NÀNG LÀ ĐỆ TAM TUYỆT SẮC

ICU, phòng tuyến cuối cùng của sự sống.

Nếu thất thủ tại trận địa này, thì nơi chờ đợi người bệnh chỉ có thể là nhà xác lạnh lẽo.

Những mẩu chuyện buồn xảy ra ở đây hàng ngày, thành viên trong gia đình đứng ở phía góc tường ngoài cửa. Thậm chí có một số người đợi đến nửa đêm cũng không muốn rời đi, họ chỉ ngồi trong góc, chờ đợi người thân phía bên trong thông qua cánh cửa dày đặc.

Người chết ở giường bên cạnh được quấn khăn trắng rồi đưa đến nhà xác, người nhà ngoài cửa khóc đến mức không thở được.

Các bác sĩ xung quanh giường dần tản ra, y tá thuần thục trải ra bộ ga giường mới tinh nhằm chờ đợi bệnh nhân tiếp theo đến.

Các bác sĩ và y tá ở đây không có thời gian để buồn phiền vì cái chết của một bệnh nhân, họ nhường lại nỗi đau đó cho cha mẹ và con cái bệnh nhân, họ không thể lãng phí thời gian vì một người bệnh.

Điều mà họ có thể làm lúc này chính là cố hết sức mình để điều trị cho bệnh nhân tiếp theo.

Ký ức của Lộc Ẩm Khê vẫn còn đọng lại trong đợt kiểm tra phòng vào sáng thứ năm. Giây phút đó, nàng nghe thấy bên tai mình vang lên tiếng cầu xin nhẹ nhàng, trong lòng khẽ đáp: Được, tôi sẽ sống sót, tôi không thể chết một cách vô ích như vậy...

Nàng nguyện ý trở thành bệnh nhân để các giáo sư giảng dạy, nhưng nàng không muốn xuất hiện trong cuộc thảo luận về các trường hợp tử vong của họ.

*

6 giờ tối, sau khi tan làm, Giản Thanh không đến ICU trước mà đến hội trường tầng 7 của tòa nhà hành chính để tham gia thảo luận về trường hợp tử vong cấp bệnh viện.

Thông thường, mỗi khoa đều có thời gian riêng để thảo luận về các trường hợp tử vong. Thảo luận cấp bệnh viện là mô hình mà các lãnh đạo học được từ việc du học mang trở về bệnh viện quốc nội, chỉ được tổ chức mỗi quý một lần, hiện tại đây là lần thứ ba.

Cuộc thảo luận do chủ nhiệm khoa y tế chủ trì, từng khoa thay phiên nhau chia sẻ, đôi khi còn mời chuyên gia từ các bệnh viện khác đến.

Khám bệnh, chẩn đoán, cấp thuốc, cấp cứu, từng khâu sẽ được đánh giá là hợp lý hay không. Lâm sàng, kỹ thuật y tế, nhà thuốc, phòng cấp máu ... mỗi bộ phận đều có thể bị phân tích và quy trách nhiệm không đúng chỗ.

Bệnh nhân tử vong là chuyện rất bình thường đối với bác sĩ, nhưng đây không phải là chuyện vinh quang gì cho cam. Khi ngồi ở đây để nghe việc thảo luận, thậm chí là chỉ trích, cũng cần có sự dũng cảm nhất định.

Nói sự thật ở đây, cũng cần một sự can đảm nhất định.

Chuyện tử vong ở khoa thì rất dễ thảo luận, cấp trên chỉ đạo cấp dưới, chỗ nào làm không tốt thì nói ra. Tuy nhiên việc thảo luận cấp bệnh viện là dựa vào khoa, các chủ nhiệm ở đây đều có chức vụ ngang nhau.

Nếu những người có chức vụ giống nhau cùng đánh giá, thì cần phải cân đo đong đếm mối quan hệ giữa các cá nhân. Nếu hôm nay bạn dám bắt bẻ chủ nhiệm trước toàn bệnh viện, ngày mai ông ta liền đến phòng làm việc của bạn mà quậy phá.

Vì vậy, trong thảo luận, việc nhẹ sợ việc nặng, người lãnh đạo cần phải nhiều lần nhấn mạnh rằng đây không phải là phê bình mà chỉ là thảo luận và cải thiện.

Đôi khi hiệu quả thảo luận còn không tốt bằng những cuộc thảo luận trong nội bộ khoa. Tại đây, lãnh đạo có chủ kiến ​​riêng, còn cấp dưới chỉ có thể hợp tác lắng nghe.

Lần này đến lượt khoa tim mạch trình bày về ca bệnh.

Bác sĩ Khoa Tim mạch đứng trên sân khấu và mở PPT: "Chào buổi tối tất cả các vị đồng nghiệp, tôi là Đinh Hiểu Mạch của khoa tim mạch. Trường hợp tử vong được trình bày ngày hôm nay là một phụ nữ 20 tuổi nhập viện vì viêm cơ tim do virus (VMC), tình trạng của cô ấy đã cải thiện sau khi điều trị ICU. Vào ngày 10, cô ấy được chuyển đến khoa tim mạch, tình trạng ổn định. Ngày 15 cô ấy quay lại bệnh viện khám thì phát hiện thấy tình trạng suy tim nặng hơn, đã chuyển sang bệnh cơ tim giãn (DCM) kèm theo tụt huyết áp. Vào ngày 15, lúc 9 giờ 30 tối, cô ấy ngưng tim đột ngột..."

Trên PPT trình bày, tên bệnh nhân đã bị ẩn, chỉ hiển thị số nhập viện, 52104.

Giản Thanh ngồi phía dưới khán đài, cô không biết những con số kia đại diện cho ai. Nhưng khi nhìn thấy lịch sử y tế, khám sức khỏe, xét nghiệm, chẩn đoán nhập viện và quá trình điều trị hiển thị trên PPT, cô liền có thể đoán ra được bệnh nhân là ai ——

Hà Bội, người bị ngã trong công viên vào ngày hôm đó. Cuối cùng, cô ấy được cấp cứu trong gần 3 giờ đồng hồ với tình trạng nguy kịch, trụy tim.

Giản Thanh thở dài về sự vô thường của một kiếp người, sau đó lại nhíu mày suy nghĩ.

Cô ấy đã được cứu sống vào lúc nguy cấp nhất, tại sao sau khi tình trạng bệnh ổn định lại đột ngột tiến triển thành bệnh cơ tim giãn? Lại còn phát sinh hiện tượng ngừng tim đột ngột rồi cứu chữa không thành công?

*

9 giờ tối.

Lộc Ẩm Khê nằm trên giường bệnh ICU, nàng mở to đôi mắt trong veo của mình ra.

Ngọn núi đè nặng lên lồng ngực đã được dời đi, hô hấp trở nên dễ dàng hơn, tâm trí hỗn loạn cũng trở nên rõ ràng.

Đây không phải là hồi tưởng sao?

Nàng quay đầu lại xem dữ liệu của mình trên màn hình.

Tất cả các chỉ số đều trong giới hạn bình thường, các dấu hiệu sinh tồn ổn định.

"Em tỉnh rồi?"

Ai đó bước đến bên giường, nhẹ giọng hỏi nàng.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Giản Thanh đang đứng bên giường.

Giản Thanh mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, bình tĩnh nhìn nàng: "Ngày mai em có thể rút ống ra rồi."

Lộc Ẩm Khê cảm thấy cổ tay mình có thể dùng lực được, liền nhấc lên làm động tác cầm bút viết.

Giản Thanh hiểu ý, nâng đầu giường lên, sau đó đưa bút cho nàng và đặt bảng từ tính đến trước mặt nàng:"Em muốn nói gì?"

Thường ngày Lộc Ẩm Khê luôn miệng nói không ngừng nghỉ, nhưng bây giờ nàng không thể nói chuyện được nữa, ngược lại Giản Thanh liền trở thành người nói nhiều.

Lộc Ẩm Khê nhìn thoáng qua Giản Thanh, sau đó vừa viết vừa vẽ lên bảng từ tính.

【Bệnh nhân khâu vết thương: —IIIIIIII—

Người hướng dẫn tháo đi một nửa — I-I-I-I-I—

Học sinh lại tháo đi một nửa —IIIII— 】

Đây là phỏng lại câu chuyện cười kinh điển trong y học. Vết thương của bệnh nhân sắp lành sau khi khâu, giảng viên hướng dẫn học sinh tháo một nửa sợi chỉ, thao tác bình thường là tháo từng sợi chỉ, kết quả là học sinh thiếu kinh nghiệm chỉ tháo đúng một nửa sợi chỉ."

Nàng đang kể những câu chuyện cười để làm cho Giản Thanh vui, nàng muốn cô vui vẻ chứ không phải là dáng vẻ nghiêm túc như hiện tại.

Mặt Giản Thanh không có lấy một chút biểu cảm gì.

Lộc Ẩm Khê cau mày trừng cô.

Cô không cảm thấy buồn cười sao?

Dưới sự đe dọa của nàng, Giản Thanh gỡ khẩu trang ra treo ở một bên tai, cong cong khóe miệng, nở một nụ cười miễn cưỡng ngắn ngủi với Lộc Ẩm Khê, sau đó lại mang khẩu trang vào.

Lộc Ẩm Khê ngừng trêu chọc, nàng chỉ nhìn cô.

Giản Thanh cũng nhìn Lộc Ẩm Khê. Thật lâu sau, trong mắt cô dần lộ ra một nụ cười chân thành.

*

Ngày hôm sau, Lộc Ẩm Khê rút ống, thay vào đó là đặt mặt nạ dưỡng khí và quan sát thêm một ngày. Sau khi bác sĩ đánh giá các dấu hiệu ổn định, nàng sẽ được chuyển ra khỏi ICU để đến Khoa hô hấp.

Hôm nay, Giản Thanh tham gia lớp nghiên cứu khoa học, nhưng cô không ở trong phòng thí nghiệm mà lấy máy tính ra, ngồi bên cạnh giường Lộc Ẩm Khê để kiểm tra số liệu.

Cô cũng mang khẩu trang ở phòng bệnh thường nhưng không mặc áo blouse trắng, mà chỉ mặc quần áo bình thường.

Lộc Ẩm Khê không chịu nghỉ ngơi hay ngủ mà chăm chú nhìn cô.

Lúc Ngụy Minh Minh chạy việc vặt cho khoa thì cũng ghé vào thăm Lộc Ẩm Khê. Cô ấy ngồi bên mép giường, cười cười: "Chị là ân nhân cứu mạng của em đấy, chờ khi nào em khỏe hơn thì phải nhảy trước mặt chị đó."

Lộc Ẩm Khê mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Nửa đêm, Giản Thanh không về nhà, cô định tiếp tục túc trực tại giường bệnh của Lộc Ẩm Khê.

Lộc Ẩm Khê đánh chữ trên điện thoại di động cho cô xem:【Chị trở về nghỉ ngơi đi, tình trạng của tôi gần như ổn định rồi. Có bác sĩ và y tá ở bên cạnh thì tôi sẽ không sao đâu. 】

Giản Thanh nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn, sau đó thu hồi ánh mắt, mặc kệ nàng. Cô mượn phòng tắm trong phòng trực của bác sĩ khoa hô hấp. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô quay trở lại phòng bệnh, định ngủ ở bên mép giường.

Lộc Ẩm Khê chọc chọc xoáy tóc trên đầu Giản Thanh.

Giản Thanh nắm lấy tay nàng, nhét trở lại giường, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng nhưng không lên tiếng.

Nàng lại phải gõ vào điện thoại:【Tại sao tình trạng của tôi lại nghiêm trọng như vậy? Có phải chức năng phòng vệ niêm mạc đường hô hấp trên của tôi quá yếu? Hay tôi có vấn đề gì đó với hệ thống miễn dịch? 】

Trong trường hợp không mắc các bệnh lý có từ trước, phải mất một khoảng thời gian nhất định để cảm lạnh phát triển thành viêm phổi. Ngay cả khi đó là nhiễm trùng do Streptococcus pneumoniae, thường là từ 1 đến 3 ngày sau khi phát bệnh, nếu không dùng thuốc hoặc điều trị mới có thể dẫn đến viêm phổi nặng.

Sau khi mắc mưa rồi cảm lạnh, việc nàng nhiễm trùng và phát sốt chỉ xảy ra vào lúc nửa đêm, điều này rất hiếm gặp. Có phải do hệ thống miễn dịch của nàng bị đảo lộn và tạo điều kiện cho vi khuẩn xâm nhập hay không?

Rất giống việc tử thần cố ý nhúng tay vào sự sống của nàng.

Giản Thanh lắc đầu: "Tôi đã làm rất nhiều kiểm tra, hiện tại không phát hiện ra vấn đề gì, có thể là do thể chất của em khá đặc biệt."

Giống như hầu hết mọi người trên thế giới này đều cần ngủ một giấc nhất định, nhưng một số người chỉ cần ngủ hai hoặc ba giờ liền có thể sảng khoái tinh thần.

"Đợi thêm một lúc nữa rồi tiếp tục kiểm tra, từ từ tìm ra nguyên nhân. Trước tiên em ngủ một chút đi."

Lộc Ẩm Khê:【Không ngủ được, tôi đã nằm trên giường lâu như vậy rồi. 】

Giản Thanh búng nhẹ lên trán Lộc Ẩm Khê, nhẹ giọng nói:"Là do em thích ngủ nướng."

Lộc Ẩm Khê mỉm cười, sau đó nắm lấy tay cô rồi giữ thật chặt.

Giản Thanh để Lộc Ẩm Khê tùy ý nắm, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của nàng, sau đó hứa hẹn: "Sau này tôi sẽ không bao giờ để em một mình."

Người đời nói rằng không phải ngẫu nhiên mà sách được viết ra. Có đôi khi, nhân sinh của nàng và trải nghiệm của những người xung quanh lại tình cờ giống hệt như một cuốn sách.

Nàng không muốn trải qua sự trùng hợp như vậy một lần nào nữa.

Nàng muốn người đang ở bên cạnh nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa nàng.

Lộc Ẩm Khê nhìn Giản Thanh, nàng không đáp lại mà chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.

*

Sau một vài ngày, nàng dần dần có thể nói chuyện và xuống giường để tản bộ.

Sau khi đi dạo vài vòng trong bệnh khu, Lộc Ẩm Khê không thể chịu nổi nữa, nàng trao đổi với y tá trưởng một lúc, sau đó xuống dưới lầu để tản bộ.

Khuôn viên của bệnh viện trực thuộc số một Giang Châu được thiết kế phủ xanh rất tốt. Tuy không được như khuôn viên trường học bên cạnh nhưng vẫn có nhiều bồn hoa, đình viện, lối đi dạo để bệnh nhân vừa ngắm cảnh vừa nghỉ ngơi.

Giữa trưa và buổi tối, thậm chí là vào ban đêm, người dân trong bệnh khu rất thích xuống lầu tản bộ, cùng ngồi trên ghế đá ngoài hành lang để trò chuyện.

Lộc Ẩm Khê ngồi trong đình viện quan sát các loài cây. Giản Thanh mang theo bữa trưa đi tới, khẽ hỏi: "Sao em lại chạy ra ngoài mà không nói với tôi một lời nào?"

"Tôi đã nói với y tá rồi." Lộc Ẩm Khê quay lại, "Trưa nay vẫn phải ăn mì sao? Khi nào tôi mới có thể ăn cua, tôm chiên, sườn cừu nướng thì là..."

Sau khi nghe nàng nói một tràng danh sách các món ăn, Giản Thanh mặt không biểu tình mở hộp cơm ra: "Trước tiên em vẫn là nên ăn món này đã."

Lộc Ẩm Khê lẩm bẩm nói: "Chị luôn coi tôi như một đứa trẻ ..."

"Em đang cố tỏ ra dễ thương à?"

Lộc Ẩm Khê hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu ngoan ngoãn ăn mì.

Ở phía bồn hoa bên cạnh, có hai học sinh đang tán gẫu: "Giảng viên nhóm chúng ta mấy ngày nay không đến làm việc, nghe nói đã xin nghỉ nửa tháng."

"Chử Yến lão sư à? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Hình như vị hôn thê của anh ấy chết vì bệnh, haizz, anh ấy luôn nói rằng sẽ cho chúng ta ăn kẹo mừng."

Những lời nói huyên thuyên không ngừng văng vẳng bên tai Lộc Ẩm Khê. Nàng chậm rãi nhai thức ăn, rồi ngẩn ra vài giây, mãi sau đó nàng mới nhớ ra, liền hỏi Giản Thanh: "Lần trước chị nói rằng bác sĩ Chử có hôn thê, anh ấy ... anh ấy có hôn thê từ khi nào?"

Vẻ mặt Giản Thanh rất bình tĩnh: "Sau khi Hà tiểu thư tỉnh lại, hắn đã cầu hôn cô ấy trong phòng ICU, cô ấy đã đồng ý."

Bọn họ là hàng xóm quen biết nhau từ lâu, sau khi trải qua ca cấp cứu cường độ cao, thiếu chút nữa bọn họ đã sinh ly tử biệt, bọn họ đều gác lại khoảng cách tuổi tác, dự định đến với nhau.

Lộc Ẩm Khê đặt đũa xuống, cố gắng nuốt thức ăn vào miệng, nhưng như thế nào cũng không nuốt nổi, nàng phải húp vài ngụm canh mới có thể trôi xuống được, sau đó hỏi lại lần nữa: "Hà Bội chết vì bệnh sao?"

Giản Thanh thờ ơ gật đầu.

Cô không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào dành cho người khác. Cô cũng đã chứng kiến ​​quá nhiều sự sống và cái chết trong khoa ung thư nhưng cô không thể nảy sinh bất kỳ loại cảm xúc nào, dường như dáng dấp của sự hối tiếc đã bị thời gian làm phai mờ.

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Vào ngày mồng 4, cũng là đêm em đến ICU."

Vào cái đêm cô ấy mất, lẽ ra chuyện này sẽ lan truyền giữa các đồng nghiệp trong bệnh viện. Nhưng mấy ngày nay, Giản Thanh gần như tập trung toàn bộ sự chú ý vào Lộc Ẩm Khê cho nên trong giờ làm việc, sắc mặt cô không được tốt, không ai dám kể cho cô nghe về chuyện này.

Lộc Ẩm Khê khó tin, hỏi: "Làm sao có chuyện này được? Rõ ràng cô ấy đã chuyển khỏi ICU. Trước giao thừa một ngày tôi cũng đã đến thăm cô ấy, thể trạng của cô ấy cũng rất tốt."

"Vào mồng 2 Tết, cô ấy đã có thể đi lại, ăn uống và gần như bình phục. Gia đình liền xin xuất viện để đưa cô ấy về nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Phía bệnh viện không đồng ý nhưng vào ngày mồng 3 Tết, khi nhìn thấy không có y tá trực, bọn họ liền lẻn về nhà. Bệnh viện gọi mãi nhưng đến mùng 4 Tết họ mới trở lại, khi trở về thì phát hiện ra tình trạng suy tim nặng hơn, rồi ngừng tim đột ngột ngay trong đêm hôm đó, không thể cứu chữa được nữa."

Hầu hết các bệnh nhân không thích ở lại bệnh viện để đón Tết. Họ cảm thấy không may mắn và muốn liều lĩnh lẻn về nhà để dành kỳ nghỉ lễ truyền thống cùng gia đình mình.

Lộc Ẩm Khê bỗng nhiên không nói nên lời.

Giản Thanh tiếp tục nhẹ giọng giải thích: "Nguyên nhân cái chết có thể là do ngày mồng 3 khi cô ấy lẻn về nhà, không có thời gian mang theo thuốc. Do đột ngột ngưng dùng Betaloc nên dẫn đến nhồi máu cơ tim."

Hà Bội phải sử dụng Betaloc vì nhịp tim đập nhanh. Betaloc có tác dụng làm chậm nhịp tim và làm giãn mạch máu, là một loại thuốc chẹn β. Loại thuốc này không nên dừng đột ngột và chỉ được giảm nồng độ theo thứ tự, nếu không sẽ dễ gây ra hiện tượng dội ngược, làm nặng thêm các triệu chứng ban đầu, gây ra các cơn đau thắt ngực và thậm chí gây nhồi máu cơ tim.

Lộc Ẩm Khê đột nhiên chán ăn, nàng không thể ăn nổi bất kỳ thứ gì.

Nàng ho khan vài cái, sau đó đứng dậy, đưa lưng về phía Giản Thanh, nhìn cây cối xanh tươi bên ngoài đình viện.

Cây đã già nua, gốc cây chằng chịt đan xen vào nhau.

Nàng nhìn cây xanh, đầu óc rối bời.

Đã đi được một vòng lớn như thế, tại sao lại không thể qua được kết cục của cái chết?

----------------

Tác giả có lời muốn nói: Lời hứa lúc bạo bệnh ——

Ngoài miệng: Tôi sẽ không bao giờ để em lại một mình.

Trong lòng: Em không được chết, nếu có chết cũng phải chết trước mặt tôi.

Tăng ca, về trễ, xin lỗi, moah moah người ta ~~~~

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc