NĂM ĐÓ NHỚ THƯƠNG ĐẠI SƯ HUYNH


Từ đầu tới cuối, Tiết Tử Dung vẫn nghĩ là mình gia nhập môn phái giang hồ lừa gạt nhưng sau khi được Ly Tương bế qua quãng đường dài nó bỗng cảm thấy không chừng có thể tin.
Có môn phái lừa gạt nào mà to đến thế này sao?
Qua khỏi hai cột trụ trời kia là một vùng sườn núi thoai thoải.

Ly Tương không hề bỏ nó xuống mà vẫn bế trên tay, hắn rảo bước đi nhanh hơn nữa.

Nơi này cũng không có sương mù đêm lảng bảng, trời chỉ vừa ngả chiều, mặt trời hãy còn chưa khuất núi, bóng tối còn chưa bao trùm lên mọi thứ.

Cảnh tượng này làm cho Tiết Tử Dung cảm thấy mình như đang đi ngược thời gian vậy.

Lác đác trên đường có mấy người lướt vội qua, có nam có nữ đủ cả.

Trông thấy Ly Tương bọn họ đều dừng lại kêu một tiếng đại sư huynh.

Ly Tương thì thầm vào tai Tử Dung "là đệ tử ngoại môn đó", sau đó thì gật đầu chào lại.
Tiết Tử Dung âm thầm đánh giá một phen, ai cũng dáng vẻ tươi tỉnh thoải mái, ăn vận cùng một kiểu quần áo hơi giống với kiểu đại sư huynh mình.

Chỉ là y phục của đại sư huynh nó có thêm hoa văn khác.
Lại đi thêm chốc nữa thì ngang qua một cánh cổng, Ly Tương cũng chỉ cho nó, nói là nơi ở của đệ tử ngoại môn: "Chỗ bọn họ không rộng bằng chỗ chúng ta, nhưng bọn họ xuống núi dễ hơn nhiều."
Tiết Tử Dung dù có trầm ổn ra sao thì cũng chỉ là đứa bé, bằng tuổi nó nhiều đứa nói còn chưa sỏi nên hẳn nhiên nó cũng rất tò mò, chỉ hận không thể mọc thêm hai con mắt nữa để nhìn.

Thật ra cảnh vật trên núi cũng chẳng có gì khác lạ hết, nhưng cái ấn tượng đi ngược thời gian đó khiến nó kích động không thôi.

Ly Tương lải nhải bao nhiêu nó cố gắng nhớ hết bấy nhiêu.
Lúc đi ngang qua vách núi, Tiết Tử Dung bỗng đưa tay kéo vạt áo của Ly Tương.

Nó hỏi: "Cầu dây đó là gì vậy sư huynh?"
Chỗ nó chỉ là cạnh gốc hòe thật to không biết phải bao nhiêu người ôm mới xuể, từ nơi ấy có một chiếc cầu dây rẽ thành ba nhánh chạy ra xa rồi mất hút trong màn sương trắng.


Phía dưới không cần nhìn cũng biết hẳn là vực sâu.

Ly Tương không dừng bước lại nhưng vẫn nói với nó: "Chà, biết cầu dây luôn ta."
Tiết Tử Dung: "..."
"Ha ha ha, đùa đệ thôi.

Đó là nơi dẫn sang các đỉnh khác của dãy Thúy Vi này.

Chúng ta ở Túc Phong, các đỉnh còn lại có dịp huynh sẽ dẫn đệ sang."
Dường như nghe thấy tên núi Thúy Vi, Tiết Tử Dung có hơi bất ngờ
Đây thật sự không phải môn phái lừa gạt!
Nếu người này không gạt nó thì đây rõ là môn phái tu đạo có tiếng ở nhân gian không mấy ai không biết đến, huống chi nhà nó luôn có tu sĩ ra vào không ngớt.

Nếu vậy sao bọn họ thu nhận đồ đệ qua loa đến vậy?
Không nghe thấy Tiết Tử Dung hỏi nữa, Ly Tương cũng có hơi buồn.

Hắn còn bao nhiêu là điều muốn giảng cho cơ đấy.

Từ vị trí cầu dây nơi gốc hòe già, hai người đi thêm một quãng nữa thì đến nơi.

Không hiểu sao lúc này Tiết Tử Dung có hơi hồi hộp.

Nó nắm lấy vạt áo Ly Tương thật chặt, ôm cứng chiếc ô nhưng chẳng nói gì.

Ly Tương hiếm được lần không làm chuyện nhảm nhí, hắn đưa cánh tay đang vịn hờ trên người nó lên vò đầu đứa trẻ, cười cười: "Sư phụ hiền lắm, người sẽ thích đệ thôi."
Tiết Tử Dung vội hỏi: "Bây giờ đi gặp sư phụ ngay sao? Ta… Đệ… Người đệ bẩn thế này đi gặp sư… sư phụ có hợp quy củ không?"
Ly Tương cười hì hì: "Huynh còn bẩn hơn đệ nè."

Tiết Tử Dung: "..." Tự nhiên hết hồi hộp rồi.

Nói thế nhưng Ly Tương vẫn thả Tiết Tử Dung xuống đất, chỉnh lại đầu tóc cho nó rồi mới nắm tay dắt vào.

Ly Tương có một loại ảo giác như thể hắn đang dẫn theo chưởng giáo kế nhiệm lên đài trong đại điển nhậm chức vậy.

Hắn cười tít cả mắt, suýt vấp phải đá nữa.
Vừa bước qua khỏi bậc đá hắn đã kêu to: "Sư phụ, sư phụ! Coi con đem gì về cho người nè."
Tiết Tử Dung: "..." Sao lại giống mấy câu chuyện vớ vẩn nó vẫn hay nghe kể thế nhỉ.

Nó đưa mắt ngoái nhìn xung quanh.

Trước mắt nó là bia đá lớn, trên có khắc hai chữ Túc Phong đơn giản dễ đọc.

Sau bia đá là khoảng sân thoáng đãng, bên trong còn mấy chậu sen.

Dù đầu xuân nhưng hoa cũng đã nở rộ, bên trong còn nghe tiếng nước quẫy đạp, chắc là có cá.

.

Đam Mỹ Sắc
"Ộp, ộp, ộp…"
Tiết Tử Dung: "..." Bên trong còn nghe tiếng nước quẫy đạp, chắc là có ếch.
Phía trong hai hàng sen chậu ấy là bậc thang dẫn lên, cũng chỉ có mấy bậc thôi.
Nó còn đang ngoái nhìn thì bên trong vang ra tiếng quát lớn: "Con về đúng lúc lắm, bắt lũ nhái kia ngậm mồm lại! Ban đầu ta bảo sao con lại muốn trồng sen cho ta, hóa ra thả đầy nhái!"
Ly Tương hi hi ha ha phất tay, Tiết Tử Dung bây giờ hãy còn là người phàm nên chẳng thấy có gì khác lạ nhưng nó biết đại sư huynh vừa làm gì đó để dẹp hết thanh âm ồn ào kia.

"Sư phụ, sư phụ! Con cũng là sợ người an tĩnh quá mà.


Hễ sư thúc bế quan là người lại căng thẳng." Ly Tương cười nói, hắn cũng không xem mấy lời đó là quở trách thật còn nắm tay kéo tiểu sư đệ nhà mình lên bậc thang đi vào trong sảnh.

Bên ngoài nhìn cũng không có cảm giác gì nhưng vừa đặt chân vào Tiết Tử Dung đã không khỏi choáng ngợp.

Không gian bên trong hệt như một thế giới khác vậy: Giữa sảnh là đỉnh hương khói vấn vít quanh phòng, có cả tiếng nước chảy róc rách như từ trên cao đổ xuống như nó lại chẳng thấy nước đâu; trên tường và cột khắc nổi hình những con vật đầu sư tử lưng có cánh phượng.

Ở góc phía xa xa, trên án thư còn một con chó đá kích thước nhỏ hơn, cảm giác như thứ ấy đang nhìn về phía này chằm chằm.
Chó đá?
Đó không phải tượng chó bằng đá thấy ở chỗ hai chiếc cột kia sao? Chẳng lẽ thần thú núi Thúy Vi là chó đá?
Tiết Tử Dung trông thấy thì toan nắm tay áo Ly Tương kéo, cơ mà còn chưa kịp kéo đã thấy hắn thò tay vào túi kẹo móc ra một viên rồi ném về phía tượng chó đá kia.
Tượng chó đá bỗng dưng nhún người lấy đà rồi bay lên đớp trọn viên kẹo trước khi đáp "ầm" xuống trước mặt hai người họ.

Ly Tương hơi khụy xuống xoa đầu nó rồi nói: "Về trước bảo mọi người dọn dẹp đi."
Con chó đá hất tay hắn ra rồi giẫm chân chạy bình bịch, nện cho sàn nhà bằng đá rung lên.

Ly Tương không ngoái đầu nhìn mà chỉ nói: "Đi đứng cho đàng hoàng."
Trong màn sương mờ mịt, Tiết Tử Dung hoảng hốt khi thấy con chó đá vặn vẹo kéo dài ra rồi khuất khỏi tầm mắt nó.

Bấy giờ nó mới nhìn lại, bên án nhỏ có một người ngồi, tuổi tác cũng trạc cỡ cha nó nhưng có vẻ gì đấy thuộc về cổ xưa, cái cảm giác như khi nó nhìn hai chiếc cột đá kia lại ùa về.

Người này vận áo bào xanh nhạt có thêu hoa văn chìm nhưng đứng hơi xa nên nó cũng chưa nhìn rõ là hoa văn gì.

Ly Tương thì không nghĩ nhiều đến vậy, hắn buông tay tiểu sư đệ nhà mình ra rồi chạy tới án: "Sư phụ, sư phụ! Coi con đem gì về cho người nè."
Người được hắn gọi là sư phụ ngước mắt lên nhìn: "Con dẫn lão Tứ về hay sao?"
Tiết Tử Dung thề là nó thấy cả người Ly Tương khựng lại trong chốc lát, sau đó hắn làm như không có gì mà lắc đầu, nói: "Không phải, là chưởng giáo kế nhiệm… ý con là Thập Nhất sư đệ!"
Người kia nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Ta nhận đệ tử thứ mười một khi nào?"
Ly Tương hớn hở: "Ngay bây giờ."
Từ đầu tới cuối người ngồi ở án thư chỉ nói chuyện với Ly Tương, không hề nhìn sang đây nhưng vẫn làm Tiết Tử Dung cảm thấy ngột ngạt vô cớ.

Nghe hai người nói chuyện nó cũng lờ mờ hiểu là đại sư huynh này tự ý lôi nó về chứ người kia cũng không muốn nhận nó.
"Đành vậy, đợi sáng mai xuống núi thì mình lại về chỗ cũ." Nó nghĩ, "Dù sao hôm nay cũng được ăn uống no nê lại có cả áo mới nữa."

Nghĩ là vậy nhưng sự tủi thân vẫn ùa đến.

Nó đã lang thang ở thành Thái Thương lâu như vậy mà chưa có ai hỏi đến, đến khi sắp có chỗ dừng chân thì bỗng hóa ra chỉ là trò đùa.
Vành mắt đỏ dần.

Nhưng nước mặt còn chưa kịp trào ra đã nghe tiếng Ly Tương gọi: "Tử Dung? Tử Dung! Đệ nghe ta gọi không hả? Qua đây dập đầu với sư phụ đi, nhanh lên còn về ngủ nữa."
Sư phụ: "..."
Tiết Tử Dung: "..."
Nó ổn định lại cảm xúc rồi đi qua đấy, trịnh trọng quỳ xuống dập đầu.

Dường như tiếng gọi của Ly Tương như nhắc nhở nó: Chỉ cần mình hành lễ sư đồ đủ nhanh thì sẽ không bị đuổi đi.

"Đệ tử Tiết Tử Dung ra mắt sư phụ."
Nó nói xong lại dập đầu thêm mấy cái nữa, đến khi ngẩng lên đã thấy vạt áo thêu chìm lá trúc ở ngay trước mắt.
Thì ra là thêu lá trúc.

Nó nghĩ thầm.
"Ngươi nói mình họ Tiết sao?"
"Vâng, họ Tiết người Phù Lê châu."
"Vậy "Phù Lê công tử" là gì của con?" Sư phụ hỏi nó.
Tiết Tử Dung cũng không để ý thái độ của "sư phụ" khác đi, nó cảm thấy báo gia môn cũng không có gì sai bèn nói thật: "Thưa, là gia phụ."
Tiết Tử Dung không dám ngẩng đầu lên, người nó lại bé tí, chỉ nhìn ngang nên không thấy trong khoảnh khắc nó nói ra hai chữ "gia phụ" thì Ly Thượng Nguyên chân nhân khẽ nhắm mắt lại, chút đau lòng hiện thoáng qua, sau đó một tia linh lực màu bạc chui vào giữa trán của Tiết Tử Dung.
Ly Tương trông thấy cả, hắn vội truyền âm cho Ly Thượng Nguyên: "Sư phụ?"
Ly Thượng Nguyên hỏi hắn: "Con nhặt được Tử Dung ở đâu vậy?
Nghe Ly Thượng Nguyên gọi vậy, Ly Tương biết là sư đệ đã về tay, hắn thật thà nói: "Đệ ấy lăn lộn chung với đám trẻ ở thành Thái Thương.

Con quan sát nhiều ngày rồi, biết là không có người thân nên mới dám đưa về đây."
Cùng lúc đó, tia linh lực khuấy đảo linh đài của Tiết Tử Dung, nhìn xuyên qua ký ức của nó từ sau khi rời khỏi Phù Lê cho đến trước khi gặp mình.

Từ lúc Phù Lê công tử nọ tiễn nó lên đường cho đến lúc đi qua trấn nhỏ, người vú già chết thảm, giọt máu bắn lên mi mắt đứa trẻ, vừa chớp là chỉ còn màu máu đỏ tươi cho đến lúc nó lặn lội vào thành Thái Thương sống tạm bợ qua ngày bị người bắt nạt rồi gặp Ly Tương.

Nhìn đến đây, Ly Nguyên Thượng bỗng hỏi: "Hôm nay con lại phát bệnh sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc