NÀNG LÀ ĐỆ TAM TUYỆT SẮC

Trên đường đến đây, Lộc Ẩm Khê không ngừng suy nghĩ, câu đầu tiên mình nên nói là gì? Hành động đầu tiên khi gặp nên như thế nào?

Nàng bỗng nói thẳng ra và cảm thấy xấu hổ đến há hốc mồm, nàng nhìn thấy ống nghe treo trên cổ Giản Thanh rồi tự nhiên lấy câu nói đó làm lời mở đầu.

Giản Thanh đứng im tại chỗ, chăm chú nhìn nàng trong vài giây, cô nắm lấy ống nghe rồi làm ấm nó trong tay.

Ống nghe tim phổi thường được tiếp xúc trực tiếp với cơ thể người, cần được gắn chặt vào da, trước mỗi lần nghe tim phổi cô thường có thói quen làm ấm chúng trước sau đó mới dán vào người bệnh nhân.

Cô bước tới một bước, Lộc Ẩm Khê liền lung lay: "Chị ... chị thực sự định nghe tim tôi à? Chị còn chưa khử trùng nó."

Ngoại trừ các bác sĩ thuộc khoa tim mạch và hô hấp, các bác sĩ ở các khoa khác hiếm khi đeo ống nghe quanh cổ. Giản Thanh thường chỉ đeo khi nghe âm phổi của bệnh nhân. Ngày thường cô sẽ để ống nghe trong túi hoặc văn phòng.

Cô vừa từ phòng bệnh bước ra, chắc chắn là vừa khám cho người bệnh. Theo lý, nếu cô không khử trùng ống nghe trước thì không được nghe cho người bệnh khác.

Giản Thanh đặt ống nghe xuống, nhìn Lộc Ẩm Khê bằng đôi mắt trong veo: "Em đoán xem, ngày xưa làm sao bác sĩ có thể nghe nhịp tim khi không có ống nghe?"

Trước thế kỷ 19, ống nghe chưa được phát minh, bệnh nhân sẽ trực tiếp vén áo lên và bác sĩ sẽ dán tai mình lên ngực trái để nghe tiếng tim đập.

Lộc Ẩm Khê tưởng tượng đến hình ảnh Giản Thanh dán vào ngực mình, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.

Giản Thanh tiến lại gần một bước, gần như dính sát vào người nàng.

Nhìn thấy Lộc Ẩm Khê đỏ mặt, cô theo bản năng muốn vươn tay xoa đầu nàng, giây tiếp theo mới nhớ ra mình vừa tiếp xúc với bệnh nhân, chưa kịp rửa tay.

"Chờ tôi." Giản Thanh rút tay lại, bước nhanh trở về văn phòng, rửa tay, khử trùng, thay quần áo.

Lộc Ẩm Khê ngoan ngoãn đứng ở cửa đợi Giản Thanh.

Giản Thanh lại đi ra, cô mặc một chiếc áo gió dài màu lục sẫm, mái tóc đen dày buông sau vai, thân dài thước ngọc, đôi mắt sáng ngời sắc thu.

Lộc Ẩm Khê nhìn cô, nàng dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả từng tấc da thịt cô, cảm thấy từ đầu đến chân đều không có chỗ nào để chê.

"Tôi cảm thấy đã lâu không gặp, trông chị ngày càng đẹp hơn." Lộc Ẩm Khê nhẹ nhàng nói.

Lần đầu tiên nàng cảm nhận được câu nói 'tình nhân trong mắt hóa Tây Thi' là như thế nào, nàng cảm thấy trên đời không có người nào đẹp hơn Giản Thanh.

Đôi tai của Giản Thanh ẩn dưới mái tóc đen dài khẽ giật giật, cô nói nhỏ: "Mới có 5 ngày."

Lộc Ẩm Khê thổ lộ tiếng lòng: "Tôi cảm thấy như đã qua 5 năm rồi."

Ngày dài tựa năm.

Lời nói này rất thẳng thắn và chân thành, có thể dễ dàng nhận thấy tình ý trong lời nói của nàng.

Giản Thanh nắm tay nàng rồi dẫn xuống lầu.

Thay vì đi thang máy, các nàng tay trong tay bước đến cầu thang.

Cầu thang ít người qua lại nên cả hai có thể vừa bước chậm rãi vừa nói chuyện với nhau.

