NÀNG ĐẾN CÙNG ÁNH TRĂNG


Đoàn Lan Khuê ngồi cắn hạt dưa, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện kiểm kê tài sản trước mặt.
Cuối cùng sau nửa ngày sổ sách đã kiểm toán xong xuôi.
Quản gia tổng hợp lại những ý chính để báo cáo lại.
"Trong hơn ba năm qua kể từ ngày tiếp nhận quản lý Hầu phủ, nhị phu nhân đã làm thâm hụt hơn 1 vạn lượng.
Toàn bộ các cửa hàng liên tục báo lỗ, các thôn trang mùa màng thất bát, người làm công đang liên tục khiếu kiện..."
Lão phu nhân nhíu chân mày, ánh mắt lạnh lẽo phóng đến chỗ Thẩm Mạn Nương.
"Ngươi nói một chút chuyện quản lý của mình cho ta nghe..."
Thẩm Mạn Nương sắc mặt trắng bệch, cả người đều là mồ hôi lạnh.
"Ta..."
"Phụp..."
Thẩm Mạn Nương quýnh quáng mà quỳ xuống, ánh mắt cầu khẩn van nài nhìn sang Đoàn Thiếu Khanh.
Nhưng Đoàn Thiếu Khanh hoàn toàn không để mắt đến bà ta.

Ông ta còn đang bận cùng Tuệ di nương tú ân ái.
Thẩm Mạn Nương tức đến nghiến răng ken két.
Vẫn là Đoàn Như Mai và Đoàn Tri đứng ra xin lão phu nhân cho mẫu thân của mình.
"Tổ mẫu, mấy năm nay hạn hán liên miên, thôn trang thất bát là chuyện hết sức bình thường, mẫu thân con cũng đâu có thể làm được gì..."
Đoàn Như Mai lên tiếng trước, lại nháy mắt với Đoàn Tri.
Đoàn Tri lập tức quỳ xuống chắp tay nói.
"Buôn bán thua lỗ cũng là do chiến sự ở biên cương rất gay gắt, tổ mẫu người ra ngoài mà xem, thực sự không phải một mình nhà chúng ta lỗ, hiện tại con đường giao thương bị cái Hắc Bang kia chiếm cứ, thương đội ai đi qua cũng đều bị cướp hàng, đây là tình hình chung, không thể trách hết tội lên mẫu thân con được..."

Lão phu nhân nhìn hai tỷ đệ bọn họ, lại nhìn Thẩm Mạn Nương.
"À! Vậy là ta trách nhầm tức phụ lão nhị rồi nhỉ..."
Nói rồi và phất tay với lão ma ma bên cạnh mình.
"Dạ..."
Lão ma ma đưa đến một tập sổ sách cho Thẩm Mạn Nương.
Thẩm Mạn Nương vừa nhìn tập sổ sách kia đã lập tức ngã quỵ.
"Bà bà..."
Lão phu nhân nhức đầu xoa trán.
"Ta thấy số thâm hụt này có chân rất dài chạy thẳng tới phủ Thẩm gia đấy chứ..."
Đoàn Như Mai và Đoàn Tri còn muốn nói đỡ, nhưng khi nhìn thấy đống sổ sách kia, cùng sắc mặt của Thẩm Mạn Nương thì họ biết họ không có cách nào rồi.
Lão phu nhân thấy đã yên tĩnh lại, không ai lên tiếng nữa, ung dung nói tiếp.
"Lão nhị, hiện tại con nói nên làm như thế nào đây?"
Đoàn Thiếu Khanh ngẩng đầu, liếc quan Thẩm Mạn Nương một cái.
"Chuyện nội trạch con không quá thông thạo, vẫn kính xin mẫu thân giúp con một thời gian..."
Lão phu nhân cười nhẹ gật đầu.
"Được rồi...!Thân già này đành cố gắng mà làm vậy, không thể để gia nghiệp tổ tiên bị hủy hoại trong tay mấy kẻ ngu đần được..."
Thầm Mạn Nương siết chặt nắm tay không dám lên tiếng.
Đoàn Lan Khuê thì cười lạnh ở trong lòng, thì ra là giăng cái bẫy lớn như vậy chờ Thẩm Mạn Nương nhảy vào.

Đúng là gừng càng già càng cay mà.
Cứ như vậy quyền quản gia của Thẩm Mạn Nương bị thu hồi vào tay lão phu nhân.

Mà Tuệ di nương được lão phu nhân yêu quý, nghiễm nhiên trở thành trợ thủ của bà ta.
Đoàn Lan Khuê cũng chẳng có hứng thú đối với những chuyện này, chỉ nhàm chán ở một bên mà xem kịch.
Nhưng khi nàng trở về, Thẩm Mạn Nương cũng theo sau đuổi tới viện của nàng.
"Đoàn Lan Khuê, ngươi ra đây cho ta..."
Đoàn Lan Khuê day day hai bên thái dương đang nhảy lên thình thịch, trông bên ngoài bộ dáng của nàng quá dễ bắt nạt hay sao ý nhỉ.
"Nhị thẩm...!Thẩm tìm ta có chuyện gì sao?"
"Tiện nhân...!Tất cả là tại ngươi mà ra, hôm nay ta phải trừng trị ngươi thật tốt..."
Thẩm Mạn Nương vừa hét vừa nâng cao tay mà lao đến chỗ nàng.
Đoàn Lan Khuê nghiêng người tránh sang một bên, chân mềm dẻo đưa đến vị trí khớp cổ chân của Thẩm Mạn Nương...
"Bụp...!Á ..."
Thẩm Mạn Nương ngã sõng xoài trên mặt đất đúng bộ dáng của chó ăn phân trong vô cùng hài hước...
"Ối!...!Nhị thẩm, thẩm bị sao vậy?"
Đoàn Lan Khuê vẻ mặt vô tội, ngây thơ hỏi một câu khiến Thẩm Mạn Nương trực tiếp trào máu miệng, mà cũng không biết đây là tức quá mà trào máu hay ngã đến nội thương...
Đoàn Như Mai và Đoàn Tri chạy phía đằng sau, vừa đến đã nhìn thấy cái tình hình ở bên này, hốt hoảng chạy lại đỡ lấy Thẩm Mạn Nương.

"Mẫu thân..."
Đoàn Như Mai nhìn Đoàn Lan Khuê nghiến răng, nghiến lợi, sắc mặt vặn vẹo...
"Đoàn Lan Khuê cô dám ra tay đánh trưởng bối..."
Đoàn Lan Khuê chớp chớp mắt nhìn nàng ta.
"Ê! Ăn thì ăn bậy được, chứ nói thì không thể nói bậy nha muội muội.
Con mắt không tròng nào của ngươi nhìn thấy ta đánh trưởng bối hả?"
Đoàn Như Mai đỡ Thẩm Mạn Nương dậy, nói.
"Người vẫn còn ở đây mà ngươi còn muốn cãi..."
Đoàn Lan Khuê trợn mắt, thiếu chút nữa vỗ tay khen ngợi cái đầu óc bệnh thần kinh, có gen di truyền mạnh vô địch thiên hạ này của mẫu tử bọn họ.
"Này! Ngươi hỏi...!Ừm..."
Nàng chỉ tay vào đám người bên cạnh Thẩm Mạn Nương.
"Hỏi ngay ma ma và nha hoàn đi theo sau nhị thẩm xem, họ có thấy ta đánh thẩm ấy hay không..."
Đoàn Như Mai nhìn sang mấy người theo hầu mẫu thân mình, bọn họ đồng thời lắc đầu.

Lão ma ma đi theo Thẩm Mạn Nương từ nhà mẹ đẻ tới, nhỏ giọng nói với Đoàn Như Mai.
"Tiểu thư, là phu nhân muốn đánh người, nhưng không hiểu sao lại không cẩn thận bị ngã..."
Đoàn Lan Khuê khi nãy ra tay vô cùng xảo quyệt, động tác nhanh nhẹn, nhẹ nhàng liền mạch, vị trí ra đòn lại là cổ chân, nơi góc khuất khó quan sát.
Vậy nên những người ở đây chỉ có thể nhìn thấy một màn, Thẩm Mạn Nương muốn đánh nàng, nàng thân là vãn bối không thể làm gì, chỉ có thể tránh, mà Thẩm Mạn Nương đánh nàng không được còn tự mình ngã khó coi...
Đoàn Tri đã được lĩnh giáo sự dạy dỗ của Đoàn Lan Khuê, trong lòng hắn biết chắc chắn mẫu thân hắn bị nàng hại, nhưng hắn không có chứng cứ cũng không dám nói nàng.
Khi nghe Lục ma ma của Thẩm Mạn Nương nói như vậy, hắn liền giục Đoàn Như Mai mang người trở về.
"Tỷ tỷ, chúng ta đưa mẫu thân về viện để mời đại phu thôi..."
Những kẻ không đầu óc của nhị phòng đi rồi, Đoàn Lan Khuê thảnh thơi gác chân nên mà ngủ.
Nàng còn chưa ngủ đủ, Khương thúc đã đến tìm.
Diệp ma ma nhìn Khương thúc mà chép miệng.
"Tiểu thư mới ngủ xong, lão lại tới bảo ta gọi nàng dậy, đây là cố tình làm khó ta phải hay không?"

Khương thúc nhăn mặt khó xử.
"Ta cũng đâu có muốn như vậy đâu, nhưng Cửu vương gia đích thân đến cửa tìm rồi, ta cũng không có cách nào khác cả..."
"Rồi! Rồi! Thân già này đi gọi cho lão..."
Diệp ma ma phất tay đi vào trong nội phòng.
Đoàn Lan Khuê đang ôm chăn mà ngủ ngon lành, thậm chí còn có thể nhìn đến có chút nước miếng chảy ra, không biết đang mơ đến đồ ăn ngon gì đây.
Diệp ma ma đến cạnh giường, cẩn thận dọn hết mấy cái đồ dễ vỡ bên cạnh giường đi, rồi hít vào một hơi...
"Tiểu thư..."
"Gì thế...!Ta đang ngủ mà..."
"Bụp..."
Một cái gối bay xuống đất...
Diệp ma ma vẻ mặt bất đắc dĩ...
"Khương thúc đến, nói rằng Cửu Vương Gia cho người đến bên kia tìm ngài..."
"Đậu xanh nhà lão cửu hắn chứ...!Không biết hôm nay là ngày nghỉ của bổn tiểu thư hả, bảo hắn chờ đến ngày mai đi..."
Đoàn Lan Khuê cáu kỉnh mà mắng.

Nàng không muốn vất vả mới đề ra cái luật, bình thường ở Mộng Điệp Y Đường có Bạch Trì Ý và Mộc Uyển thay nhau túc trực, còn nàng thì sẽ theo đúng thông lệ, ngày chỉ làm việc 10 giờ, ngày chẵn khám ở Mộng Điệp Y Đường, ngày lẻ đến nhà bệnh nhân khám.

Nhưng trong một tháng nàng sẽ nghỉ bốn ngày, là các ngày, mùng 1, 10, 15, 20.
Vậy mà sao vẫn có kẻ không biết điều đến tìm nàng vậy hả...


Bình luận

Truyện đang đọc