NÀNG LÀ ĐỆ TAM TUYỆT SẮC

Làn da trên cổ trắng nõn không tì vết, cô tiến sát vào, mùi thơm thấm vào khoang mũi, sảng khoái như cỏ cây trên núi, êm đềm như ánh ban mai rạng rỡ.

Không gian tịch mịch vô cùng yên tĩnh, ánh sáng giăng mắc hai bóng hình. Giản Thanh nhắm mắt lại, chuyên tâm hít lấy hơi thở của người đang mơ ngủ.

Đầu mũi chạm vào da thịt ở cổ, cảm xúc đầy tinh tế và mềm mại, khi chạm vào khiến lòng người lưu luyến khôn nguôi.

Cô nhẹ nhàng cọ cọ cổ nàng, cầm lòng chẳng đặng mà ghé sát vào cánh môi nàng. Khi nụ hôn sắp sửa rơi xuống, cô lại do dự một giây, kiềm chế lui ra.

Cô kéo ra khoảng cách, ngồi trên đầu giường, rũ mắt, nhìn kỹ khuôn mặt của người đang ngủ dưới ánh đèn mờ.

Mặt đẹp, môi đỏ, làn da trắng như ngọc, nốt ruồi lệ nâu ở đuôi mắt vô tình gợi lên cho cô sự thương tiếc.

Cô nhìn người trên giường và nghĩ, nếu Nguyễn Khê còn sống cũng sẽ xinh đẹp khi lớn lên như nàng.

Người đang ngủ đột nhiên nhíu mày, nhẹ nhàng cử động.

Giản Thanh thu hết mọi chuyển động của nàng vào mắt, im lặng một lúc rồi nói đùa: "Em dậy rồi à? Trở về phòng ngủ đi."

Lộc Ẩm Khê không nhúc nhích, hơi thở trầm và dài, như thể nàng đang chìm vào giấc ngủ sâu.

Giản Thanh nắm lấy cổ tay, đặt ngón tay lên mạch của nàng.

Mạch đập thình thịch, càng ngày càng đập nhanh hơn.

"Em còn giả vờ?"

Biết bản thân đã bị cô vạch trần, Lộc Ẩm Khê mở mắt ra nhìn Giản Thanh bên mép giường, hai má dần dần đỏ lên.

Nàng quay người lại, đưa lưng về phía Giản Thanh, nhìn dòng chữ thảo được viết trên bức bình phong, không nói gì.

【Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm】

Ngòi bút mạnh mẽ, bay bổng như rồng bay phượng múa.

Nàng không biết là ai đã viết chúng.

Giản Thanh nhìn theo bóng lưng của Lộc Ẩm Khê, cô muốn nói rất nhiều chuyện nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cô muốn giải thích điều gì đó, nhưng lại cảm thấy rằng quá khứ của mình quá xấu hổ, vì thế cô không muốn bóc trần chúng ra.

Cô có thói quen trầm mặc, nên đành dùng sự im lặng để đối xử với nàng.

Lộc Ẩm Khê đột nhiên xoay người, nhẹ nhàng giật giật góc áo cô: "Sau này chị đừng được làm chuyện xấu có được không?"

Giản Thanh nắm lấy tay nàng, nắm chặt trong tay, mềm mại như không xương.

Cô trả lời nàng:"Được."

Không hỏi lý do, cũng chẳng cần biết nhân quả là gì, nhưng chỉ cần là nàng yêu cầu, cô sẽ toàn tâm toàn ý đáp ứng.

Lộc Ẩm Khê mỉm cười, nàng nắm chặt tay cô, mượn sức ngồi dậy, khoanh chân ngồi trên chiếc giường nhỏ, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi tôi mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, chị đã làm rất nhiều chuyện xấu, mọi người đều mắng chị, cảnh sát cũng đến bắt chị đi."

Giản Thanh hỏi:"Còn em thì sao?"

"Tôi? Tôi không biết phải làm thế nào. Vì khổ sở nên tôi đã khóc rất lâu. Tôi hận chị không biết cố gắng, tôi không muốn bao che cho chị, thậm chí còn muốn gϊếŧ chị. Nhưng tôi không muốn chị phải vào tù, vì vậy tôi đã chọn việc chết cùng với chị..."

Giản Thanh khẽ nhướng mày: "Vì đại nghĩa mà diệt thân?"

"Thân?" Lộc Ẩm Khê mỉm cười, cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn Giản Thanh, nghiêm túc nói: "Ở đây, chị đối xử với tôi tốt lắm, tôi có thể cảm nhận được. Chị là người duy nhất mà tôi gần gũi, hiện tại cũng thế, tương lai cũng sẽ không thay đổi."

Nàng không thể tỏ tình với Giản Thanh, không thể nói rằng mình thích hay thậm chí là yêu cô, lại càng không thể biến mối quan hệ mập mờ này thành tình yêu, bởi vì nàng không thể chắc chắn nàng có thể ở cạnh cô cả đời được hay không.

Nhưng nàng muốn bày tỏ cảm xúc duy nhất của mình.

Tại thế giới này, nàng sẽ không bao giờ gần gũi người nào khác nữa. Giản Thanh sẽ là người duy nhất ngự trị trong tim nàng.

Nếu như cuối cùng Giản Thanh thật sự trở thành một kẻ xấu xa, tội ác tày trời thì nàng sẽ không nương tay với cô, nàng sẽ tự tay gϊếŧ chết kẻ xấu xa này.

Giản Thanh ôm chầm lấy Lộc Ẩm Khê, nàng ngoan ngoãn quay đầu lại nhìn cô.

Bàn tay đặt trên vai di chuyển ôm lấy đầu nàng, nàng không vùng vẫy mà ngoan ngoãn để cô ôm lấy, nàng rướn người về phía trước, cúi đầu xuống.

Giản Thanh khẽ cúi đầu, hai cái trán chạm vào nhau, cô thầm hứa một câu: "Nếu tôi không quay về, tôi sẽ là một bác sĩ, bảo vệ bản thân, chữa bệnh cứu người, không làm điều xấu, không tham gia vào các cuộc tranh giành quyền lực thì em sẽ không lo lắng nữa đúng không?"

Cô hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình, ngày thường cũng rất ít nói.

Hiếm khi nghe thấy cô nói lời chân thành. Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại, mũi có chút chua xót, vui sướng cùng chua xót trộn lẫn vào nhau khiến lòng nàng phức tạp vô cùng.

Nàng là tất cả những gì mà cô quan tâm, bởi vì quan tâm nên nàng mới nhận được lời hứa hẹn này của cô...

Đột nhiên, có một sự mềm mại lành lạnh rơi trên trán. Lộc Ẩm Khê sững sờ, suy nghĩ tựa như chiếc đồng hồ chết, trong nháy mắt liền đình trệ.

Đó là một nụ hôn.

Một nụ hôn lên trán.

Lộc Ẩm Khê muốn mở mắt ra và nhìn biểu cảm của Giản Thanh nhưng nàng lại không dám, nàng sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Nàng sợ rằng mình thật sự yêu Giản Thanh, nàng sợ rằng tình yêu này chỉ giống như hoa trong gương, trăng trong nước, tựa như tòa lâu đài trên bầu trời, nàng sợ rằng khi nàng tỉnh dậy, mọi thứ thuộc về nơi này đều sẽ như chưa từng tồn tại...

Rất lâu sau, Lộc Ẩm Khê vẫn không nói gì. Giản Thanh buông nàng ra, tưởng rằng cô đã làm nàng sợ hãi. Cô đứng lên, cười cười: "Đồ ngốc."

Đây chỉ đơn giản là một nụ hôn, cô cũng không định làm bất cứ điều gì với nàng.

"Em về phòng nghỉ ngơi đi, tôi đi rửa mặt."

Nói xong câu này, Giản Thanh xoay người bước ra khỏi thư phòng.

Lộc Ẩm Khê chậm rãi mở mắt, nâng tay lên vuốt ve làn da vừa được cô hôn qua, trong lòng âm thầm hồi tưởng lại dư vị.

*

Các bác sĩ và y tá bắt đầu tự chuốc lấy phiền phức vào lúc 7 giờ sáng. Họ nói chuyện với bệnh nhân và người nhà sau khi hóa trị rồi thúc giục họ xuất viện càng sớm càng tốt.

Đương nhiên, bọn họ cảm thấy không hài lòng, vào lúc kiểm tra phòng chính thức lúc 8h30, các thành viên trong gia đình đã bắt đầu la mắng:" Đuổi chúng tôi ra khỏi bệnh viện trong khi chúng tôi chưa khỏe hẳn à? Các người nghĩ rằng chúng tôi không trả đủ tiền sao?"

"Các người đúng làm một lũ vô lương tâm? Tôi phải đợi ròng rã suốt hai tuần mới được chuyển đến đây, dìu già dắt trẻ ở quận lỵ để chạy đến, vậy mà các người lại đuổi chúng tôi đi sau khi ở chưa được 5 ngày?"

Có vị bác sĩ trẻ tuổi nghe không quen, muốn giải thích một hai câu cũng bị chặn lại bởi những lời mắng chửi kinh khủng của người nhà.

Cãi nhau không phải cãi về lý mà là xem giọng ai to hơn.

Những người gần như cả đời học tập trong khuôn viên trường đương nhiên không thể hơn những người cô, người bà đã trải qua nhiều trận chiến.

Các bác sĩ và y tá đã quen với cảnh này nên đã học được cách phớt lờ. Bất kể đó là gió đông, tây, nam hay bắc, chỉ cần họ không đánh người thì cứ để bọn họ mắng chửi. Nếu bọn họ làm ảnh hưởng đến công tác thì cứ gọi Cục An ninh lên, còn mắng thêm chút nữa thì đến Cục Y tế nói chuyện với người ở bộ phận tranh chấp bác sĩ - bệnh nhân.

Tang Tang cũng ở đây vào mấy ngày trước, hôm qua vừa hóa trị xong, hôm nay Giản Thanh đã đến nói chuyện với người nhà, dặn dò họ sau khi xuất viện cần tăng cường dinh dưỡng, chú ý tập thể dục, đợi khối u nhỏ lại thì có thể tiến hành phẫu thuật mở lồng ngực để cắt bỏ phần phổi bị tổn thương đi.

Bố mẹ cô bé là dân lao động chân chất lương thiện, họ chỉ sinh được một người con gái. Vì để chữa bệnh cho con, họ đã tiêu hết tiền dành dụm, nợ người thân, bạn bè rất nhiều nhưng họ chưa bao giờ từ bỏ.

Mẹ của Tang Tang vỗ ngực bảo đảm: "Đừng lo, bác sĩ! Tôi sẽ cho con gái tôi ăn uống đầy đủ. Dù cho tôi có ra đường ăn xin thì tôi vẫn sẽ trả đủ tiền phẫu thuật và chữa khỏi bệnh cho con bé!"

Thực tế, nếu có hy vọng phẫu thuật, Giản Thanh sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện để xin quỹ cứu trợ.

Quỹ cứu trợ có hạn, nhìn chung chỉ được cấp cho những bệnh nhân có hy vọng chữa khỏi cao, hiếm khi được phân bổ cho bệnh nhân ở khoa ung bướu. Nhưng Tang Tang còn nhỏ như vậy, nếu có hy vọng, cô sẽ cố gắng hết sức để chiến đấu vì cô bé.

Giản Thanh không đặt nhiều hy vọng vào những điều khó xảy ra, cô chỉ an ủi vài câu rồi nói: "Trước hết, vợ chồng chị hãy tự chăm sóc cho bản thân mình".

Mẹ của Tang Tang đã quen với khuôn mặt lạnh lùng của Giản Thanh, hiếm khi nghe thấy cô nói một câu quan tâm. Bà sửng sốt, sau đó liên tục nói: "Sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý, bác sĩ, cô cũng phải nghỉ ngơi cho tốt. Đừng đem những lời chửi rủa của người khác để trong lòng. Chúng tôi có thể hiểu rằng những bệnh nhân khác cũng muốn đến bệnh khu để điều trị. Nếu chúng tôi không ra ngoài, họ sẽ không thể điều trị được."

"Cảm ơn sự thông cảm của chị." Giản Thanh lấy ra hai hộp sữa Vương Tử ở góc bàn:"Ẩm Khê muốn tặng cho Tang Tang, em ấy nhờ tôi đưa giúp."

"Bác sĩ Tiểu Lộc đang ở đâu?"

"Em ấy sắp kết thúc kỳ thực tập nên đi chụp ảnh nhóm rồi."

"Ồ, lần sau tôi còn có thể gặp cô ấy không?"

"Tôi không chắc."

"Con gái tôi vô cùng thích cô ấy. Tôi sẽ đưa con gái đến gặp cô ấy."

"Không cần đâu. Em ấy sẽ trở lại sớm thôi, chị cứ đợi ở phòng bệnh, tôi sẽ bảo em ấy đến tìm chị."