Lòng bàn tay Giản Thanh vừa mềm vừa lạnh khiến Lộc Ẩm Khê không thể không dừng lại. Nàng nắm lấy tay cô, rồi đặt tay nàng lên đấy, nhẹ nhàng xoa, cố gắng làm ấm tay cô.

"Chị không ngờ rằng tôi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt chị có phải không?"

Giản Thanh vẫn ít nói như trước, chỉ ừ một tiếng.

"Tại sao chị không hỏi tôi vì sao lại đến đây?"

"Em sẽ nói."

Lòng bàn tay của Giản Thanh dần dần ấm lên. Lộc Ẩm Khê buông tay ra, dẫn cô xuống cầu thang, cười nói: "Có diễn viên trong đoàn của chúng tôi bị dị ứng. Tôi đưa chị ấy đến bệnh viện khám, sẵn tiện đến thăm chị một chút."

Ở trước mặt Lan Chu, Lộc Ẩm Khê nói rằng mình muốn đến thăm người quen và nhân tiện đưa cô ấy đến bệnh viện. Nhưng khi đến trước mặt 'người quen cũ' này, nàng lại nói rằng mình vừa đưa diễn viên đến bệnh viện và thuận tiện ghé thăm cô.

Giản Thanh nói: "Mùa này có nhiều người bị dị ứng quá."

Bệnh cúm và tim mạch tăng cao vào mùa đông, còn ác mộng đối với những người bị dị ứng là vào mùa xuân và mùa thu.

Cô rất có hứng thú với các chủ đề y học nên hỏi nàng vài câu:"Em nghĩ là dị ứng gì?"

Lộc Ẩm Khê nói: "Tôi đoán là dị ứng phấn hoa, có biểu hiện viêm kết mạc."

Những người bị dị ứng phấn hoa thường không dị ứng với các loài hoa lớn và bó hoa, mà là phấn hoa của các loại cây như cây thân gỗ họ thông hoặc họ dâu tằm. Cách đây 5 ngày, đoàn làm phim đã chọn vị trí làm lễ khởi công dưới gốc cây ngô đồng có tuổi thọ hàng trăm năm trên đường Ngô Đồng. Lan Chu bị cảm nhẹ, đêm qua còn khóc thảm thiết và dị ứng khiến mắt cô ấy đỏ lên, chảy nước mũi, hắt hơi và nghẹt mũi, nhưng cô ấy lại xem những triệu chứng này như bệnh cảm thông thường.

Giản Thanh gật đầu,hỏi bâng quơ: "Tối nay em có về nhà không?"

Lộc Ẩm Khê cười nói: "Nếu tôi đưa người đến đây thì tất nhiên cũng phải chở người ta trở về. Đáng tiếc, tôi sợ nếu như cô ấy xuất hiện ở nơi công cộng sẽ gây náo loạn, nếu không thì tôi đã mời mọi người một bữa cơm làm quen với nhau rồi."

Giản Thanh nhận ra Lộc Ẩm Khê có thái độ đặc biệt với người này, hỏi: "Cô ấy là ai?"

Lộc Ẩm Khê nói: "Nữ chính của đoàn làm phim chúng tôi, Lan Chu, chị có biết cô ấy không?"

Sau khi tan làm, Giản Thanh dành phần lớn thời gian để nghiên cứu văn học, luận văn và giáo trình. Ngày thường cô không chú ý nhiều đến tin tức giải trí hay xem phim và TV, thật sự không có khả năng nhận ra được người này.

Quả nhiên ——

"Tôi không biết, cô ấy đóng phim nào?"

"Cô ấy đã đóng rất nhiều phim văn học và nghệ thuật như" Đại San "," Tiết Thanh Minh "... tuy không nổi tiếng, nhưng phim cũng giành được nhiều giải thưởng điện ảnh."

Giản Thanh ừ một tiếng, sau đó hỏi: "Khi nào thì em trở về?"

Lộc Ẩm Khê nâng cổ tay lên, liếc nhìn thời gian: "Mười phút nữa, cô ấy không thể ở bệnh viện quá lâu vì sợ bị phát hiện, chúng tôi cũng còn cảnh quay vào ban đêm."

Các nàng chỉ có thể ở cạnh nhau trong mười phút nữa.

Giản Thanh im lặng một lúc và nói: "Tôi sẽ đến nước M vào tuần sau."

Lộc Ẩm Khê nhìn cô, lí nhí nói: "Khi nào thì chị trở về? Chị sẽ không đi lâu đến mức một hai năm sau mới trở lại đúng không?"

"Không, tôi chỉ tham gia hội nghị học thuật thôi. Tôi sẽ quay lại vào tuần sau."

Lộc Ẩm Khê thở phào một hơi: "Vâng, vậy thì tốt rồi."

Không phải là một hai năm mà chỉ là không thể trò chuyện với nhau dễ dàng như trước đây. Bởi vì lệch múi giờ nên khi nàng làm việc thì Giản Thanh đang ngủ, khi nàng ngủ thì cô phải họp.

Các nàng vô tình bước đến tầng 1 của Tòa nhà Điều trị khối U toàn diện.

Buổi tối, bệnh viện vẫn rất đông đúc, hầu hết các bác sĩ sau giờ làm việc đều trở về nhà, người nhà bệnh nhân cũng tan làm, tấp nập vào bệnh viện thăm bệnh.

Có cán bộ lãnh đạo, có những công nhân bình thường, công nhân xí nghiệp, nông dân ở nông thôn, học sinh ... Bệnh tật ảnh hưởng đến mọi tầng lớp trong xã hội, mọi người đều như nhau, nhưng không phải ai cũng có khả năng chống chọi với rủi ro.

Hầu hết những người đi qua đều vội vã, biểu tình luôn nghiêm trọng, buồn bã, hoặc thờ ơ. Làm việc trong một môi trường như vậy, không ai có thể nở nụ cuời mang vẻ cợt nhả mà thay vào đó là vẻ nghiêm túc, trang trọng.

Trong bầu không khí như vậy, các nàng không thể nói chuyện riêng hay nói bất kỳ lời ái muội nào.

Lộc Ẩm Khê đợi cho đến khi quá trình điều trị của Lan Chu kết thúc rồi liên lạc với nàng.

Còn Giản Thanh thì đợi Lộc Ẩm Khê đi rồi mới trở về nhà.

Hai người lặng lẽ đứng tại bồn hoa trước tòa nhà khoa U.

Lộc Ẩm Khê nhớ về chiếc xe mà Giản Yến nhắc đến lần trước, nàng phá vỡ sự im lặng, hỏi: "Chiếc Audi A8 của chị có giá trị lắm đúng không?"

Giản Thanh hỏi: "Chị ấy đã nói với em à?"

Cô đang nói về Giản Yến.

"Chị ấy nói đây là phiên bản chống đạn, nghe có vẻ rất cao cấp, chắc là rất có giá trị, tại sao chị lại đưa nó cho tôi?"

Giản Thanh nói: "Nó chỉ là một phương tiện đi lại, giá trị duy nhất mà nó có cũng chỉ là phương tiện đi lại".

Lộc Ẩm Khê gật đầu, mỉm cười: "Cũng rất có lý."

Cô có xuất thân nổi bật, nhưng không có những tật xấu như kiêu căng, ngông cuồng và trăng hoa như những đứa con nhà giàu khác mà chỉ ở trong một góc, chữa bệnh cứu người, nghiên cứu học thuật, có thể nói cô là người không màng danh lợi.

Một lúc sau, Lan Chu gọi cho Lộc Ẩm Khê. Sau khi Lộc Ẩm Khê trả lời điện thoại, nàng hỏi Giản Thanh: "Chị có muốn gặp đại minh tinh không? Cô ấy rất xinh đẹp."

Nàng muốn đưa Giản Thanh đến nhằm vun đắp hảo cảm, để sau này cả hai không phải đứng trong trạng thái đối địch.

Giản Thanh không có hứng thú với đại minh tinh nhưng lại muốn chiều chuộng tiểu minh tinh trước mặt, cô nắm tay nàng, nói: "Đi thôi."

Bãi đậu xe dưới tầng hầm sáng mờ ảo ảo, Lan Chu đang đứng cạnh chiếc Audi màu đen có trang bị lớp chống đạn, nhìn thấy Lộc Ẩm Khê đang dẫn một người bước đến từ phía xa.

Lộc Ẩm Khê giới thiệu với Lan Chu: "Đây là bác sĩ chịu trách nhiệm cho đợt thực tập của em, chị ấy là bác sĩ ở khu vực thứ hai của khoa U, Giản Thanh, chị ấy đến để tiễn em đi."

Lan Chu tháo kính râm xuống, duỗi tay ra: "Bác sĩ Giản, xin chào."

"Xin chào." Giản Thanh bắt tay Lan Chu, lễ phép cười. Cô nhìn gương mặt của Lan Chu, ánh mắt bỗng nhiên ngưng trọng.

Cô bình tĩnh mở túi xách lấy ra một tấm danh thiếp: "Cô Lan, gần đây khoa chúng tôi có phát động hoạt động tầm soát khối u sớm miễn phí. Cô có thể đưa gia đình đi khám sức khỏe toàn diện nếu có thời gian."

Lan Chu nhận danh thiếp, mỉm cười cảm ơn, nói: "Tôi lớn lên trong cô nhi viện, không có người nhà. Viện trưởng cô nhi viện chính là người nhà của tôi, nếu có thời gian tôi sẽ đưa bà ấy đến khám."

Cô ấy không né tránh khi nói về trải nghiệm ở trại trẻ mồ côi, vì tất cả đều đã được viết trên Bách khoa Baidu.

Giản Thanh gật đầu một cái, không nói nữa, thay vào đó là dùng ánh mắt dò xét nhìn Lan Chu.

Lan Chu không quen với tính khí của cô nên cho rằng cô là một người nhiệt tình, vì vậy mới đưa cho cô ấy danh thiếp; Lộc Ẩm Khê đã quá quen với tính cách của Giản Thanh, cô sẽ không bao giờ tọc mạch vô cớ vào chuyện người khác, cũng sẽ không chủ động kết bạn và nói về bất cứ điều gì.

Tại sao khi gặp Lan Chu, cô lại cư xử bất thường như vậy?

Sự nghi ngờ này không thể nói ra được nên Lộc Ẩm Khê đành giấu trong lòng, nàng dự định đợi đến thời điểm thích hợp sẽ hỏi Giản Thanh. Hiện tại rõ ràng không thích hợp để hỏi nên nàng lên xe chào tạm biệt Giản Thanh: "Tôi đi đây, cuối tuần sau chị có đến làng đại học không?"

Giản Thanh gật đầu: "Có, vào tháng sau."

"Hẹn gặp lại vào tháng sau."

"Ừ, tạm biệt."

Sau khi ra chạy ra khỏi bệnh viện, Lộc Ẩm Khê hỏi về bệnh tình của Lan Chu.

Lan Chu nói: "Cũng may là uống thuốc là có thể kiểm soát được, nhưng bác sĩ nói chị không được trang điểm trong một khoảng thời gian."

Lộc Ẩm Khê: "Vậy thì kẻ lông mày cũng được, chẳng phải ngay từ đầu đạo diễn chỉ yêu cầu chúng ta về chất lượng và nói chúng ta nên bộc lộ sự mộc mạc của nhân viên y tế sao? Trên thực tế, bác sĩ và y tá không nhất thiết phải để mặt mộc, khi có thời gian thì họ cũng thường trang điểm nhẹ và kẻ lông mày."

Lan Chu lặp lại: "Đúng vậy, ai cũng có tình yêu với cái đẹp. Ai quy định rằng họ phải để mặt mộc đâu chứ?"

Trợ lý cười nói: "Không được đâu. Các bác sĩ quá đẹp nhìn lên cũng không yên tâm, còn những người giống như người ở Địa Trung Hải, hói đầu thì toàn là giáo sư."

Lan Chu gõ nhẹ vào đầu trợ lý; "Định kiến. Ngay cả trong ngành công nghiệp luôn dựa vào khuôn mặt như chúng ta, cũng không nhất thiết phải nhìn vào nhan sắc để đánh giá tài năng của người khác. Có một số lão sư có gương mặt bình thường nhưng lại có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời hoặc công tác hậu trường xuất sắc, họ cũng không kém hơn những người khác, ví dụ như Trương Tuyết lão sư và Lưu Hòa lão sư."

Lan Chu dẫn ra một loạt các ví dụ. Trên ghế lái, Lộc Ẩm Khê khá đồng ý với quan điểm giá trị của cô ấy. Nếu như đây là thế giới thực, nàng rất muốn làm bạn với cô ấy.

Nhưng, thứ nhất, đây là thế giới ảo, cô ấy không phải là người thật. Thứ hai, Giản Thanh dường như biết cô ấy, hay nói cách khác, cô biết gia đình cô ấy là ai.

Mối quan hệ giữa hai người họ là gì?

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc