NĂM ĐÓ NHỚ THƯƠNG ĐẠI SƯ HUYNH


Ngay đêm trước khi khởi hành, Kiều Trác Việt gửi tin cho Ly Tương.

Có lẽ y làm việc xấu nên chột dạ, chỉ gửi thư tín thông thường chứ không dám dùng Điệp Tín.

Nội dung y cũng chỉ gửi ngắn gọn chứ chẳng dám nói nhiều.

Chỉ có dòng chữ hứa hẹn được y dùng linh lực thêm vào hiệu ứng, hẳn đây là do Chương Kha bày trò.

Nhìn mớ bong bóng màu bay lên rồi vỡ ra, Ly Tương giật giật khóe miệng, hắn vung tay xé nát lá thư.
Đúng lúc Tiết Tử Dung đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh hoa rơi đầy đồng này thì tiện tay bấm quyết.

Từng mảnh giấy nhỏ như hóa thành bụi mất hút.

Tiết Tử Dung đặt bát thuốc xuống bàn, còn chưa kịp nói gì, Ly Tương đã nói: "Đi, đi với huynh tới gặp sư thúc."
Trời tối rồi, hắn không dám đi một mình.
"Huynh uống hết bát thuốc này rồi hãy đi." Tiết Tử Dung ra điều kiện.

Đến đại điện đỉnh Túc Phong, Tiết Tử Dung lại bị vứt bỏ bên ngoài.

Y đành ngoan ngoãn ngồi nhìn lũ ếch trong chậu sen.

Thành thật mà nói, khi nghe tin Kiều sư huynh không đến kịp, trong lòng y có hơi vui mừng.

Nếu Nhị sư huynh không đi vậy có phải đại sư huynh phải ra trận không? Y cũng không có ý định để đại sư huynh làm gì, chỉ là muốn có người đồng hành với mình mà thôi.

Chỉ là có những thứ y không biết, truyền thừa Trúc Cơ cũng không nói cho y biết.
Trong đại điện chỉ có sư thúc Ly Nguyên Huyền, sư phụ Ly Nguyên Thượng của y không biết đã đi đâu.


Người không bế quan cũng không biết tung tích.
Ly Nguyên Huyền vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt lơ đễnh khi nghe Ly Tương báo lại, sau đó nhanh chóng quyết định: "Vậy chỉ cần Tử Dung đi thôi.

Ta sẽ chú ý hơn."
"Con cũng sẽ đi." Ly Tương quả quyết.
Ly Nguyên Huyền nghe vậy thì không hài lòng: "Con cũng biết bây giờ con không tiện rời núi mà."
"Con biết, nhưng chỉ là không tiện vào bí cảnh." Ly Tưởng sửa lại cho chính xác, "Con chỉ ở đó trấn giữ vài ngày đợi Kiều Nhị đến thôi." Ly Tương từ từ giải thích, "Con cũng không có đam mê tìm đường chết."
"Biến số quá lớn." Sư thúc hắn lắc đầu không chấp nhận, "Hơn nữa còn dùng đan dược của Tô Mộc, bây giờ ra ngoài khác gì người phàm có sức lực?"
Hắn không còn nhạy cảm với linh khí nhưng tu vi vẫn còn nguyên, nếu xung đột trực diện cũng chưa chắc có ai làm khó được hắn.
Trừ những người tu vi, cảnh giới hơn hắn.
"Con biết, nên con tạm dừng thuốc rồi.

Mấy ngày đầu sẽ có chút không quen nhưng đến nơi là vừa khôi phục lại linh cảm bình thường." Khi hắn khôi phục lại linh cảm cũng đồng nghĩa việc phải không ngừng vận chuyển linh khí trong người mình vì vậy hắn bổ sung thêm: "Con cũng không làm gì đâu, sư thúc yên tâm.

Con chỉ đến để chống lưng thôi."
"Ly Tương, con để các sư đệ mình trưởng thành đi." Ly Nguyên Huyền bỗng nói.
Nghe thế, đứa sư điệt dáng vẻ tùy ý ngày thường đáp: "Con không yên tâm.

Sư thúc, nốt lần này thôi."
Ly Nguyên Huyền chỉ đành nói: "Tuyệt đối không được vào bí cảnh.

Thời gian quá ăn khớp, vào bí cảnh thôi động thứ gì ta cũng không nói được."
Y ngừng một lát rồi nói: "Phải rồi, con chuẩn bị đồ đạc cho Chi An, sư thúc sẽ đưa nó theo."
Ly Tương định bước ra về, nghe vậy thì ngạc nhiên nói: "Đệ ấy? Đệ ấy còn nhỏ vậy…"
Ly Nguyên Huyền nói: "Để ở Túc Phong cũng không ai chăm lo, mà sư thúc ở đỉnh Hoài Phong cũng không quá thích chuyện đệ tử mình đưa đệ tử đỉnh khác về nuôi dạy."
Y nói đến đây thì ngừng nhưng người nghe cũng tự đoán được.
"Vậy để đệ ấy ra ngoài một chuyến cũng tốt." Ly Tương gật đầu đáp.

Tu sĩ ra ngoài cũng chỉ cần túi trữ, một đêm thời gian này đủ cho Ly Tương nhét một đống đồ vào đấy, cũng chẳng cần suy nghĩ mấy món đó có cần thiết hay không.


Hắn chỉ mất một khắc đã chuẩn bị xong cho mình nhưng lại tốn nhiều thời gian để chuẩn bị đồ cho Tứ sư đệ.

Sau khi trải qua cơn hưng phấn, Tiết Tử Dung bắt đầu bất mãn sư huynh không chịu nghỉ ngơi để lên đường.

Sau cùng dưới sự thúc ép của tiểu sư đệ, hắn đành tuân theo nguyên tắc đem hết vật dụng, kể cả giá nến cũng không sót là đảm bảo nhất để thu xếp cho Chi An.
Đoàn người khởi hành đến bí cảnh Lạc Nguyệt vào sáng hôm sau nhân số lên đến hai chục người hơn, so ra đều là sư huynh, sư tỷ các đỉnh, kinh nghiệm, tu vi hơn hẳn Tiết Tử Dung nên bề ngoài vẫn là do Ly Tương dẫn đầu đệ tử.

Dù sao đại sư huynh đỉnh Túc Phong nhân duyên tốt, tu vi và kinh nghiệm đều hơn mọi người nên không ai phản đối.

Đến chừng đó, Tiết Tử Dung chỉ cần treo câu "đại sư huynh nói đệ nói với mọi người" trên miệng là sẽ không có vấn đề gì.

Tiết Tử Dung chưa bao giờ trải qua "sự kiện" xuất hành quy mô này.

Thỉnh thoảng y theo các sư huynh xuống núi đều là đi phụ cận núi Thúy Vi, lần xa nhất là Yêu Châu thì hành trình lại đơn giản chỉ có hai người.

Ngoài mặt y tỏ ra bình tĩnh nhưng Ly Tương thừa biết nội tâm đệ ấy đang thét gào.

Hai mươi bảy đệ tử trong danh sách, sư thúc Ly Nguyên Huyền và tiểu sư huynh Bùi Chi An cùng đi.

Tiết Tử Dung tưởng tượng ra cảnh mọi ngự kiếm trên không đầy khí thế nhưng lại lo đường xá xa xôi, tiểu sư huynh thậm chí còn chưa dẫn linh, đi lại sẽ vất vả.

Sau khi đệ tử các đỉnh tập trung đông đủ, Ly Nguyên Huyền ném ra một vật nhỏ cỡ lòng bàn tay.

Thứ đó vừa chạm đất thì bỗng chốc hóa to lên, ít nhất phải to đình nghỉ mát trong Phù Uyển Cư.

"Nó" hiện nguyên hình thành một con cá vàng bằng gỗ.


Tay nghề điêu khắc thứ này không tính là tốt nhưng vẫn ra hình ra dạng cá vàng vây to, bụng lớn, mắt lồi...
Chỉ là… so với khí lạnh quanh năm quấn quanh sư thúc, con cá vàng này hơi sống động tươi mới.
Nhưng trừ Tiết Tử Dung và tiểu sư huynh mình, hai mươi sáu đệ tử còn lại ai nấy cũng làm như không thấy gì khác lạ.

Ngay khi con cá vừa hiện nguyên hình thù, nó thả một chiếc cầu thang xuống, các đệ tử lục tục nối đuôi nhau đi lên như thể đây là một chuyện rất bình thường.
Sau khi tất cả mọi người bước vào bụng cá vàng, con cá khép kín lại rồi bỗng quẫy đuôi, phút chốc nó hóa nhỏ lại mấy chục lần rồi rơi tõm xuống dòng suối chảy xiết cạnh đó.

Con cá chạm nước đến đâu thì lớp gỗ quanh nó biến mất đến đấy, thay vào đó là lớp da thịt thế vào.

Đến khi nó chìm hoàn toàn vào dòng nước thì người ngoài nhìn đến trông cũng không khác gì những con cá vàng khác.

Bên trong bụng cá, Bùi Chi An không giấu được vẻ chiếu chưa trải, hết à lại ồ đầy vui vẻ và kinh ngạc.
Không gian trong bụng cá quả thật rất lớn, ít ra gấp hàng chục lần cái dáng vẻ đình nghỉ mát bên ngoài.

Cấu trúc lại khá tối giản: Hành lang chia hai dãy phòng kéo dài đến đuôi cá, đầu còn lại nối với sảnh tròn ở giữa, băng qua sảnh là đến đài điều khiển cũng là đầu cá.

Sảnh lớn ở bụng cá không gian thoáng đãng, "trần nhà" khá cao, dường như có thể nhìn xuyên thấu ra bên ngoài.

Vài sư tỷ vui vẻ hẳn lên, dù không phải lần đầu đi trên thứ này nhưng vẫn thích thú nhìn xung quanh.

Cá bơi trong dòng suối nhỏ phải mất nửa ngày mới ra sông lớn nên hơi không ổn định, Ly Nguyên Huyền bèn dặn dò sơ lược rồi nhanh cho các đệ tử về phòng đã… bốc thăm trước đó.

Kiến trúc bày trí ở các phòng hệt nhau nhưng dù sao đuôi cá cũng rung lắc hơn bụng cá, bốc thăm như thế sẽ tương đối công bằng.
Bùi Chi An còn nhỏ nên được miễn màn này, nó cầm túi trữ Tiết Tử Dung đưa cho rồi theo sư thúc đi về phía ngược với mọi người - Theo Ly Nguyên Huyền đến đầu cá.

Ly Tương bốc được phòng ở chót đuôi cá, hắn ủ ê lê lết về đó, vừa đi vừa không ngừng càu nhàu vận khí quỷ quái của mình.
Tu sĩ thông thường đều "may mắn" hơn phàm nhân, dựa vào linh cảm là có thể chọn được lá thăm tốt nên Ly Nguyên Huyền đã ban lệnh cấm linh lúc chọn thăm.

Lúc bấy giờ ai nấy đều bình đẳng, thành ra lá thăm này chứng tỏ số Ly Tương quá kém.

Hắn đi được nửa hành lang, vừa đi vừa nghe tiếng sư đệ các núi khác cười nhạo mình.


Đang tự giễu đáp lại thì một cánh cửa ở giữa hành lang mở vào bên trong, sau đó một bàn tay thò ra kéo tuột hắn vào rồi đóng cửa phòng lại.
Đệ tử đỉnh Túc Phong mấy năm nay nếu không phải bế quan thì cũng là ra ngoài, lần này đi chỉ có ba người có tên nên dù linh khí chưa khôi phục mấy phần thì Ly Tương cũng biết người kéo hắn vào phòng là tiểu sư đệ.

Gian phòng rộng rãi không kém gì trên linh thuyền, bày trí cũng tối giản: Chỉ có giường nệm với chiếc sạp nhỏ cạnh cửa sổ.

Bên ngoài cửa số là lớp màn trong nhìn rất mảnh như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tung nhưng lại chắc chắn vô cùng.

Đó là hình thái linh khí của Ly Nguyên Huyền.
Y trải linh khí mình bao bọc hết "con cá vàng" này, đảm bảo nó tránh khỏi những nguy hiểm có thể gặp dưới lòng sông.

Duy chuyển bằng pháp khí hao tổn linh khí tu sĩ đến vậy quả là phô trương khí thế, cũng nói cho người khác biết tu sĩ dẫn đầu tu vi nông sâu ra sao.

Lần này đi, số lượng tu sĩ thậm chí còn phong phú hơn đại hội Thúy Vi.

Đại hội Thúy Vi đa số chỉ có các môn phái lớn đến nhưng bí cảnh tài nguyên phong phú, phàm là tu sĩ đều sẽ đến đó.

Bằng cách làm này, tu sĩ khác nếu gặp đệ tử núi Thúy Vi cũng sẽ không chủ động va chạm.

Dù sao có một sư trưởng có thể thoải mái "tiêu pha" linh khí như vậy thì sư môn không tầm thường, tu sĩ trong môn phái cũng không tầm thường chút nào.
Ly Tương vừa vào phòng đã nói: "Biết là sư thúc dùng pháp trận ổn định rồi, nhưng căn phòng tầng chót đó thật sự không phải để người ở mà.

Haiz.

Số huynh thảm quá."
Tiết Tử Dung kéo người vào thì mặc sư huynh mình càm ràm mà lo trải đệm, dọn dẹp một chút, sau cùng y mới nói: "Cho nên đệ mới kéo sư huynh vào đây."
Phòng ốc ở hai người cũng không tính là thoải mái nên dù vào phòng, Ly Tương cũng không hề nghĩ sẽ ở lại đây.

Trong mắt hắn, vị trí đài quan sát ở mắt cá cũng không tệ, sạp nhỏ vừa đủ một người nằm.

Quan trọng hơn là chỗ đó kiên cố nhất, dù cho cả thân mình con cá uốn éo vặn xoắn ra sao thì nơi ấy cũng chẳng mảy may chịu ảnh hưởng.

Vì vậy hắn đáp: "Không cần đâu, huynh ngồi đây một tí rồi đi ngay.".


Bình luận

Truyện đang đọc