NẠP THIẾP KÝ 3

Tả Giai Âm ngước mắt nhìn Mạnh Thiên Sở đang ở cửa sổ mỉm cười, đỡ chưởng quỹ dậy, sau đó tiến vào trong quán.
Tiếp theo đó là tiếng cầu thang vang vọng, Tả Giải Âm bước lên. Phi Yến vội chạy tới mở của phòng, vừa khẩn trương vừa phấn khích nhìn Tả Giai Âm, muốn hỏi nhưng lại không dám mở lời.
Mạnh Thiên Sở vô cùng kỳ quái nhìn Tả Giai Âm, trước đây khi xem tiểu thuyết hắn biết tổ chức của Đông hán không có kết cấu phức tạp như cẩm y vệ. Lãnh tụ tối cao của họ xưng là Hán công, dưới có thiết đặt một vị thiên hộ, trăm vị bá hộ, rồi chưởng ban, lĩnh ban, tư phòng. Còn phụ trách công tác lùng bắt cụ thể là dịch trưởng và phiên dịch (Phiên tử - lính phiên). Dịch trưởng tuy chỉ là chức quan rất nhỏ trong Đông hán, nhưng quan tuy nhỏ mà quyền lợi rất lớn. Quan phổ thông dù cho cấp bậc rất lớn khi gặp người của Đông Xưởng đều phải khách khí mấy phần. Do đó, Tả Giai Âm có thể trấn áp người của Đông Hán, khẳng định phải mạnh hơn Đông hán.
Nhưng người nào có thể mạnh hơn Đông hán bây giờ? Cẩm y vệ? Có khả năng, nhưng cũng không chắc lắm, vì cẩm y vệ nhiều lắm chỉ ngang bằng với Đông hán, chẳng thể nào hơn hẳn được. Để khiến cho dịch trưởng của Đông hán sợ chạy như vịt như vậy, cẩm y vệ không thể làm được.
Mạnh Thiên Sở đứng dậy cung tay nói: "Tả cô nương thật là khiến Mạnh mỗ càng biết càng khó hiểu vô cùng, không biết Tả cô nương là thần thánh phương nào ma ngay dịch trưởng của Đông hán cũng cung kính với cô, bị đánh mà còn phải xin tội như vậy?" Vừa rồi Tả Gia Âm đưa ra thẻ bài cho Tiếu Chấn xem với góc độ và cự ly rất khó cho Mạnh Thiên Sở nhìn rõ, cho nên hắn không hiểu đó là thẻ bài gì mà có lực uy hiếp lớn đến như vậy.
Tả Giai Âm vẫn cười như cũ, phảng phất như chưa hề phát sinh ra chuyện gì: "Mạnh sư gia nói lời này sao Giai Âm nghe không hiểu gì hết à."
Mạnh Thiên Sở biết nàng ta cố làm vẻ khờ, không muốn trả lời vấn đề này, đành cười nói: "Ha ha, không có gì, thỉnh Tả cô nương ngồi."
Chờ Tả Giai Âm ngồi xuống xong, Hạ Phượng Nghi quan tâm hỏi: "Tả cô nương, bệnh của lệnh tôn có đáng ngại không?"
Tả Giai Âm hơi nghiêng người: "Đa tạ phu nhân quan tâm, gia phụ chỉ bệnh thường, lúc khỏe lúc mệt, kỳ thật không có gì đáng ngại."
Mạnh Thiên Sở nghe ngữ khí của Tả Giai Âm nhàn nhạt, biết là trong bụng đầy tâm sự nhưng không muốn báo cho bọn hắn biết. Lúc này bọn hắn cũng ăn sắp xong rồi, liền đứng dậy cáo từ, Tả giai âm nhất mực tiễn xuống lầu.
Trên đường trở về, Phi Yến cuối cùng nhịn không được hỏi: "Thiếu gia, vị Tả cô nương này rốt cuộc là ai mà ngay Đông Hán cũng sợ vậy?"
"Đúng a, xem thân phận của cô ta vô cùng thần bí. Chúng ta nên nhớ những sự tình có liên quan đến Đông hán thì chúng ta phải thập phần cẩn thận, chuyện này không được nói với bất kỳ người nào."
"Biết rồi!" Phi Yến cùng mọi người đều gật đầu. Bọn họ đương nhiên biết chuyện liên quan đến Đông hán không thể tùy tiện nói ra.
Trở về cửa của nha môn huyện Nhân Hòa, người trực tại cửa vừa thấy Mạnh Thiên Sở đã vội đến đón thưa: "Sư gia ngài về rồi, quản gia của Lý đại viên ngoại đã ở nha môn chúng ta chờ lâu rồi, tiểu nhân đi gọi ông ta." Nói xong chạy vào trong.

"Lý đại viên ngoại?" Mạnh Thiên Sở nhất thời không hiểu đó là ai.
Vương bộ đầu ở một bên giải thích: "Lý Quân Chánh Lý đại viên ngoại chính là ca ca của tri phủ phu nhân..."
Mạnh Thiên Sở tức thời minh bạch: "Cha của Lý Nhữ Hàn?"
"Đúng vậy." Vương bộ đầu hơi bất ngờ, Mạnh sư gia biết công tử Lý Nhữ Hàn mà lại không biết cha của y là Lý Quân Chánh Lý đại viên ngoại. Tại Y
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người tiến vào nha môn, thấy ở bên cửa ngách có một cổ xe ngựa lớn trang sức rất hào hoa. Lúc này, tên nha dịch lúc nãy dẫn theo một lão đầu từ hậu sảnh bước ra, giới thiệu cho Mạnh Thiên Sở.
Vương bộ đầu nhận ra lão đầu này, chào hỏi: "Lão Lý thúc a, ông đến đây à."
Quản gia của Lý đại viên ngoại là lão Lý thúc cười ha ha đáp: "Đúng a, thiếu gia chúng ta bảo tiểu nhân đến đây thỉnh Mạnh sư gia và Mạnh phu nhân đến phủ chơi."
Tên Lý Nhữ Hàn này cuối cùng cũng đưa tang trở về rồi.
Cách làm sao để phá án con trai tri phủ chết thì Mạnh Thiên Sở đã định ra rồi. Kha Trù bị trúng độc cấp tính, ban đêm chết bất đắc kỳ tử, vì thế, khả năng hạ độc chính là cùng ngày với Kha Trù chết. Do đó cần phải tra rõ trong ngày này Kha Trù đã tiếp xúc với ai, từ đó xác định người hiềm nghi.
Phạm vi này xem ra không lớn lắm, nhân vì kẻ có thể tiếp xúc và ở bên cạnh công tử của tri phủ đại nhân để có cơ hội hạ độc không nhiều.
Tối hôm qua ở hoa thuyền Ấn Nguyệt trên Tây Hồ, cô nàng gheisa Liên Y đã từng nói chiều trước khi Kha Trù chết, đã từng cùng Lý Nhữ Hàn đến hoa thuyền Ấn Nguyệt. Hai người còn nói chuyện cả nửa ngày, bên trong có chuyện gì cổ quái hay không thì cần phải tra cho rõ ràng. Nói chung, muốn xác định người hiềm nghi phạm tội thì phải ra tay từ chỗ Lý Nhữ Hàn này.
Mạnh Thiên Sở mang theo Hạ Phượng Nghi, Phi Yến cùng lên xe ngựa chờ sẵn, Lý quản gia ngồi ở bên hông. Xe ngựa rời khỏi nha môn chạy về ngoại thành.
Mạnh Thiên Sở hơi kỳ quái, vén rèm xe lên hỏi: "Lão Lý thúc, chung ta sao lại ra ngoài thành vậy? Chẳng lẽ thiếu gia của các người còn có nhà cửa ở ngoài thành?"

"Đúng a... và cũng không đúng... chờ một chút sư gia sẽ biết ngay..."
Ngập ngừng ấp úng làm cái quỷ gì vậy? Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, chẳng phải đó là trang viên của địa chủ hay sao, có cái gì mà kỳ chứ, người có tiền ai mà không vậy, đi mua nhà mua bất động sản khắp nơi có gì mà kỳ?
Xe không ngừng chạy dọc theo đường núi, chạy hơn nửa thời thần thì đến một chỗ sơn thanh thủy tú. Xe dừng lại, lão Lý đầu vén rèm cửa lên nói: "Mạnh gia, phu nhân, chúng ta đến rồi, thỉnh xuống xe thôi."
