.

"Cô... sao biết tôi nói lảm nhảm ha ha ha ha ha!"

"Thiểu năng....."

"Cô thì sao, cô còn chưa giới thiệu tên cô là gì đó?"

"Đào Tinh Úy."

Đào Tinh Úy chỉ lo nhìn chằm chằm di động chờ áo khoác nhỏ trả lời tin nhắn.

"Này, cô bị thương ở tay sao? Có phải do nấu ăn bị đứt tay không? Có điều nếu với mức độ đó thì cũng không cần nằm viện mà, có phải các cô gái như cô luôn thừa dịp yếu ớt một chút ha ha ha ha -----"

Đào Tinh Úy trừng cậu một cái, nâng bàn tay bị thương của cô lên, đe dọa nói: "Đánh người đó, hiểu không?"

Đằng đằng sát khí.

Hàn Lê lập tức sợ hãi trong nửa giây, cậu cũng không biết tại sao lại bị cô gái nhỏ xinh này hù cho sợ đến vậy, gãi gãi đầu, lại không hiểu được tiếp tục cười ha ha: "Cô lừa gạt ai đây cô gái nhỏ, cô đã thấy qua người đàn ông đánh nhau thật sự sẽ như thế nào chưa ha ha ha ha -----"

Mẹ nó sao ngu thế cơ chứ! (*)

(*) Raw là MDZZ: 妈的智障: một câu chửi thề ý như là mẹ nó ngu ngốc.

Đào Tinh Úy đang muốn mắng chửi người thì nhận được tin nhắn trả lời của Tần Thuận.

Cô lập tức tập trung nhìn chăm chú vào điện thoại trên tay, không thèm đếm xỉa đến cái người thiểu năng chung phòng bệnh kia nữa.

Áo khoác nhỏ của người đàn ông nhà tôi: [Tôi đã đến bệnh viện.]

Thì ra ban ngày anh được nghỉ ngơi, lịch trực là ca đêm.

Đào Tinh Úy "a" một tiếng rồi nhảy xuống khỏi giường.

"Bạn chung phòng bệnh, đã trễ thế này cô còn muốn đi đâu chứ?"

Đào Tinh Úy trên đường đến phòng làm việc của bác sĩ đã thấy Tần Thận ở phía xa xa, anh dẫn theo một thực tập sinh đi về phía khu phòng bệnh.

Cô không dám thở gấp, lập tức dựa vào lan can rồi làm một cái tư thế tùy ý tỏ vẻ không quan tâm, chờ đến lúc Tần Thận đi qua, cô chặn ngang nắm lấy cà vạt của anh, kéo cả người anh đến trước mặt mình.

Người không biết nếu đứng từ xa nhìn lại, sẽ nghĩ rằng là bác sĩ Tần đè ép cô trên lan can làm kabedon.(*)

(*)Kabe-don:tư thế mà một người chống tay lên ép sát đối phương lên trên tường.

Ảnh minh họa:

"Bác sĩ Tần, sao anh không trả lời tin nhắn của em chứ? Tức giận rồi sao?"

Giọng nói cực kỳ hờn dỗi lại hơi quái dị.

Dọa cho thực tập sinh sợ đến mức lùi về sau môt bước lặng lẽ quyết định ăn dưa(*), yên lặng theo dõi diễn biến của câu chuyện.

(*) từ ngữ mạng bên trung, ám chỉ việc theo dõi một câu chuyện nào đó.(Theo Min hiểu là vậy, nhưng khó diễn tả quá)

Tần Thận vẫn không nhúc nhích, nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Ban ngày tôi ngủ, không xem điện thoại."

Bác sĩ thường xuyên phải thay phiên nhau trực ban ba ca, thời gian nghỉ ngơi thường không theo quy luật, huống hồ chi trước đó Tần Thận đã bận rộn đến mức suốt hai ngày hai đêm không chợp mắt.

"Lừa đảo mà, rõ ràng là tức giận mà vẫn không chịu thừa nhận nữa."

Tay cô xoắn xoắn lấy cà vạt của anh, một vòng rồi lại một vòng, quấn quanh trên mu bàn tay cô.

Hậu tri hậu giác Đào Tinh Úy mới phát hiện dường như khoảng cách của chính mình và Tần Thận có hơi quá gần nhau rồi.

Cà vạt của anh bị kéo mạnh, hai tay đành phải vòng qua người Đào Tinh Úy chống vào hai bên lan can, thân hình anh cao ít nhất là một mét tám lăm, dễ như trở bàn tay gắt gao khóa chặt cả người lại.

Thế nhưng mà anh rõ ràng dùng ưu thế khóa kín cô trong một giây rồi, cơ mà anh vẫn cứ giữ nguyên như vậy, cái khoảng cách nửa vời không xa không gần này khiến cho trong lòng Đào Tinh Úy càng thêm ngứa ngáy khó chịu.

"Tôi không có gì để tức giận cả. Người thua thiệt vốn là em."

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cấm dục như trước kia.

Đào Tinh Úy mơ màng không hiểu sao lại nuốt nước bọt.

Đối mặt với Tần Thận khiến cho đầu óc cô quay vòng vòng, không phục nói: "Em, em chịu thiệt? Em thiệt thòi chỗ nào chứ!"

Không phải cô chỉ gửi hình chụp tự sướng của bản thân cho anh thôi sao, cô cho người đàn ông mình thích xem ảnh, là cô cam tâm tình nguyện mà!

Tầm mắt Tần Thận dời xuống nhìn quét qua một vòng.

Đào Tinh Úy thuận theo tầm mắt của anh, liếc mắt một cái liền thấy được khu vực đồi núi của mình có vẻ hơi hơi yếu ớt.

Cô dậy thì đúng thật là không được tốt cho lắm, quanh năm bị áo ngực vận động siết thành ra như vậy, hơn nữa đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, càng làm nổi bật dáng vẻ "trống trải bằng phẳng".....

Cô làm như không thấy được ý cười đến co rút nơi khóe mắt anh, vẻ mặt này giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Trong lúc nhất thời lại không thể nhớ ra.

"Ừm, em sẽ không chịu thiệt."

Cuối cùng anh nói ra một câu kết luận như vậy.

"Anh......"

Hai bên tai của Đào Tinh Úy lập tức đỏ rần.

Lúc này, tay anh nhẹ nhàng đụng phải mu bàn tay của cô.

Cả người Đào Tinh Úy giống như bị điện giật, hoàn toàn tê dại, tay cô bị anh tùy ý khống chế, vô lực trượt tay xuống khỏi cà vạt của anh, buông lỏng anh ra.

Không chút nào phản kháng lại, chịu thua anh.

"Cô nhóc con."

Ném ra câu nói này, Tần Thận xoay người đi làm việc.

Thực tập sinh ở phía sau lưng anh đẩy đẩy mắt kính, mấy lần nhìn lại Đào Tinh Úy bị bại trận ở phía sau lưng Tần Thận, trong ánh mắt không khỏi có chút thổn thức.

Đào Tinh Úy hung tợn trừng mắt liếc anh ta một cái, thực tập sinh không khỏi bị cô nàng hung dữ này dọa sợ, lại cảm thấy không đúng cho lắm, liền cấp tốc chạy đi theo sau Tần Thận.

Mẹ nó.

"Cô nhóc con" hóa ra là có ý này sao!?

Tác giả có lời muốn nói:

Trước mắt chương này đều nhắc đến hai nam phụ, về phần ai là nam phụ số hai và ai là nam phụ số ba, hmmmmm mọi người cùng phân tích nào, một người là huấn luyện viên rắn rỏi hay là bạn chung phòng bệnh chó săn nhỏ.

Tần Thận: Dù sao thì nam chính vẫn là tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc