NÀNG LÀ TRÂN BẢO - ĐÔNG THI NƯƠNG

Sau ngày hôm đó, Ổ Tương Đình không còn xuất hiện trước mặt Sương Sương nữa.

Sương Sương trở về mà mấy đêm liền không ngủ ngon giấc, nhiều lần nàng bật dậy giữa đêm, mỗi lần tỉnh dậy đều vì mơ thấy ánh mắt kia của Ổ Tương Đình.

Đôi mắt đào hoa mang theo một phần mị hoặc kia không hề có ý cười mà từ từ chảy máu, trong mắt đều là hận thù với nàng.

Vào ngày thứ năm sau khi bị doạ sợ tỉnh dậy, rốt cuộc Sương Sương không nhịn được nữa, nàng mặc áo, cầm đèn lồng chạy đi tìm Thái Tử. Nàng chạy trong hành lang dài đỏ thẫm, mưa ở bên ngoài hắt vào vạt áo của nàng.

Cung nữ phía sau luôn miệng kêu lên: “Công Chúa, Công Chúa, người chậm một chút, cẩn thận té ngã.”

Sương Sương hoàn toàn không nghe thấy, nàng chạy đến Đông Cung, nơi ở của Thái Tử.

Nô tài đứng ngoài cửa nhìn thấy nàng thì sửng sốt: “Công Chúa, sao người lại tới đây vào giờ này?”

Sương Sương vẫn còn thở hổn hển, vất vả lắm nàng mới khôi phục lại hô hấp, nói nhanh: “Mở cửa, Bổn cung muốn gặp Thái Tử.”

Thái Tử được cung nhân thông báo rằng Sương Sương tới, Thái Tử luôn luôn cưng chiều Sương Sương nên ngay một lời than phiền cũng không có, lập tức rời giường. Chẳng qua trắc phi trên giường không nhịn được mà nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Gia Ninh cũng thật là, canh giờ này mà còn tới tìm chàng, mấy ngày nay chàng đã phải bận rộn nhiều chuyện triều chính, mãi mới ngủ được một giấc thì muội ấy lại tới.”

Thái Tử liếc nhìn trắc phi trên giường: “A Ninh là thân muội muội của cô.”

Một lời này đã thể hiện rõ ý tứ của hắn, trắc phi vội vàng cười lấy lòng: “Thần thiếp không có ý gì khác.”

Thái Tử liền xoay người đi ra ngoài, trắc phi bị bỏ lại tức giận đ.ấ.m giường, nhưng cũng chỉ uổng công.

***

Thái Tử đi đến chính điện, thấy Sương Sương đang ngồi co ro trên ghế thì không khỏi sửng sốt, bèn nhanh chóng tiến lên.

Sương Sương không chải tóc, hai tay nàng ôm chân, áo khoác đỏ rũ xuống đất, đối lập với màu sắc tươi sáng của áo khoác chính là gương mặt tái nhợt của nàng.

“A Ninh, muội sao vậy?” Thái Tử đi tới trước mặt Sương Sương, ngồi xổm xuống.

Hắn ngẩng đầu nhìn Sương Sương, ánh mắt tràn ngập đau lòng: “Ai bắt nạt muội? Nói cho hoàng huynh biết, hoàng huynh giúp A Ninh.”

Sương Sương vừa đối diện với ánh mắt của Thái Tử thì nước mắt liền rơi xuống, nàng ôm lấy hắn: “Thái Tử ca ca, muội gặp ác mộng.”

Thái Tử nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa tay xoa đầu Sương Sương: “Không sao đâu, chỉ là mơ ngủ thôi, A Ninh đừng sợ.”



Sương Sương lắc đầu, nước mắt tiếp tục chảy ra: “Không phải mơ, là thật sự đã xảy ra.” Nàng suy nghĩ một chút, vẫn kể lại mọi chuyện hai năm rõ mười.

Thái Tử nghe xong ngọn nguồn thì nhíu mày: “Tống Hàm Nghĩa thật sự độc ác như vậy?”

Sương Sương lắc đầu, nàng đã khóc đến lả người: “Thái Tử ca ca, không phải, người độc ác là muội.”

Là nàng chủ động đi tìm Tống Hàm Nghĩa, nàng nói với Tống Hàm Nghĩa muốn chỉnh cho Ổ Tương Đình một trận, để hắn không dám nảy sinh tình cảm không nên có nữa.

Thái Tử thở dài, hắn đưa tay lau sạch nước mắt cho Sương Sương: “A Ninh, đừng khóc nữa, A Ninh không độc ác, chuyện này là chúng ta làm sai, để hoàng huynh đưa A Ninh tới cửa Ổ phủ tạ lỗi.”

Sương Sương rũ mắt, nước mắt vẫn còn đọng lại trên bờ mi. Nàng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Muội không muốn tạ lỗi.”

Thái Tử nhéo gò má trắng phấn của Sương Sương: “Không đi tạ lỗi thì sao hắn có thể biết được tâm ý của muội? Muội vừa khóc đến lả cả người rồi.”

Sương Sương cậy mạnh: “Muội chỉ gặp ác mộng thôi, bây giờ hắn ghét muội thì không còn gì có thể tốt hơn.”

“Mạnh miệng.” Thái Tử khẽ nói: “Có ai hiểu tính tình của A Ninh hơn hoàng huynh chứ, thôi được rồi, nếu A Ninh không muốn tạ lỗi, vậy thì cứ giao chuyện này cho hoàng huynh, hoàng huynh sẽ giúp A Ninh.”

Sương Sương nhận được câu trả lời này mới do dự gật đầu.

Thái Tử mỉm cười: “Năm đó A Ninh cũng như vậy, ôm hoàng huynh khóc cả đêm, nhưng ban ngày khi bị Phụ Hoàng phạt quỳ thì vẫn còn mạnh miệng, muội đúng là.”

Sương Sương hừ một tiếng, nhảy xuống khỏi ghế: “Muội phải về ngủ đây.” Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, giọng nói có chút hả hê: “Đáng tiếc là Thái Tử ca ca không thể ngủ nữa.”

Thái Tử bật cười đứng dậy, hắn nhìn Sương Sương nói: “A Ninh có muốn cùng dùng điểm tâm với hoàng huynh không?”

Sương Sương trực tiếp từ chối.

Nàng hài lòng trở về ngủ, chẳng qua không ngờ tới khi nàng ngủ dậy, Ổ Tương Đình đã rời khỏi kinh thành.

Đến lúc gặp lại, nàng đã không còn là Gia Ninh, mà hắn cũng không còn là Ổ Tương Đình của trước đây nữa.

***

Ổ Tương Đình chậm chạp không nhúc nhích, Sương Sương ở trên giường không nhịn được, nàng bước xuống giường: “Ổ Tương Đình, nếu chàng muốn đuổi ta đi hoặc làm gì khác, ta đều có thể chấp nhận, nhưng chàng có thể đừng phớt lờ ta được không?”

Nàng cắn môi, tầm mắt đã bắt đầu mơ hồ, khi thấy Ổ Tương Đình nhấc chân lên muốn đi ra ngoài, rốt cục nàng đã không giữ được bình tĩnh mà xông lên trước, từ đằng sau ôm lấy hắn: “Ổ Tương Đình, chàng đừng đi!”



Nàng dán mặt lên lưng đối phương, thật ra trong lòng đã vô cùng cuống quýt. Tuy nàng nói không sợ đối phương đuổi nàng đi, nhưng trên thực tế là nàng vô cùng sợ.

Sương Sương chưa bao giờ hèn mọn như vậy, nàng khao khát đối phương có thể tha thứ cho mình, thế nhưng lại cảm thấy đối phương sẽ không tha thứ.

Thân thể Ổ Tương Đình khẽ động, sau đó hắn giơ tay lên, gỡ đôi tay đang ôm lấy hắn của Sương Sương ra.

Trong giây phút tay bị gỡ ra kia, Sương Sương liền khóc thành tiếng. Nàng thút tha thút thít, yên lặng thu tay về. Nàng nâng tay lau nước mắt, lại cảm thấy mình thật mất mặt, nên dứt khoát xoay người sang chỗ khác.

Nhưng khi nàng lau nước mắt, vẫn không hề nghe được tiếng mở cửa.

Sương Sương thấy hơi kỳ quái, nàng nghiêng đầu nhìn lại, chợt phát hiện thấy Ổ Tương Đình đang nhìn nàng.

Biểu tình của hắn rất bình tĩnh, giọng nói cũng rất trầm ổn: “Nàng nói nàng là Gia Ninh?”

Sương Sương chậm rãi gật đầu, nàng dè dặt nhìn sắc mặt đối phương.

Ổ Tương Đình yên lặng trong tích tắc, rồi chỉ “Ừ” một tiếng.

Sương Sương hơi sững sờ: “Chàng…”

Hai mắt nàng mở to, trong mắt đều là nỗi bất an, qua đáy mắt nàng, Ổ Tương Đình có thể nhìn thấy được hình bóng mình.

Hắn đưa tay ra sờ lên mắt Sương Sương, khoé mắt nàng vẫn còn vương giọt lệ, hắn lau sạch nước mắt cho nàng: “Nàng có biết khi nàng nói với ta những lời này, nó sẽ có ý nghĩa thế nào không?” Hắn thấy Sương Sương vẫn ngơ ngác nhìn hắn thì hơi lên giọng: “Nếu như ta đưa nàng cho Tân Đế, nàng có hận ta không?”

Lông mi Sương Sương khẽ run, nàng hơi rụt người lại, nhưng rất nhanh sau đó đã bị Ổ Tương Đình bắt lấy bả vai.

Ổ Tương Đình không cho nàng tránh: “Sợ? Vậy tại sao phải nói cho ta biết chuyện nàng là Gia Ninh?”

Sương Sương cắn răng, thật ra mặt nàng đã tái nhợt, nếu như nàng rơi vào trong tay Tân Đế thì nhất định sẽ phải sống không bằng chết, nhưng mà…

“Ta không muốn lừa dối chàng, ta không muốn chàng coi ta là người khác. Ta chính là Gia Ninh, bất kể bao lâu trôi qua, bất kể ta đã c.h.ế.t đi mấy lần, ta vẫn đều là Gia Ninh.”

Nàng là vị Công Chúa cuối cùng của Khương Quốc, vĩnh viễn là như vậy.

Nếu như người yêu nàng không yêu nàng trọn vẹn, nàng sẽ không cần loại tình yêu này.

 

Bình luận

Truyện đang đọc