NÀNG LÀ TRÂN BẢO - ĐÔNG THI NƯƠNG

Đến Kim Lăng ngày đó đúng lúc trời bão, Gia Ninh ngồi trong kiệu hoa, đội khăn trùm đầu tân nương, nhưng nước mưa vẫn thấm vào trong kiệu làm ướt váy nàng.

Lúc xuống kiệu, trên đất đều là nước đọng, cuối cùng Ổ Tương Đình phải cõng nàng đi vào, bên cạnh có người che ô cho cả hai.

Rồi sau đó lại là bái đường, lại hành lễ, Gia Ninh chỉ cảm thấy chóng mặt quay cuồng.

Nghi lễ lần này càng thêm rườm rà hơn so với lần trước, nàng được về phòng nhưng vẫn còn phải chờ tiệc rượu bên ngoài kết thúc.

Vì váy Gia Ninh bị ướt nên ma ma ở trong cung đã mang đến cho Gia Ninh một bộ đồ cưới khác, bộ đồ cưới này được chuẩn bị để đề phòng tình huống bất ngờ, chẳng qua lúc cầm ra, ma ma kinh hô một tiếng: “Ôi chao…”

Cung nữ hầu hạ Gia Ninh vội hỏi: “Ma ma, sao vậy?”

Sắc mặt ma ma hết sức khó xử: “Tại sao không thấy áo trong đâu?”

Nha hoàn Thanh Khi của Ổ Tương Đình cũng ở trong phòng, nghe ma ma nói vậy thì nhìn Gia Ninh: “Công Chúa, trong phủ cũng có một bộ đồ cưới, thiếu gia luôn dặn bọn nô tỳ phải bảo quản thật tốt.”

Gia Ninh vừa nghe liền biết Thanh Khi đang nhắc tới bộ đồ cưới phát sáng mà lần đầu tiên nàng mặc, khi nàng lấy thân phận thiếp gả cho Ổ Tương Đình.

Nàng ngẫm nghĩ một chút, liền đồng ý để Thanh Khi đi lấy.

Vốn dĩ ma ma cảm thấy Gia Ninh mặc bộ đồ cưới trước kia thì nhất định sẽ lỗi thời, nhưng khi nhìn thấy Gia Ninh mặc xong, bà á khẩu không nói được câu nào, chỉ có thể lẳng lặng cất bộ đồ cưới từ trong cung vào.

***

Bởi vì là Công Chúa thành thân, cho nên có một điều khác biệt đó là, không ai dám vào nháo động phòng, thậm chí cũng không dám chuộc rượu Ổ Tương Đình, dẫn đến việc Gia Ninh ở bên này còn chưa chuẩn bị xong thì đã thấy Ổ Tương Đình về hỉ phòng.

Chẳng qua hắn coi như Phò Mã, nên không thể dễ dàng vào phòng Công Chúa như vậy, mà nhất định phải đứng trước cửa, để cung nữ đi vào thông báo, khi được Gia Ninh đồng ý thì hắn mới có thể vào.

Lúc cung nữ vào báo với Gia Ninh rằng Ổ Tương Đình tới, nàng đang muốn nói cho hắn vào thì trong lòng đột nhiên nảy ra một ý.

Nàng không thể cho Ổ Tương Đình vào dễ như thế được.

Một lát sau, cung nữ cầm một tờ giấy đi ra, nàng ta cúi người nói với Ổ Tương Đình: “Phò Mã, Công Chúa đưa cho ngài.”

Hôm nay Ổ Tương Đình mặc một thân hỉ bào, màu đỏ rực kia càng tôn lên gương mặt tuyệt mỹ của hắn.

Hắn nhận lấy tờ giấy trong tay cung nữ, vừa mở ra nhìn, ánh mắt liền có thêm mấy phần nghiền ngẫm: “Đây là Công Chúa tự mình viết?”

Cung nữ trả lời: “Vâng.”

Ổ Tương Đình gập tờ giấy kia lại, trong tờ giấy viết ba yêu cầu.



Yêu cầu thứ nhất, trong thời gian một nén hương, Ổ Tương Đình phải viết xong một bài thơ khen ngợi Gia Ninh.

Yêu cầu thứ hai, trong thời gian một nén hương, Ổ Tương Đình phải tự mình vẽ một bức hoạ hắn đang tắm, đây chính là Gia Ninh đang muốn trả thù Ổ Tương Đình, ai bảo trước đây hắn vẽ nàng.

Yêu cầu thứ ba, hắn phải bịt mắt đi vào phòng.

Ổ Tương Đình đọc xong nội dung trên tờ giấy thì xoay người đi thẳng, cung nữ thấy vậy thì không kìm được mà kêu lên: “Phò Mã, ngài đây là đi đâu vậy?”


Nhưng Ổ Tương Đình làm như không nghe thấy, trông bóng lưng có vẻ như đang tức giận.

Cung nữ liền vội vàng chạy vào phòng, bẩm báo lại phản ứng của Ổ Tương Đình với Gia Ninh.

Gia Ninh vốn đang muốn trêu chọc Ổ Tương Đình một phen, nhưng không ngờ lại khiến đối phương tức giận, nàng chớp chớp mắt, mặc dù vẻ mặt coi như bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu hốt hoảng.

Nàng đứng dậy, bất an đi vòng quanh phòng rồi nhìn cung nữ đưa giấy lúc này: “Ngươi… hắn… bây giờ ngươi thử ra cửa nhìn xem, hắn đã trở lại chưa?”

Cung nữ nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ là vẫn không thấy Ổ Tương Đình đâu.

Gia Ninh càng thêm căng thẳng, chẳng lẽ những yêu cầu của nàng quá đáng đến vậy? Nhưng hắn cũng quá nhỏ nhen, có chút xíu yêu cầu như vậy thôi mà cũng không đáp ứng nàng.

Ngay vào lúc Gia Ninh đang ảo não thì cung nữ bỗng chạy từ ngoài vào, miệng nở nụ cười, còn cầm trong tay một bức hoạ: “Công Chúa, Phò Mã đã trở lại rồi, còn đem theo một bức hoạ, ngài ấy nói bài thơ cũng đã được viết trong bức hoạ.”

Gia Ninh ho khẽ hai tiếng, biểu tình trở nên hết sức nghiêm túc: “Đưa cho Bổn cung.”

Nàng nhận lấy bức hoạ, rồi quay đầu nhìn thử vẻ mặt của hạ nhân xung quanh, hành động vừa rồi của Ổ Tương Đình suýt chút nữa đã làm mất thể diện của nàng, may là không phải sự thật.

Vì là bức hoạ Ổ Tương Đình tắm rửa nên nàng dứt khoát cho tất cả mọi người lui ra ngoài: “Các ngươi ra ngoài hết đi, chưa được Bổn cung cho phép thì chưa được vào.”

Đến khi tất cả mọi người đều rời khỏi, nàng mới nở nụ cười đắc ý mở bức hoạ kia ra, chẳng qua vừa mới nhìn thấy, mặt nàng liền đỏ bừng, vành tai đỏ hệt như quả lựu.

Ổ Tương Đình này, hắn… hắn lại…

Rõ ràng nàng muốn hắn vẽ cảnh hắn tắm rửa, nhưng hắn lại vẽ cảnh hai người bọn họ cùng nhau tắm, đã vậy hắn còn không vẽ rõ mặt mình mà chỉ đặc biệt vẽ rõ mặt nàng, thậm chí còn là nàng chủ động quấn trên người hắn.


Mà bài thơ ca ngợi nàng kia lại là một bài thơ dâm.

 

Cái gì mà tiên tử xinh đẹp nõn nà, tâm hồn thiếu nữ như men say. Còn viết cái gì mà trong thùng tắm, bướm hoa ân ái một cảnh xuân…

Cái người Ổ Tương Đình này!



Lúc nàng còn đang cắn răng nhìn bức hoạ kia, chỗ cửa sổ chợt vang lên một tiếng động, vì Gia Ninh quá tập trung nên không nghe thấy tiếng động rất nhỏ đó.

Đến khi có người đứng trước mặt nàng, nàng mới kịp phản ứng.

Gia Ninh vội thu bức hoạ vào, vì giật mình hốt hoảng nên giọng nàng lắp ba lắp bắp: “Chàng… sao chàng lại vào đây?”

Nói xong câu này, nàng lập tức nhận ra, nàng chưa cho Ổ Tương Đình vào mà hắn lại tự tiện đi vào, hoàn toàn không coi nàng ra gì.

“Chàng đi ra ngoài! Bổn cung chưa cho chàng vào!”

Gia Ninh trợn mắt nhìn Ổ Tương Đình.

Ổ Tương Đình nghe vậy, không những không đi ra mà ngược lại còn bước về phía Gia Ninh: “Ta làm thơ, Công Chúa có hài lòng không?”

“Không hài lòng!” Mặt Gia Ninh lại đỏ lên.

“Vậy bức hoạ kia, Công Chúa hài lòng chứ?”

“Càng không hài lòng!” Vậy mà cũng vẽ được, tại sao hắn phải vẽ nàng chung vào đó.

Mặt Gia Ninh đã đỏ đến không chịu được.

Ổ Tương Đình khẽ thở dài, giống như gặp thất bại: “Vậy chỉ còn mỗi yêu cầu thứ ba thôi, xem có thể làm Công Chúa hài lòng không.”

Dứt lời, hắn đi tới trước mặt Gia Ninh, lấy một miếng vải đỏ từ trong ống tay áo ra rồi bịt mắt mình lại.

Miếng vải đỏ che đi đôi mắt Ổ Tương Đình, chỉ để lộ ra sống mũi cao ngất tinh xảo, còn có đôi môi đỏ bừng như cánh hoa.

“Công Chúa, ta không nhìn thấy gì hết.”

Tuy Gia Ninh thường xuyên nhìn thấy Ổ Tương Đình, nhưng đối phương đang bịt mắt, còn cất giọng nhẹ nhàng nói chuyện với nàng, điều này khiến nàng không khỏi d.a.o động.

Nàng ho khan, đang muốn đi tìm thứ gì đó trói Ổ Tương Đình lại thì đối phương đã cử động.

“Hoá ra Công Chúa ở chỗ này.”

Gia Ninh kêu một tiếng: “Chàng… chàng sờ chỗ nào đó? Buông…”

Lời kế tiếp đã bị nuốt lấy.

Đêm hôm đó, quả nhiên Ổ Tương Đình vô cùng nghe lời, từ đầu đến cuối luôn bịt mắt, nhưng Gia Ninh lại thấy hối hận vì đã đưa ra yêu cầu này, đơn giản vì chẳng khác nào nàng tự bê đá đập chân mình cả.

Bình luận

Truyện đang đọc