NÀNG LÀ TRÂN BẢO - ĐÔNG THI NƯƠNG

“Điện hạ, chuyện này không thể nói ra.”

“Không thể nói? Đó là Thái Tử Phi của cô, vậy mà giờ thì sao? Thành Hiền quý phi của người khác, ha ha, thật buồn cười biết bao!”

Hộp đựng thức ăn trong tay Gia Ninh rơi xuống đất, lập tức làm kinh động đến người ở bên trong.

“Ai ở bên ngoài?” Một tên thái giám chạy tới, nhìn thấy ba người Gia Ninh thì vẻ mặt trở nên khẩn trương: “Ai cho các ngươi tiến vào?”

Gia Ninh không để ý đến tên thái giám, cứ thế đi thẳng vào, tên thái giám còn đang muốn ngăn lại nhưng liền bị hai mật thám bịt miệng kéo đi.

“Tiểu Dư, ai ở ngoài vậy?”

Gia Ninh nhìn thấy người vừa lên tiếng, người kia đối mặt với nàng, mặc một thân trường bào nho nhã, chẳng qua thân hình quá gầy gò, mái tóc dài rải rác trên đầu vai, gương mặt tái nhợt, duy chỉ có ánh mắt là còn màu sắc.

Trong giây phút nhìn thấy Gia Ninh, hai mắt người kia trợn to, hai bàn tay chợt nắm chặt lại.

Có lẽ vì kích động nên hắn lại ho khan không ngừng.

Hắn cúi người xuống, dùng tay ấn n.g.ự.c mình, sắc mặt vừa rồi vẫn còn tái nhợt, nay đã đỏ bừng lên.

Gia Ninh thấy vậy thì vội đi lên trước, đưa tay vỗ lên lưng người kia: “Hoàng huynh.”

Chỉ một tiếng “Hoàng huynh” thôi mà đã khiến cả hai người cùng đỏ mắt.

Thái Tử cố gắng kìm chế, hắn ngồi dậy nắm được tay Gia Ninh, ánh mắt hoàn toàn không dám tin, bờ môi run rẩy dữ dội. Hắn muốn nói chuyện nhưng lại không thể nói ra.

Hắn nhìn Gia Ninh, vành mắt càng ngày càng đỏ, cuối cùng lời nói ra gần như hoà vào không khí.

“A Ninh?”

Nước mắt Gia Ninh đã rơi xuống, nàng đau lòng nhìn hoàng huynh của mình.

Tại sao huynh ấy có thể gầy đến như vậy? Thái Tử một nước phong nhã đĩnh đạc trước đây, sao bây giờ lại trở thành thế này.

“Là muội, hoàng huynh.”

Thái Tử ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, cứ nhìn chằm chằm vào Gia Ninh: “Không phải cô đang nằm mơ chứ?”

Gia Ninh lau nước mắt, hôm nay khi tới đây, nàng cũng đã dịch dung khiến gương mặt hơi thay đổi, nhưng Thái Tử nhìn Gia Ninh lớn lên, sao có thể không nhận ra chứ.

“Hoàng huynh, muội không chết.” Gia Ninh ổn định lại tâm tình: “Hoàng huynh còn nhớ Ổ gia thành Kim Lăng không, Ổ Tương Đình đã cứu muội.”

Thái Tử nghe được cái tên này thì hơi ngây người: “Ổ Tương Đình? Là hắn sao?”



Hắn hơi ngừng lại, sau đó liền cau mày nói: “Muội được hắn cứu, đây chính là chuyện của một năm trước, vậy trong một năm này muội đều ở bên cạnh hắn sao?”

Gia Ninh nghe được câu này thì nhất thời có chút lúng túng, nàng cắn môi không biết trả lời ra sao, Thái Tử hít một ngụm khí lạnh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy hắn có?”

Tuy hắn chưa nói hết câu, nhưng Gia Ninh vẫn nghe hiểu.

Nàng đỏ mặt, chỉ có thể gật đầu.

Cái gật đầu này của nàng đã khiến Thái Tử giận đến không chịu được.

“Giỏi cho một tên Ổ Tương Đình, lại dám thừa dịp người khác gặp nguy! Bây giờ hắn đang ở đâu? Cô muốn đánh c.h.ế.t hắn!”

“Hắn đang ở trong thiên lao.”

Một câu nói này của Gia Ninh đã khiến Thái Tử trầm mặc, hắn mím môi, ánh mắt khẽ thay đổi.

Gia Ninh không ngờ là ấn tượng của hoàng huynh mình với Ổ Tương Đình lại kém như vậy, nàng không thể không cố gắng giải thích: “Vì chuyện hắn cứu muội bị cẩu tặc phát hiện nên mới bị nhốt vào thiên lao, mà trước khi bị bắt hắn đã phái người đưa muội đi, cho nên giờ đây mới có thể vào cung gặp hoàng huynh.”

Gia Ninh gọi Tân Đế là cẩu tặc.

Thái Tử nghe vậy, vẻ mặt trở nên hơi cô đơn, nhưng rất nhanh sau đó hắn nói tiếp: “A Ninh, muội vào đây bằng cách nào?”

“Lý Vĩnh Trung đại nhân đưa muội vào.” Gia Ninh nhìn Thái Tử: “Hoàng huynh, huynh yên tâm, nhất định muội sẽ cứu huynh ra.”

Nói đến đây, Thái Tử chỉ cười khổ một tiếng: “A Ninh, dù hôm nay muội vào được Tử Đức Cung, nhưng để cứu được cô ra sẽ khó khăn biết bao chứ?”

Gia Ninh nghe được lời nói chán chường này của Thái Tử thì hơi tức giận: “Hoàng huynh, không thử một lần thì sao có thể biết? Huống chi cùng lắm là chết. Muội đã từng c.h.ế.t một lần rồi, giờ không sợ c.h.ế.t nữa, chẳng lẽ hoàng huynh sợ c.h.ế.t sao?”

“Không.” Thái Tử lập tức phản bác.

Gia Ninh trở nên nghiêm nghị: “Vậy là được rồi, nếu như cả hoàng huynh và muội đều không sợ chết, vậy thì tại sao lại không thử một lần? Số mệnh của Khương Quốc đang nằm ở trong tay hoàng huynh, nếu hoàng huynh nguyện ý, dù có phải liều cái mạng này muội cũng sẽ phải đưa hoàng huynh lên ngôi Hoàng Đế.”

Thái Tử kinh ngạc nhìn Gia Ninh, bị cầm tù suốt cả năm trời, không những cầm tù thể xác mà còn cầm tù cả tinh thần của hắn, biến một Thái Tử khí phách ngời ngời thành một con quỷ bệnh lao cả ngày núp ở trong cung điện.

Một năm này, hắn đã chịu đủ mọi thống khổ và hành hạ.


 

Hắn luôn tỉnh dậy lúc nửa đêm, hắn nghĩ, nếu như năm đó hắn c.h.ế.t ở ngoài cửa cung thì sẽ thế nào?

Hiện tại dân chúng sẽ cười nhạo Thái Tử vô dụng, không chỉ để quốc gia bị diệt, ngay cả Thái Tử Phi của mình cũng không giữ nổi.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoạn Hoành Trình ôm Thái Tử Phi của hắn đi, mà hắn thì bị người ta ấn trên đất.



“A Ninh, muội nói đúng, cô phải đoạt lại những thứ thuộc về cô.” Ánh mắt Thái Tử trở nên kiên quyết.

Gia Ninh liên tục gật đầu, đúng lúc này hai mật thám tiến vào: “Thái Tử điện hạ, Công Chúa điện hạ, thời gian không còn sớm nữa, chúng a phải đi thôi.”

Nghe mật thám nói vậy, Gia Ninh căn bản không muốn đi, nhưng nàng cũng biết, nếu như ở trong này quá lâu thì sẽ khiến thị vệ bên ngoài nghi ngờ.

Nàng nhìn thẳng vào Thái Tử: “Hoàng huynh, huynh phải cố sống thật tốt, muội muốn tận mắt nhìn thấy hoàng huynh ngồi lên long ỷ kia.”

Nói xong Gia Ninh xoay người rời đi luôn, nàng chỉ sợ mình nhìn hoàng huynh lâu thêm một chút thì sẽ không thể rời đi được.

Hoàng huynh của nàng vốn không phải như bây giờ.

Nhất định nàng sẽ g.i.ế.c tên cẩu tặc đó, đưa hoàng huynh nàng ngồi lên long ỷ, gây dựng nên một Khương Quốc phồn hoa.

***

Gia Ninh đi theo hai mật thám kia ra khỏi Tử Đức Cung.

Vừa ra đến cửa, thị vệ bên ngoài đã lên tiếng: “Làm gì mà ở trong đó lâu vậy?”

Một vị mật thám cung kính đáp: “Hồi bẩm đại nhân, vị kia nói điểm tâm Ngự thiện phòng mang tới ăn rất ngon, liền hỏi nô tài đây là món gì. Nô tài nhiều lời đáp mấy câu, mong đại nhân lượng thứ.”

Thị vệ kia nhướn mày nhìn ba người bọn họ, hồi lâu mới nói: “Đi đi, lần sau còn như vậy nữa thì cẩn thận chân của các ngươi đó.”

“Vâng vâng vâng.”

Gia Ninh đi theo hai mật thám kia, nàng cúi đầu, chỉ sợ bị người nhìn thấy mặt.

Bây giờ bọn họ phải trở về Thanh Hoa Cung, sau đó chờ yến hội kết thúc, Lý Vĩnh Trung sẽ đưa Gia Ninh ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Gia Ninh chỉ có thể ở Thanh Hoa Cung, Lý Vĩnh Trung đã cố ý chuẩn bị một gian điện trống để Gia Ninh có thể trốn vào bên trong.

Mắt thấy sắp đến Thanh Hoa Cung, chợt có một đám người xuất hiện ở trước mặt, người đi đầu mặc một thân hoa phục.

Mật thám lập tức kéo Gia Ninh quỳ xuống một bên.

Gia Ninh cúi đầu, trong lòng có hơi căng thẳng.

Nàng nhìn một đôi ủng gấm bước qua mặt, rồi ngừng lại.

“Các ngươi là người của cung nào?”

Gia Ninh nghe được một giọng nam hơi trầm, hình như đối phương bị nhiễm phong hàn nên giọng nói còn hơi khàn khàn.

Bình luận

Truyện đang đọc