NĂM ĐÓ NHỚ THƯƠNG ĐẠI SƯ HUYNH


Đúng như lời Ly Tương nói, sau khi Thiềm lão gia bị cạo sạch thần thức thì suýt mất nửa cái mạng.

Gã bắt đầu quá trình bế quan.
Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ đi một chuyến đến Văn Thánh Cốc lấy được khối băng ướp người kia đưa về Hạc Thảo Cốc.

Xét thấy chưa rõ vị tiền bối dưới lớp băng là ai nên bọn họ cũng không dám tùy tiện giúp người ta rã đông mà ném người vào băng đàm trong rừng cấm, bày cấm chế để tránh người đó tỉnh dậy đi ra ngoài.
Có pháp trận Tiết Khí ở đây, cách thời gian đều đặn, bọn họ điều chỉnh thời tiết cho vùng Hạc Thảo.
Người tộc Nhất Tâm chưa bao giờ thấy mùa xuân hoa cỏ nở rộ, mùa đông có tuyết rơi như lông ngỗng thì giờ đây cũng được nếm trải chút ít khói lửa nhân gian.

Trong suốt hai mươi năm này, Tiểu Tiên Nữ đến tìm bọn họ, muốn gia nhập vào liên minh tu sĩ ở vùng Phù Quang, bà ta chấp nhận hao tổn linh khí để được chia một phần lợi ích.

Mặc dù ở nơi đây không thể tin tưởng ai hoàn toàn nhưng bọn họ cũng quyết định tìm người đến để đỡ phải chịu cảnh mình ta hao tổn.

Ly Tương từng hoài nghi tại sao Tiểu Tiên Nữ lại đến đây hi sinh thân mình, xưa nay chỉ có bà ta ham mu,ốn bắt người khác phục dịch chứ làm sao có chuyện hôm nay bỗng mọc ra khối u lương tâm? Về chuyện này, Ương Túc Y cho rằng chuyện bọn họ mật mưu tìm cách thoát khỏi vực Phù Quang đã đến tai bà ta.
Tiểu Tiên Nữ chỉ là danh xưng.

Thực tế người này bề ngoài phải đến năm mươi, sáu mươi.

Thoạt nhìn cũng biết con đường tu hành của bà ta không thuận lợi.

Tiểu Tiên Nữ chiếm cứ vùng Dao Tri.

Dao Tri là tên bà ta tự xưng nhưng trong mắt hai vùng còn lại, nơi đó chỉ có nắng cát, cái tên Kinh Sa hợp hơn.


Tiểu Tiên Nữ chiếm vùng đó, thay đổi tên do người tộc Nhất Tâm đề ra, cũng tự coi mình là chủ nhân ở đó, không những bắt họ làm việc nô dịch, cung phụng mà còn không coi dân bản xứ ra gì, đời nào chịu vì đám người phàm còn không bằng mình đó mà ra sức.

Chỉ là bây giờ bà ta thấy vùng Hạc Thảo trỗi dậy, muốn gia nhập nên chỉ đành cắt miếng thịt của mình.

Mặc dù Tiểu Tiên Nữ hiểu lầm rằng ba tu sĩ trụ cột ở Hạc Thảo cốc có tấm lòng giúp dân nhưng cũng không ai buồn đính chính vấn đề này cả.

Dù sao chuyện đó cũng không quan trọng.
Lúc Thiềm lão gia hồi phục nguyên khí tương đối, gã xuất quan mới phát hiện bên ngoài đã biến đổi nghiêng trời lệch đất.

Đồng minh tưởng chừng như hợp tác vui vẻ với gã nhất đã cuốn gói theo Hạc Thảo, thậm chí còn liên tục lấn đất đai của gã.

Cuối cùng gã giằng co được vài năm thì phải cắn răng chấp nhận chuyện cúi mình, sát nhập vùng Văn Thánh gã cực khổ tranh giành vào, thống nhất vực Phù Quang.
Chỉ cần có cơ hội ra ngoài, Thiềm lão gia cũng vậy, Tiểu Tiên Nữ cũng vậy, thậm chí hai vị đồng bạn của Ương Túc Y đều sẽ nhịn nhục để hợp tác.

Có thêm sự trợ giúp của hai tu sĩ kết đan khác, vùng Phù Quang miễn cưỡng có thể xem như một năm bốn mùa, dù không sung túc bằng người nghèo ở Đại Địa nhưng cũng không cần nơm nớp lo sợ "ông trời" hay "vị thần duy nhất" bỏ rơi mình nữa.
Tám mươi năm đối với tu sĩ mà nói là gió thoảng mây bay, cho dù ở vùng Phù Quang này tu sĩ chẳng tu được gì nhưng cũng đã là hơn hai đời người tộc Nhất Tâm.

Mộc cũng đã chết từ rất lâu, những thế hệ dân bản xứ khác lại sinh ra, mang theo giấc mơ đi vào rừng cấm rồi lại bị tu sĩ xua về.

Trong suốt ba mươi năm sau khi có được khối thi thể kia, Ly Tương cũng cống hiến sức mình.

Thần thức của hắn là thứ duy nhất có thể xuyên qua lớp băng lạnh đó.

Hắn gói thần thức Ương Túc Y trong thần thức mình, đưa người xuyên qua lớp băng dày, nhìn đến khối ngọc trắng không có hoa văn nào trong tay người băng.

Hiển nhiên, bề ngoài khối ngọc trắng đó giống hệt như thứ trong tay Thập Nhất, suy đoán của bọn họ gần như chính xác đến tám phần.

Thế nhưng như vậy thì đây là thứ thuộc về huyết thống, vậy sư đệ hắn "nhìn thấy" bằng cách nào?
"Thập Nhất sư đệ cũng có một mảnh như vầy." Ly Tương đã từng nói, "Nhưng đệ ấy cho huynh xem, huynh không nhìn thấy được, đệ ấy muốn vẽ ra giấy cho huynh cũng bị cấm chế ngăn cản.

Vậy, đệ nhìn thấy bằng cách nào?"
Bàn tay khắc gỗ Túc Xá của Ương Túc Y khựng lại.
Ở vực Phù Quang, thứ tích trữ linh khí tự nhiên như linh thạch hay bảo ngọc không nhiều.

Khi linh thú chết đi thì tiêu tán lập tức rồi nhanh chóng hóa vào đất trời nuôi sống vạn vật.

Chỉ có thú Tâm Tương, đôi sừng của chúng sẽ không lập tức "hóa" mà có thể duy trì nguyên hình vài trăm năm nhưng chính Thiềm lão gia, người sống ở đây lâu nhất cũng chưa từng thấy loài thú này.

Thứ còn lại chính là gỗ cây Túc Xá, nếu dùng linh khí bảo quản thì có thể duy trì nguyên trạng vài năm.

So với thứ trước, thứ sau dễ tìm hơn nên Ương Túc Y chọn nó làm chất liệu phục chế phù chú.
Bây giờ nghe Ly Tương hỏi vậy, y nói: "Phù chú huyết thống này không giống loại thường vì năm phần do Tứ Thánh hợp lại rồi chia ra, bất kỳ ai trong bốn người cũng có thể thấy được phù chú trong tay những người còn lại."
Điều này có nghĩa là sư đệ hắn mang trong mình huyết mạch của Tứ Thánh.

"Vậy vị trong băng này là tổ sư của đệ phải không?" Ly Tương nghi hoặc hỏi.
Ương Túc Y: "..."
"Huynh nói xem Tứ Thánh họ gì?" Ương Túc Y nhướng mày.
"Không có họ Ương." Ly Tương đáp.


Ương Túc Y nghe vậy cũng lười đáp lời sư huynh mình.
Cây Túc Xá vốn dĩ không đủ linh khí vì vậy Ương Túc Y gần như ru rú trong trong rừng hoặc ở hàn đàm để khắc.

Có mảnh ngọc khắc phù chú kia và kí ức về thần khí trấn sơn làm mẫu, y bắt đầu khắc thử những mảnh khác, nhưng phù chú y đang mô phỏng là phù chú cấp bậc Thánh Nhân.

Tu sĩ kết đan nghe có vẻ lợi hại nhưng so với thánh nhân chẳng tính là gì nên mỗi khi linh khí của y vạch ra một nét mô phỏng trên mảnh gỗ, dù chỉ là chất liệu thứ cấp nhưng thần thức y gần như phải chịu phản lực rung lên.

Chỉ là Ương Túc Y không nói ra tránh cho Ly Tương lại ngăn cản.

Mỗi một nét khắc gần như tốn rất nhiều sức lực và tâm trí của y, vừa khắc vừa phỏng đoán hình dạng của hoa văn kế tiếp.

Có lúc y đoán sai, mảnh gỗ trên tay y chỉ kêu rắc một tiếng rồi vỡ nát, mà chính y cũng phun máu tươi ra.

Thấy Ương Túc Y chăm chú như vậy, Ly Tương cũng không làm phiền nữa, hắn thoát khỏi khu rừng, đi vào thành chính tìm kiếm đáp án.

Hắn không rõ vì sao những người này lại tin tưởng sư đệ hắn thật sự nhìn thấy phù chú, luôn cầu cạnh sư đệ hắn giúp cho, điều duy nhất giải thích được chỉ có huyết thống gần kề với Tứ Thánh mà thôi.

Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ không hề tỏ ra nôn nóng với tiến độ mấy chục năm cũng chưa khắc được gì của Ương Túc Y, ngược lại Thiềm lão gia và Tiểu Tiên Nữ tỏ ra sốt ruột, gặp mặt Ly Tương đều đon đả kêu một tiếng "tiền bối" sau đó bắt đầu dò hỏi.

Điều này làm Ly Tương thấy phiền, vì vậy đi đến giữa đường, hắn lại đổi ý, không vào thành chính nữa.
Hắn ngồi lại chạc cây Túc Xá trong thành, nhìn con đường đầy rẫy người đến kẻ đi.

Bên đường, một người Phù Quang trải tấm chiếu, trên đó là những lu vại, chén bát bằng đất nung.

Thoạt nhìn chẳng có chút kỹ thuật nào, hình dạng cũng bình thường.

Mắt tu sĩ tỏ tường, từ chạc cây nhìn sang Ly Tương vẫn thấy rõ trong đĩa vẽ hình con gà trống mào đỏ đuôi đen đơn giản.


Trên lu vại cũng có hình cây cổ thụ, nhìn là biết cây Túc Xá của nơi này.
Người đàn ông bày hàng chỉ cao tới ngực Ly Tương, mắt mũi miệng nom cũng không giống người Đại Địa nhưng đó đã là kết quả tốt nhất của bọn họ.

Ương Túc Y chỉ có thể làm chậm quá trình suy thoái của bọn họ, giữ cho thần trí bọn họ thanh tỉnh, không đến mức ngu ngơ mà thôi.

Người đàn ông đó cất tiếng rao.

Tiếng khó nghe lắm nhưng Ly Tương đã nghe quen.

Hắn lẳng lặng nhìn người đàn ông này nở nụ cười mà kẻ thường nhìn thấy cũng phải giật mình khi bán được món hàng, cáu kỉnh khi có người phụ nữ đầu chít khăn kì kèo giá cả rồi bỏ đi.

Người phụ nữ ấy, trên khuôn mặt cũng có một lỗ miệng to đến kì dị, hai mắt như vết nứt ra, nếu nhìn kỹ, lông mày chỉ là chút nhọ nồi cọ lên.

Mà người đó cũng không phải là duy nhất.

Người Phù Quang dù hình hài có biến đổi ra sao họ vẫn nhớ mình là một con người, có họ có tên và tiếng nói.

Dù hình hài không trọn vẹn, tiếng quê bị sứt mẻ thì bao nhiêu thế hệ, bao nhiêu năm qua họ vẫn cố duy trì, kéo dài chút truyền thừa của phàm nhân.
Bọn họ cố gắng sống để nếu nhân dạng bọn họ hoàn chỉnh một chút, nếu nhà cửa xa hoa hơn thì nơi đây cũng chẳng khác gì phàm thế.
Ly Tương chưa bao giờ ngừng tự hỏi, rốt cuộc phải phạm tội lớn tày trời nào mới có thể phán lưu đày cả một tộc người đến nơi đây.

Ở nơi đây bây giờ, trừ những tu sĩ về sau phạm tội tày đình, bị huyền môn vứt bỏ mà xua vào là có tội và hắn đánh bậy đánh bạ mà bị kéo vào, còn những người Phù Quang thế hệ này thì sao? Bọn họ phạm tội gì? Tổ tiên họ phạm trọng tội gì mà đến con cháu chắt cũng phải trả cái giá lớn đến vậy?
Ly Tương nheo mắt nhìn cho đến khi mặt trời lên cao rồi quay người rời đi.
Mỗi lần hắn dạo trên phố, đến những vùng làng quê khi nghe dân bản xứ gọi "thần" hắn đều vô thức hỏi đến vấn đề này nhưng lịch sử đã bị dòng chảy cuốn trôi, những chứng nhân lịch sử ít ỏi còn sót lại đều như con rùa ngậm chặt miệng mình chẳng để lộ ra.
Có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không biết được "tội ác" đó là gì.
Đúng lúc này, phía rừng cấm bỗng hiện điềm lành..


Bình luận

Truyện đang đọc