*

Đợt thực tập tại bệnh viện sắp kết thúc, đạo diễn, đội tuyên truyền, đội nhiếp ảnh của đoàn phim đến bệnh viện thăm các diễn viên trong đợt thực tập, chụp các địa điểm nổi bật và ảnh tập thể, chuẩn bị cho buổi ra mắt công chúng của bộ phim y khoa.

Những bộ phim truyền hình cống hiến do đơn vị nhà nước tài trợ, diễn viên thường không được trả lương cao, nhưng hiệu ứng hình ảnh rất tốt.

Nếu làm phim chiến tranh chống Nhật, là đề cao lòng yêu nước. Cũng giống như môi trường quốc tế đầy biến động, là kỷ niệm ngày Kháng chiến chống Mỹ cứu nước, sẽ có một số phim liên quan đến chiến tranh chống Nhật và phim tài liệu; Nếu nó là một bộ phim y khoa thì nội dung được truyền tải nhằm để giảm bớt mâu thuẫn bạo lực giữa bác sĩ và bệnh nhân trong xã hội. Giống như khi nhân lực khoa nhi thiếu hụt, đất nước sẽ khuyến khích tuyển sinh khoa nhi, vì thế ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình sẽ sản xuất phim truyền hình tương ứng, lấy bác sĩ nhi khoa làm chủ đề chính.

Bộ phim này không có sự xuất hiện của những minh tinh lưu lượng cao, các nhân vật chính đều là những diễn viên tài năng xuất thân từ các lớp học thuật. Hầu hết các vai phụ đều được tuyển chọn từ trường điện ảnh và truyền hình hoặc được thầy cô giới thiệu cho nên bầu không khí không căng thẳng lắm, khi gặp mặt nhau còn có thể gọi nhau một tiếng đàn anh đàn chị.

Sau khi chụp ảnh tập thể ở lối vào bệnh viện, Lộc Ẩm Khê quay trở lại khoa tìm Giản Thanh.

Giản Thanh nhét một ít kẹo sữa vào túi nàng: "Tôi phải đi hội chẩn, Tang Tang sắp xuất viện rồi."

Khi rời khỏi bệnh viện, lần sau gặp lại nhau không biết là khi nào. Lộc Ẩm Khê ôm túi kẹo trong tay, đi đến phòng bệnh tìm cô bé để nói lời tạm biệt.

Mẹ của Tang Tang đang thu dọn đồ đạc để chuẩn bị xuất viện, còn Tang Tang thì đang mặc quần áo.

Lộc Ẩm Khê bước đến đưa cho cô bé tất cả số kẹo trong túi, chỉ chừa lại một viên cho mình.

Tang Tang hỏi: "Mẹ nói lần sau em sẽ không được gặp chị nữa, chị đi đâu vậy?"

Lộc Ẩm Khê nói: "Chị phải đi đóng phim. Khi phim của chị được phát sóng, em có thể nhìn thấy chị trên TV."

Tang Tang cười toe toét: "Chị sẽ trở thành một ngôi sao lớn chứ?"

Lộc Ẩm Khê cười nói: "Cũng có thể, một số người trở thành ngôi sao lớn ở tuổi 20, còn có một số người sẽ chuyển nghề ngay sau khi họ tốt nghiệp."

Tang Tang hỏi: "Em còn có thể gặp lại chị ở bên ngoài không?"

Lộc Ẩm Khê gật đầu: "Có thể chứ, lần sau em trở lại bệnh viện là khi nào?"

"Ngày 15 tháng sau, em sẽ tới để truyền thuốc."

"Vậy chị sẽ đến chơi với em vào ngày 15."

Tang Tang đưa ngón tay út lên: "Móc ngoéo."

Lộc Ẩm Khê câu lấy ngón út của cô bé:"Móc ngoéo, nếu gạt em chị sẽ biến thành chó con."

Sau khi tiễn bọn họ đến cổng bệnh viện, Lộc Ẩm Khê vẫy tay nói hẹn gặp lại.

Họ đều là những người bình thường, có thể xuất thân từ những gia đình nghèo, có thể ngoại hình không đẹp, có thể không được học hành đến nơi đến chốn. Nhưng khi đau khổ đến với họ thì lòng tốt, sự lạc quan, kiên cường mà người đời thường ca tụng đã thể hiện một cách sinh động trên người họ.

Tuy nhỏ bé nhưng lại rất vĩ đại.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc