NÀNG ĐẾN CÙNG ÁNH TRĂNG


Nhìn Đoàn Lan Khuê ánh mắt vô thần đi ra bên ngoài, khoé môi của Tiểu Phương từ từ cong lên.
"Tốt lắm, chờ ngươi bồi khách quý vui vẻ rồi, thì hãy buông bỏ tất cả mà đi tìm phụ mẫu của ngươi đi."
"Ngươi muốn ta chết sao?"
Bất ngờ lúc này, người mà Tiểu Phương cho rằng đã bị mình khống chế, cao giọng hỏi khiến nàng ta giật thót mình.
"Ngươi..."
Nàng ta lảo đảo ngã ra phía sau, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào Đoàn Lan Khuê đang mỉm cười đứng đó.
"Ngươi, tại sao ngươi lại có thể? Rõ ràng là ngươi đã uống...!Uống..."
"Uống cái gì nào?"
Đoàn Lan Khuê mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nàng ta.
"Là chén trà có thuốc của ngươi sao.

Không không, ta đâu có uống đâu..."
"Vậy vậy..."
Tiểu Phương lắp bắp đầy kinh hãi nhìn người trước mắt mình.

Nàng rất xinh đẹp, nhưng nụ cười của nàng lúc này đây cũng vô cùng đáng sợ.
Cả người Tiểu Phương lạnh lẽo, thuốc là người kia đưa cho nàng ta, người đó nói đó là thuốc khống chế tinh thần, chỉ cần uống vào sẽ nghe theo bất cứ những gì nàng ta nói.
Người kia muốn nàng ta khống chế Đoàn Lan Khuê, khiến nàng giao ra di vật của phụ mẫu, sau đó để nàng cùng nam nhân...!Hủy hoại danh tiết của nàng, lúc đó chắc chắn nàng phải chết...
Nhưng ngàn vạn lần Tiểu Phương cũng không thể nghĩ ra, Đoàn Lan Khuê lại có thể phản công thế này.
Nàng ta sợ hãi muốn bỏ chạy, nhưng đã bị Đoàn Lan Khuê đoán được ý đồ.
Nàng khống chế người, dùng dây trói lại, sau đó lôi người đến một nơi hẻo lánh sau viện.
"Nói đi, là ai sai khiến ngươi đặt bẫy bổn tiểu thư..."
"Ngươi...!Ngươi đang nói cái gì ta không hiểu.


Ta không đặt bẫy ngươi hay ai hết..."
Tiểu Phương run sợ, ánh mắt láo liên nhìn xung quanh.
Đoàn Lan Khuê mỉm cười, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng ta, giọng nói đầy lạnh lẽo.
"Nếu ngươi nói ra kẻ chủ mưu kia, ta sẽ cân nhắc mà tha cho ngươi một mạng.

Nhưng nếu không..."
Nàng nắm cằm của nàng ta, khoé môi tăng thêm mấy phần độ cong, ánh mắt lạnh như băng.
"Vậy thì ngươi chỉ có một con đường, chết mà thôi.
Nhưng trước khi ngươi chết đi, ta sẽ có vô vàn cách để bắt ngươi phải nói ra...
Không tin, ngươi cứ thử xem..."
"Ngươi dám, ta là người của lão thái thái, ngươi dám đụng đến ta..."
Tiểu Phương không cam chịu mà hét lên.
Đoàn Lan Khuê nhìn nàng ta, mỉa mai nói.
"Chậc chậc...!Khá đấy...!Vậy là không nói đúng không, vậy ta cùng ngươi chơi thôi..."
Đoàn Lan Khuê gọi Tiểu Xuân đến đưa người nhốt vào nhà kho, sau đó đi thẳng đến viện của lão thái thái nói chuyện.
Lão thái thái nghe nàng đến chậm rãi nâng ánh mắt.
"Có chuyện gì?"
Đoàn Lan Khuê nhìn bà lão, trong ký ức của nguyên chủ, vị tổ mẫu trước mặt này đối với nàng cũng rất tốt.
Nhưng kể từ khi phụ mẫu nàng lần lượt qua đời.

Vào ngày thứ 100 của phụ thân nàng, có một đạo sĩ đi qua, ông ta đã nói rằng nàng mệnh cách cứng, là thiên sát cô tinh...
Lão thái rất tin lão đạo sĩ này.


Về sau thái độ của bà đối với nàng trở nên lạnh nhạt, thậm chí là căm hận.
Nhớ lại những chuyện trước đây, bà ấy cho rằng, nàng đã khắc chết nhi tử của mình, và chính vì mệnh cách của nàng quá cứng, nên đã khiến cho nhi tử của bà ấy không có nhi tử nối dõi hương hoả...
Ban đầu thái độ của bà ấy đối với nàng chỉ là bất mãn, nhưng hiện tại chính là hận...
Thậm chí, sau khi nghe nhiều lời không hay của những người bên cạnh, bà ấy còn sợ nàng khắc chết mình...
Lão thái thái không muốn nhìn thấy Đoàn Lan Khuê, nên vừa thấy nàng đã nói.
"Có chuyện gì mà ngươi tới đây?"
Đoàn Lan Khuê đúng quy củ hành lễ.
"Tổ mẫu, cháu gái đến tìm người vì việc của nữ tỳ Tiểu Phương mà người ban cho cháu gái..."
"Người đã đưa cho ngươi rồi, tùy ngươi xử lý đi, đừng tìm ta vì những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi này..."
Lão thái thái mất kiên nhẫn, không muốn nghe nàng nói hết, cũng không hỏi Tiểu Phương kia đã làm chuyện gì, đối với bà ta mà nói nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một nô tỳ mà thôi.
Bà ta không muốn vì một nô tỳ, mà phải ở gần một thiên sát cô tinh có thể khắc chết mình được.
Đoàn Lan Khuê hiểu ý liền nhanh chóng phúc thân rồi lui ra.
Nhưng nàng vừa ra khỏi viện của lão thái thái, đã thấy Tiểu Xuân vội vàng chạy tới.
"Tiểu thư, không ổn rồi, Tiểu Phương, nàng ta tự sát rồi..."
"Tự sát rồi..."
Đoàn Lan Khuê kinh ngạc, trong mắt xẹt qua một tia tức giận.

"Nhanh tay thật..."
Mà ở bên kia, sau khi nghe thuộc hạ trở về báo cáo tình hình, Lê Trường Quân cũng rơi vào trầm tư.
"Xem ra những kẻ kia rất nóng lòng rồi..."
....

Sáng sớm ngày hôm sau, Đoàn Lan Khuê đang ở trong vườn tưới hoa, thì có một bà tử dẫn theo một ma ma đi tới.
Nhìn thấy người đến chính là ma ma bên cạnh hoàng hậu, trong lòng Đoàn Lan Khuê có chút kinh ngạc.
"Trần ma ma..."
Trần ma ma nhìn nàng, giọng lạnh nhạt.
"Đại tiểu thư...!Lão nô theo lời hoàng hậu nương nương tới đón ngài vào cung..."
Đoàn Lan Khuê theo Trần ma ma vào cung.

Lần đầu tiên được tận mắt nhìn cảnh hoàng cung thật sự, nàng không nén nổi tò mò mà nhìn xung quanh một chút.
Nàng theo Trần ma ma đi một vòng qua ngự hoa viên, đến thẳng tẩm cung của hoàng hậu.
Ấn tượng đầu tiên của Đoàn Lan Khuê với Hoàng Hậu chính là đẹp...
"Thần nữ tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương tựa vạn phúc kim an."
"Miễn lễ...Ban toạ..."
Hoàng Hậu từ ái mỉm cười, phất tay với nàng.
Một cung nữ nhanh chóng mang đến cho nàng một chiếc ghế.
Đoàn Lan Khuê vừa ngồi xuống Hoàng Hậu đã nói.
"Hôm nay bổn cung gọi ngươi tiến cung, trước là để nhìn xem tình hình của ngươi một chút.
Sau là để nói chuyện của ngươi và Khang nhi."
Nói đến đây Hoàng Hậu dừng lại để nhìn nàng.
"Vâng thần thiếp xin lắng nghe..."
Đoàn Lan Khuê quy củ đáp lời.

Hoàng Hậu hài lòng gật đầu nói tiếp.
"Năm xưa ta và mẫu thân ngươi là bằng hữu thân thiết...
Năm đó, cũng may là có mẫu thân của ngươi không màng nguy hiểm mà cứu ta và Khang nhi một mạng, nàng ấy cũng vì thế mà sinh non.
Ngươi và Khang nhi khi đó, chính là cùng nhau chào đời trong hoạn nạn như vậy, nên chúng ta mới cho các ngươi đính hôn từ bé...Haizzz..."
Hoàng Hậu nói đến đây như nhớ lại chuyện thương tâm cũ mà thở dài, mắt dần đỏ lên, lệ nóng rơi xuống.
"Ta cũng rất thích ngươi, chỉ chờ ngày ngươi cập kê sẽ lập tức xin Hoàng Đế tứ hôn cho ngươi và Khang nhi.

Nhưng ông trời trêu ngươi người hiền, phụ thân ngươi bỏ mạng nơi xa trường.

Mẫu thân ngươi đau buồn mà cũng lìa xa trần thế..."
Đoàn Lan Khuê ở một bên yên lặng nghe Hoàng Hậu độc thoại kể chuyện xưa mà trong lòng không một chút gợn sóng.
Nhắc chuyện xưa dài như thế, cuối cùng Hoàng Hậu cũng nói thẳng mục đích của mình.
"Nhưng thân phận của Khang nhi đặc biệt, hôn nhân của hắn cũng không thể tùy tiện mà làm được...!Ngươi hiểu ý của ta chứ..."
Đoàn Lan Khuê chớp chớp mắt, khoé môi cong lên một nụ cười lạnh.
Đúng vậy, xưa nay hoàng tử kết thân đều vì lợi ích, nay nàng chỉ là một đứa mồ côi, sao mà có thể xứng với hoàng tử đây...
"Thần nữ hiểu...!Là thần nữ không xứng với nhị hoàng tử..."
"Aizzz!!! Đứa nhỏ này, thật sự rất thông minh, thông minh đến độ làm người ta đau lòng...
Là Khang nhi phụ ngươi."
Hoàng Hậu đứng lên khỏi nhuyễn tháp, tiến đến nắm tay Đoàn Lan Khuê, thân thiết.
"Ta và mẫu thân ngươi tình như tỷ muội, nay phụ lại lời hứa năm xưa ta vô cùng áy náy.
Khuê nhi, nếu như ngươi đồng ý, ta có thể để cho ta làm bà mối, sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự khác được hay không?"
"Thần nữ..."
Cũng không để nàng có cơ hội từ chối, Hoàng Hậu vội ngắt lời nàng.
"Là nhi tử của nhị ca ta...!Nhị công tử phủ thừa tướng, Võ Trọng..."
Đoàn Lan Khuê nghe bà ta nói xong, trong mắt liền tăng thêm mấy phần lạnh lẽo.
Hay lắm, tính toán thật hay.

Không muốn nàng gả cho nhi tử của mình vì nàng thân phận của nàng thấp.
Nhưng lại muốn gả nàng cho nhị công tử thiểu năng của phủ thừa tướng.
Hay lắm...!Rất hay.
Đoàn Lan Khuê trong lòng điên cuồng mà mỉa mai, nếu như đây là thời hiện đại, có lẽ nàng sẽ hất thẳng chén trà trong tay vào mặt người trước mặt này rồi...
Nhưng đây là cổ đại, thân phận thấp hơn nhiều so với người ta, nàng chỉ có thể nhịn để bảo vệ tính mạng của mình.


Bình luận

Truyện đang đọc