NÀNG ĐẾN CÙNG ÁNH TRĂNG


Mã Giao thái hậu đã biết Mộng Điệp Y Tử này không phép tắc, tôn ty, ỷ mình có Cửu Vương Gia chống lưng mà làm càn, nhưng không nghĩ nàng lại lớn gan, dám mỉa mai cả bà ta và hoàng đế...
Bị mất mặt, nhưng bà ta lại chẳng thể làm gì nàng, thứ nhất là vì mạng của hoàng đế ở trên tay nàng, cũng là vận mệnh của bà ta và gia tộc ở trong tay nàng.
Thứ hai chính là cho dù bà ta muốn làm gì nàng thì cũng không thể, bởi nàng có Lê Trường Quân bảo hộ.
Mã Giao thái hậu cảm thấy tức giận, cổ họng nghẹn lại một cục tức, nhổ ra không được mà nuốt cũng không xong.
Hoàng đế dần dần lấy lại ý thức, thanh tỉnh nhìn sang Đoàn Lan Khuê.
"Trẫm..."
Giọng nói của hắn khản đặc, ngọng lại.
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn cười như không cười.
"Bệ hạ, ta đã căn dặn người những gì người có còn nhớ hay không?"
Hoàng đế ảo não không trả lời.

Mãi sau mới chậm rãi lên tiếng.
"Trẫm...!Trẫm sẽ...!Khoẻ lại...!đúng...!đúng...!Không..."
Hắn khó nhọc nói ra được điều mình muốn hỏi, ánh mắt nhìn nàng như khẩn cầu.
Đoàn Lan Khuê khẽ lắc đầu.
"Ta đã nói rất rõ ràng, phải tuyệt đối nghe theo chỉ dẫn của ta, nhưng ngài không làm được...!Và đây chính là hậu quả..."
"Sau...!Sau này...!Trẫm...!Sẽ...!Sẽ nghe..."
Đoàn Lan Khuê lắc đầu.
"Muộn rồi, lần này bị Thượng mã phong mà còn giữ được mạng là quá tốt rồi.

Nhưng ngài sẽ bị liệt, nếu phối hợp điều trị tốt thì có thể ngồi xe lăn, còn không thì chính là nằm một chỗ..."
Hoàng đế như bị đả kích nghiêm trọng trợn ngược mắt rồi ngất đi.

Tin tức hoàng đế lâm bệnh nhanh chóng lan truyền đi, Lê Trường Quân chấp quản ngọc tỷ lên làm nhiếp chính vương.
Biên quan đúng lúc truyền đến tin cấp báo, ở biên cảnh có dịch bệnh xảy ra, đồng thời đúng khi dịch bệnh nguy cấp, ở bên kia biên giới Đàm Quốc khởi binh xâm chiếm.
Nhìn tin cấp báo trên tay, Lê Trường Quân nhíu chặt lông mày.
"Cắn rồi..."
Đàm Quốc mấy năm nay vẫn luôn ngo ngoe rục rịch muốn gây chiến, không nghĩ đến vừa nhận được tin tức hoàng đế Minh Quốc bệnh trọng, bọn chúng đã lập tức ra tay.
Triều cục hiện tại cũng đang rối loạn, hoàng đế lâm trọng bệnh, những thế lực của các phe đang ngấm ngầm ra tay.

Tam hoàng tử, ngũ hoàng tử, thập hoàng tử ở nơi xa, lấy đạo hiếu làm cờ hiệu đang ngày đêm di chuyển về kinh.

Bọn họ có thực sự vì lo lắng cho sức khoẻ của hoàng đế mà trở về, hay là có mục đích khác, người ngu cũng có thể nhìn ra nhưng lại không thể nói cái gì.
Nhị hoàng tử, tứ hoàng tử, lục hoàng tử ở kinh thành, ngày ngày mở họp bàn chiêu mộ nhân tài cho phe của mình, đấu đá trên triều có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Lê Trường Quân nóng lòng vì chiến sự biên quan, lại đau đầu nhức óc vì đấu tranh nội bộ của đám con cháu.
....
"Vương gia, ngài cho tìm ta?"
Đoàn Lan Khuê từ bên ngoài mở cửa đi vào.

Lê Trường Quân ngẩng đầu nhìn nàng, mày kiếm nhăn lại.
"Đúng vậy...Có tin cấp báo của Bạch Trì Ý gửi về cho nàng."
Đoàn Lan Khuê xem tin cấp báo về dịch bệnh mà Lê Trường Quân đưa.

Càng xem càng đen mặt, môi mỏng mím chặt.
Vì vướng bận hoàng đế nằm trên giường bệnh kia, nàng không thể đến hiện trường một chuyến, chỉ có thể để Bạch Trì Ý và Mộc Uyển đến xem xét tình hình, sau đó gửi thư báo về.
Bất tiện một chỗ là gửi thư báo rất lâu.
Nhìn thư báo của Bạch Trì Ý gửi thì đơn giản là bọn họ đã tới nơi, cũng đã làm theo lời dặn của Đoàn Lan Khuê, tiến hành khoanh vùng dịch bệnh, cũng đã phân loại bệnh nhân rõ ràng.
Đúng như nàng dự đoán, dịch ở nơi đó chính là do nhiễm nấm độc kia mà bùng phát thành dịch, hiện tại đã cho người bệnh nơi này dùng thuốc, nhưng lượng thuốc của bọn họ có ít hơn rất nhiều so với số lượng bệnh nhân.
Đoàn Lan Khuê khẽ nhăn mày, ngày đó khi khám nghiệm tử thi, phát hiện ra loại nấm kia nàng đã nghiên cứu ra loại thuốc chữa trị, nhưng qua một thời gian dài không có bất thường gì xảy ra, thuốc sản xuất ra, thời gian bảo quản cũng chỉ có nửa năm, nàng sợ hỏn, vậy nên số lượng không có quá nhiều.
Lần này khi nhận được tin báo dịch bệnh, dựa theo mô tả, nàng liền đoán đây là bị trúng thứ kia nên mới bảo mấy người Bạch Trì Ý mang thuốc kia đi, nhưng lên đường cấp bách, mà cũng chưa thể hoàn toàn chắc chắn dịch bệnh kia có đúng như chuẩn đoán hay không, bọn họ chỉ có thể mang trước một ít, còn phải mang theo nhiều loại thuốc khác nữa.
Hiện tại đã chắc chắn là do nấm độc kia gây ra, nàng phải nhanh chóng cho người mang hết số thuốc còn lại kia đến biên quan trước mắt khống chế tình hình.
Còn phải cấp tốc mà điều chế thuốc mang đến tiếp tế.
"Thuốc đã có rồi, ngài cho người đến lấy, lập tức đưa đến bên kia đi, mấy người Bạch Trì Ý đang gấp lắm rồi."
"Đã biết, ta sẽ lập tức sai người đi làm."
Lê Trường Quân ngẩng đầu nhìn nàng.
"Tiểu Khuê..."
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn, từ ngày hôm đó hắn vẫn luôn gọi nàng là Tiểu Khuê.
"Vương Gia..."
Lê Trường Quân bỏ xuống công văn trong tay tiến đến chỗ nàng, hắn.

Nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Tại sao lại muốn tránh ta?"

"Ta không có tránh ngài..."
Đoàn Lan Khuê lập tức theo phản xạ phản bác lại.
Lê Trường Quân đưa tay lên nhéo mặt nàng một cái.
"Còn nói không tránh sao!"
Nàng hơi mím môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, mặt đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.
"Ta có gì mà phải tránh ngài cơ chứ..."
Lê Trường Quân khẽ cười.
"Nàng đã đồng ý phụ trách ta, bây giờ muốn lật lọng đổi ý...Hửm..."
"Ta không có đồng ý phụ trách...!Là ngài nói..."
Lê Trường Quân nhìn biểu cảm đáng yêu của nàng, càng thêm muốn trêu chọc nàng.
"Ta nói nhưng nàng đã đồng ý..."
"Ta không có đồng ý..."
"Nhưng nàng cũng đâu có phản đối..."
Đoàn Lan Khuê ỉu xìu cúi đầu.

Lê Trường Quân cười cười che đi sự giảo hoạt ở đáy mắt, từng bước dụ dỗ.
"Nàng có cảm thấy ghét ta hay không?"
"Không có..."
Nàng khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đáp.

Nàng đối với hắn đúng là không ghét, nói đúng hơn thì còn có hảo cảm nữa.
"Vậy ta có đẹp không?"
Hắn biết nàng thích mỹ nam tử nên cố hỏi.
Đoàn Lan Khuê cắn cắn môi, thành thật gật đầu.
"Đẹp..."
"Vậy nàng có thích hay không?"
Đoàn Lan Khuê chớp chớp mắt.
"Thích..."

"Đó, nàng nói thích đấy thôi."
"Ngài chơi xấu..."
Đoàn Lan Khuê tức giận, nàng nói thích chính là thích vẻ đẹp của hắn, như ở hiện đại nàng đi đu idol vậy, thích cái đẹp chứ có phải là yêu đâu.
Nhưng nàng còn chưa kịp giải thích người nọ đã mặt dày hôn lên môi nàng.
Hai mắt Đoàn Lan Khuê mở lớn, ngây ngốc như bị điểm huyệt vậy, Lê Trường Quân dây dưa với nàng thế nào cũng không cảm thấy đủ, đến khi tiểu cô nương ở trong ngực gần như sắp không chịu nổi, Lê Trường Quân mới buông nàng ra, gác cằm lên hõm vai nàng, thở hồng hộc như đang kiềm chế.
"Tiểu Khuê.”
Hơi thở ấm nóng phả vào cổ Đoàn Lan Khuê, nóng đến mức đầu ngón tay nàng thức túm chặt gấu y phục, chỉ nghe thấy hắn thì thầm bên tai nàng.
"Tiểu Khuê...!Gọi ta là Quân ca..."
Đoàn Lan Khuê cả người mềm nhũn bị Lê Trường Quân ôm ở trong ngực, nàng nghiến răng mà nói.
"Nam nữ thụ thụ bất thân.

Vương gia, ngài mau buông ta ra."
Lê Trường Quân ôm người không buông tay.
"Gọi Quân ca ta liền thả nàng."
"Không gọi..."
Đoàn Lan Khuê nghiến răng quay đầu sang một bên.
Lê Trường Quân nhìn nàng giận dỗi, cảm thấy vô cùng đáng yêu, hắn đưa tay nhéo nhéo má nàng.
"Ngoan, gọi một tiếng ta liền buông nàng ra."
"Không gọi..."
Nàng trừng mắt nhìn hắn quyết không chịu thua, hắn thích ôm vậy cho hắn ôm, để nàng xem hắn có thể ôm nàng đến khi nào.
Hai người không ai chịu nhường ai một bước, nhưng nàng thì bực mình mà chàng lại vô cùng vui vẻ, so với nghe nàng gọi tên mình hắn thích ôm người hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc