NẮM ĐẤM NHO NHỎ

Tay cầm kéo của Tần Thận dừng lại một lúc, nhanh chóng cầm lược lên, chải phần tóc mái lộn xộn của cô ngay ngắn, mắt cô lần nữa bị che kín lại.
Tay hơi run, động tác không còn liền mạch.
Đào Tinh Úy dứt khoát khép chặt mắt.
Một quả tim nhỏ, đột nhiên ở trong ngực lại đập không ngừng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cắt xong chưa ạ?”
“Sắp rồi.”
Thực sự thì tiến độ chỉ mới cắt được một nửa.
Ngón út của anh dán trên sống mũi của cô.
Xúc cảm lành lạnh.
Đào Tinh Úy nuốt nước bọt.
Tần Thận cũng cảm thấy hơi khát.
Đào Tinh Úy nói trước: “Bác sĩ Tần, em muốn uống nước……”
Tần Thận nhanh chóng cắt xong phần tóc mái còn lại của cô, rồi rót cho cô một ly nước.
Sau khi Đào Tinh Úy uống nước xong, anh dường như là lười đi rót lần nữa, trực tiếp cầm lấy ly nước của cô uống một ngụm.
Đào Tinh Úy không nhúc nhích ngắm nhìn động tác của anh, mắt tròn xoay chuyển hai vòng như bánh xe.
Tần Thận im lặng, đặt ly trà xuống, nhìn thấy ánh mắt của Đào Tinh Úy đang đánh giá mình, không khỏi bị sặc.
“Bác sĩ Tần, anh làm sao vậy?”
“Khục……”
Anh lấy khăn tay lau miệng, “Không có gì.”
Đào Tinh Úy đi đến trước gương, thưởng thức tóc mái mới của mình.
Tuy không có tay nghề tốt giống các thợ cắt tóc trong tiệm, nhưng thú vị là, đuôi tóc uốn xoăn lộn xộn được cắt gọn gàng với một độ dài thích hợp.
Làm cho cả người cô trông càng thêm lanh lợi.
Cô quay đầu mỉm cười với anh: “Bác sĩ Tần, em đẹp không?”

Tần Thận hơi nhếch khóe môi, nói: “Tóc mái đẹp.”
Anh đi qua, nhìn thấy trên má và cổ cô khắp nơi đều rơi vụn tóc.
Lấy một cái khăn lông, nhún nước nóng rồi vắt khô, ngón tay của anh vén mái tóc xoăn dày của cô ra, nhẹ nhàng lau lên da.
Đào Tinh Úy nhón hai chân lên, khép mắt lại, cơ thể nghiêng về phía trước, cực kỳ phối hợp.
Tần Thận cụp mắt, lại nhìn thấy hình xăm lá cờ phía trên ngực của cô.
Anh để khăn lông xuống, giơ tay chạm xuống vệt màu đỏ tươi đó, trái cổ từ từ trượt lên trượt xuống, hỏi một cách như không để ý: “Đau không?”
Đào Tinh Úy cũng cúi đầu nhìn hình xăm đó của mình, mỉm cười xấu hổ: “Lúc xăm thì có một chút, nhưng mà bây giờ đã không đau nữa rồi.”
“Sao lại xăm hình này?”
Đều nói xăm mình là có thể lộ ra tính cách của một con người.
Tần Thận cảm thấy, bình thường lúc yên tĩnh Đào Tinh Úy trông rất khôn khéo, nhưng trên người luôn có một loại bướng bỉnh, nhìn thế nào cũng không phù hợp với quốc kỳ.
“Đây là huấn luyện viên của em giúp em xăm, các sư huynh tốt của em cũng thích xăm thế này, sau đó em cũng đi xăm một cái. Bởi vì huấn luyện viên em nói, người như em có lúc vừa bướng bỉnh vừa cổ quái, phải lấy kí hiệu của quốc kỳ mới có thể kiềm chế lại, thể hiện mình là người đứng đắn một chút. Huấn luyện viên còn nói, muốn để em biết em là vận động viên quyền anh do quốc gia nào bồi dưỡng nên, ở trên mọi đấu trường đều phải lấy vinh quang của quốc gia làm đầu……”
“Huấn luyện viên của em xăm cho em?” Tần Thận có chút khinh thường.
Hình xăm này mà đi xuống thêm chút nữa, là nằm trên bộ ngực rồi.
Tuy nơi đó của cô không có gì đáng xem, nhưng chung quy nghe xong vẫn thấy khó chịu.
“Huấn luyện viên của em là nam hay nữ?”
“Là nam, trong đội quán quân của bọn em đợt này chỉ có một mình em là nữ. Lúc em đến, sư tỷ duy nhất của đội quán quân đã lấy được grand slam của hạng mục quyền anh nữ trong nước thì giải nghệ rồi.”
“Anh ta bao nhiêu tuổi rồi?”
Đào Tinh Úy nâng má: “Huấn luyện viên của em sao?”
“Ừm.”
“Ưm, anh ấy hình như…… chỉ lớn hơn anh một tuổi.”
Tần Thận lại nói: “Hình như em rất nghe lời anh ta.”
Đào Tinh Úy nghe đến câu này, thì như có bao nhiêu nỗi khổ đều dốc ra hết.

“Đương nhiên rồi, em đương nhiên phải nghe lời anh ấy, bác sĩ Tần, có lẽ anh không biết huấn luyện viên của em anh ấy rất hung ác đấy! Ba năm trước bởi vì em lén trốn không hoàn thành một số khởi động cơ bản đã trực tiếp bắt đầu làm huấn luyện vác nặng, kết quả sau khi bị anh ấy phát hiện, tối hôm đó em với hai sư huynh của em đều bị phạt, ba người buộc túi cát chạy quanh thao trường đội quốc gia ba mươi vòng. Loại ví dụ như thế này còn có rất rất nhiều, sau đó còn có một lần……”
Đào Tinh Úy còn chưa bất bình xong, Tần Thận đã giặt sạch khăn lông treo trở lên tường, xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Anh không hứng thú nghe.
Đào Tinh Úy hơi ngại ngùng gãi đầu: “Bác sĩ Tần?”
Tần Thận: “Tôi phải ngủ rồi, mai đi làm sớm.”
“Ồ, được……”
Lúc Đào Tinh Úy nói lời này thì lập tức giảm thấp giọng nói, vội vàng rửa mặt xong, rồi ngoan ngoãn lên lầu nghỉ ngơi.
“Bác sĩ Tần, ngủ ngon nhé.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Đào Tinh Úy lên giường ngủ, Tần Thận vẫn ngủ trên sofa dưới lầu như cũ.
Cô đã sinh ra tính ỷ lại với chiếc giường này, chỉ một phút đã có thể ngủ yên rồi.
Nhưng không hề biết người đó ở dưới lầu, cả một đêm bắt đầu ở trong nhà mình trăn trở, vậy mà ngủ không được.
Bác sĩ lúc bận ước chừng là muốn mạng, nhưng bận rộn cũng là tình trạng bình thường của họ.
Hôm nay Tần Thận không chỉ đi làm sớm, tối đến còn phải trực ban. Sáng ngày mai là thời gian nghỉ phép duy nhất trong ba ngày này của anh, thời gian này vẫn phải lấy ra bổ sung giấc ngủ.
Sớm biết làm bác sĩ bận như vậy, khi đó Đào Tinh Úy nên kiên trì ở trong bệnh viện nằm thêm vài ngày, với thân phận của bệnh nhân, còn có thời gian gặp mặt anh nhiều một chút.
Không có Tần Thận bên cạnh, Đào Tinh Úy cũng không có việc khác để làm, bèn trang điểm, buổi chiều hẹn Hạ Khê đi trung tăm mua sắm dạo phố.
Cả năm nay cô không có bao nhiêu cơ hội rời khỏi đội quốc gia, càng đừng nói chi là chuyện dạo phố mà con gái thường hay làm này.
Cho nên trừ đi Hoa Đại rồi, dạo phố với Hạ Khê cũng là một trong những kế hoạch mấy ngày này của cô.
“Tình yêu, mau giúp mình xem chiếc bra này ok không?”
Trong cửa hàng chuyên bán nội y, Hạ Khê chọn một chiếc áo ngực mặc thử, để Đào Tinh Úy đến phòng thử đồ góp ý giúp cô.

Sau khi Đào Tinh Úy đi vào, không khỏi kinh ngạc hô: “Oa, Hạ Đại Khê cậu từ lúc nào phản bội mình trở nên lớn như vậy rồi!”
Cô nhớ mấy năm đầu mới phát dục, Hạ Khê cũng không khác gì mình ấy nhỉ.
Hạ Khê khinh bỉ: “Kiểu này gọi là tụ họp lại, nắn bóp dồn độn, miễn là có thể lớn một chút, bằng không cậu cho rằng ai cũng như cậu vẫn còn mặc áo ngực thể thao ư.”
Đào Tinh Úy quả thật là làm giàu kiến thức, cô cũng muốn lấy một chiếc bra kiểu dáng này thử một chút.
Nhưng suy nghĩ lại, mấy ngày nữa khi vòng loại kết thúc, chú Ngô trở về, cô phải về đội quốc gia huấn luyện rồi. Dây áo ngực loại này mảnh như vậy, trông không chắc lắm, lúc huấn luyện nhất định không thuận tiện, huống chi mua chỉ để mặc mấy ngày như vậy…… không thực dụng lắm.
“Cậu không mua một cái mặc thử thật sao?”
Đào Tinh Úy: “Không mua nữa, mua rồi mặc không được bao nhiêu ngày, mặc rồi cũng chẳng ai xem.”
“Phụt……”
Hạ Khê: “Thôi đi nhé, mua để bản thân vui vẻ là được rồi. Không phải cậu còn ảo tưởng bác sĩ Tần của cậu ở trong nhà moi đồ của cậu ra xem?”
Đào Tinh Úy bĩu môi, cuối cùng vẫn rảo đi cửa hàng đồ thể thao chọn vài chiếc áo ngực vận động.
Khá thực dụng hơn.
Nhưng mà nói như vậy, thời gian cô ở nhà Tần Thận cũng chỉ còn chưa đến bốn ngày thôi.
Đợi bốn ngày này qua rồi, về lại đội quốc gia, sau này cô có thể gặp Tần Thận nữa không thì rất khó nói.
Đào Tinh Úy vừa nghĩ đến việc này, không khỏi chán nản buồn rầu.
“Đại Khê, cô nói xem trước khi mình đi có nên mua chút quà tặng cho bác sĩ Tần không? Để làm kỷ niệm?”
“Cũng được. Dù sao mấy ngày này cậu ăn của anh ta uống của anh ta ở nhà của anh ta, không tặng gì cho người ta, hình như có hơi không hợp lí. Vậy cậu đã nghĩ muốn tặng gì cho bác sĩ Tần chưa?”
Đào Tinh Úy móc lỗ tai, bắt đầu vất vả nghĩ.
Trình độ vật chất của Tần Thận khá cao, cũng không thiếu cái gì, hình như cũng không đặc biệt thích gì nốt.
Cô giật mình: “Bút máy! Lúc bác sĩ Tần đi làm trên áo Blouse kẹp một chiếc bút máy, vả lại mình thấy chiếc đó của anh ấy hình như khá cũ rồi, vừa vặn có thể mua một chiếc mới cho anh ấy!”
Hai người thế là đi đến quầy bút máy của trung tâm mua sắm.
Nhưng không phải oan gia không gặp mặt, cô lại ở đây đụng mặt Liễu Lam.
Cô ta cũng đến đây mua bút máy.
Hơn nữa, cô ta cũng định mua cho Tần Thận……
Tình địch gặp nhau.
Hết sức tức giận.
Hơn nữa còn là loại bút máy kẹp trên túi áo, không thể không tính toán.

“Cô, cô muốn tặng đồ cho anh ấy làm gì?”
Liễu Lam để cho chị gái ở quầy hàng gói chiếc bút máy có gần năm chữ số đó lại, cười khinh khỉnh, “Hai ngày nữa là sinh nhật sư huynh, đây là quà tôi tặng anh ấy. Cô ở chung một nhà với anh ấy, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không biết sao?”
“Sinh nhật……”
Đào Tinh Úy không biết thật.
Cô không hiểu rõ Tần Thận lắm, nhưng với tính cách vừa lạnh lùng vừa ít nói của Tần Thận, không phải cô muốn tìm hiểu là có thể tìm hiểu. Thời gian cô với Tần Thận ở chung tuy rất tốt, nhưng xác thực không dài bằng thời gian anh ở cùng Liễu Lam.
Liễu Lam tiếp tục lấy thân phận hồng nhan tri kỷ ra “chỉ dạy” cô: “Sư huynh đối với đồ dùng sinh hoạt khá chung thủy, giống như áo sơ-mi chỉ mặc một nhãn hiệu, bút máy cũng chỉ viết của một hãng. Cô mua hãng khác, anh ấy ước chừng cũng dùng không quen tay. Đương nhiên cô cũng có thể mua của hãng này, nếu như cô không để ý việc quà tặng giống với tôi.”
Nói xong, Liễu Lam xách đồ của cô ta rồi đi.
“Mẹ nó, người phụ nữ này là ai mà cao ngạo như vậy? Cô ta cho rằng bản thân là vợ của bác sĩ Tần sao?”
Đào Tinh Úy không có thời gian lý giải, vội đi đến trước quầy hàng bút máy, phát hiện kiểu dáng bút máy Liễu Lam mua chính là kiểu đắc nhất.
Trừ phi tạm thời đặt mua phiên bản số lượng giới hạn, bằng không trước mắt trong quầy hàng không còn chiếc bút máy nào cao giá hơn.
Hạ Khê nhìn thấy giá này, không khỏi chặc lưỡi: “Hay là bỏ đi, cậu nghĩ xem bác sĩ Tần nhiều tiền như vậy, cũng không để ý việc cậu tặng quà gì đâu. Chiếc bút máy rách này chỉ có thể khoét rỗng kim khố nhỏ của cậu thôi. Huống chi người ta đã tặng bút máy rồi, cậu lại tặng bút máy đi, quả thật không được hay lắm.”
Trong lòng Đào Tinh Úy không cam tâm, được Hạ Khê khuyên trở về.
Một mình nằm trên giường của Tần Thận, Đào Tinh Úy lại bắt đầu buồn rầu.
Vốn dĩ việc tặng quà chỉ là nhất thời dấy lên, nhưng không ngờ hai ngày nữa chính là sinh nhật của anh. Mặc kệ như thế nào trước khi rời khỏi, cô đều muốn chuẩn bị một phần quà có ý nghĩa lại xa xỉ to lớn cao cấp tặng cho anh!
Nói thế nào cũng không thể thua cái cô biểu sư muội đó!
A a a a a!
Càng nghĩ càng tức giận!
Nhưng mà, rốt cuộc nên tặng gì cho anh đây!
Đào Tinh Úy trằn trọc trăn trở, quả thực ngủ không được.
Tinh mơ hai giờ sáng, cô lại nhịn không được gửi một tin weixin cho Tần Thận, trực tiếp hỏi anh: [Bác sĩ Tần, em bấm ngón tay tính, hôm sau thế mà lại là sinh nhật hai mươi chín tuổi của anh. Nhưng mà á, thần thông thế nào đi nữa dẫu sao pháp lực có hạn, tính rất lâu mà không thể tính ra anh rốt cược muốn quà sinh nhật gì. Cho nên…… anh có thể lén lút nói cho em biết không?]
Tần Thận làm xong một ca cấp cứu, cho người đẩy bệnh nhân trên giường bệnh ra ngoài rồi, khắp đầu đều là mồ hôi, trên tay còn có nhiều vết máu.
Trời bên ngoài sắp sáng rồi, anh mới có cơ hội nghỉ ngơi, lấy điện thoại ra xem giờ — — mới nhìn thấy dòng tin nhắn đó trong điện thoại.
Anh không còn sức cởi đồ phẫu thuật bị bẩn trên người xuống, tháo một chiếc bao tay, lau vết máu dính trên màn hình điện thoại lên quần áo, mỉm cười hồi âm: [Không cần. Quà đã nằm ở trong nhà rồi.]

 


Bình luận

Truyện đang đọc