Người trong xe bước xuống, Mạnh Thiên Sở ngẩn đầu nhìn, chà, một trang viên quá lớn! Nếu nói Hàng châu có mỹ cảnh như thiên đường, thì cảnh sắc trước mặt đúng là thiên đường ở nhân gian rồi. Trước trang viên có treo một biển lớn, trên có tả bốn chữ đại tự "Gia âm trang viên" theo Tống thể (chữ in thể Tống).
Hạ Phượng Nghi cũng ngước mắt nhìn, cả kinh khen: "A! Đẹp quá a! Phu quân, chàng nhìn xem, toàn núi đều là hoa, đẹp quá!"
Mạnh Thiên Sở vừa rồi không chú ý đến hoa, lúc này nhìn lại sắc mặt lập tức biến hẳn, vì thấy toàn núi có hoa màu vàng và hồng nở rộ thập phần tươi đẹp, từng đóa từng đóa kiều diễm vô cùng. Giữa rừng hoa bạc ngàn ấy, có một đôi nam nữ sánh vai nhau đi tới. Nữ thì thân hình thon thả, nam thì khôi ngô tuấn tú, chỉ có điều hơi ốm o. Kẻ mỉm cười đang cùng giai nhân tiến tới đó chính là cháu bên vợ của Kha tri phủ Lý Nhữ Hàn và nữ lang thần bí Tả Giai Âm!
Tả Gia Âm lúc này lại mặc đồ rất khác so với ngày thường. Nàng ta vốn mặc đồ rất trang nhã, hôm nay lại mặc váy màu hồng nhạt thêu đầy bướm như đang múa may giữa ngàn hoa. Chỉ có điều, bên cạnh đàn bướm xinh tươi đó còn có một nam tử đẹp trai làm bạn.
Phi Yến nhìn thấy thần sắc của Mạnh Thiên Sở không ổn, khẽ kéo tay áo của hắn, trong mắt đầy nhu tình và sự an ủi, phảng phất như bảo: đừng động tâm, chàng không phải còn có em đây hay sao?
Nhưng mắt của Mạnh Thiên Sở không hề nhìn Phi Yến, mà chỉ nhìn chầm chầm vào người của Tả Giai Âm, nhãn thần đầy vẻ phức tạp, không biết là tiếc rẻ, yêu thương, hay là tức giận.
Lý Nhữ Hàn ngay từ xa đã chào hỏi: "Mạnh huynh! Hoan nghênh quang lâm tệ trang!"
Mạnh Thiên Sở cung tay nói: "Trang viên của Lý huynh quả thật là thập phần xinh đẹp, đặc biệt là hoa tươi khắp núi đồi này. Sinh hoạt giữa hoa đẹp gió ngàn, hai vị quả thật là đôi bạn lữ thần tiên a."
Tả Giai Âm điềm đạm cười: "Trang viên này là của tiểu muội, không hề quan hệ gì với Lý gia của huynh ấy."
Lý Nhữ Hàn hơi bối rối: "Giai âm, chúng ta chẳng phải là đính hôn rồi hay sao..."

"Cho dù là gả về cho huynh, trang viên này cũng là của Tả gia ta, không phải là của Lý đại viên ngoại gia của huynh."
Hiện giờ thì Mạnh Thiên Sở đã hiểu, vì sao lúc trước Hồ tiểu kỳ ở Tri vị quan lại kính úy với Tả Giai Âm như vậy. Thì ra, Tả Giai Âm là vợ chưa cưới của cháu bên vợ của Kha tri phủ. Chỉ có điều, căn cứ vào lời Tả Giai Âm lúc nãy tựa hồ không coi chuyện này là vinh hạnh, đối với Lý Nhữ Hàn chẳng thèm ngó ngàng gì đến.
Gương mặt co cứng của Mạnh Thiên Sở từ từ hòa hoãn trở lại, xem ra Lý Nhữ Hàn chỉ mới đính hôn với Tả Giai Âm, còn chưa thành thân. Tả Giai Âm lại có vẻ không tôn trọng Lý Nhữ Hàn lắm, quan hệ dường như không tốt mấy.
Hôn sự của họ có thể coi là môn đăng hộ đối. Hai nhà đều là đại hộ, gia tài của Tả gia có thể không sánh bằng Lý gia, nhưng Tả lão gia tử dù sao cũng là thiếu khanh đã về hưu của Đại lý tự, còn Lý gia chỉ là có quan hệ bên vợ với tri phủ Hàng châu mà thôi.
Lý Nhữ Hàn nghe Tả Giai Âm nói thế, thần tình càng bối rối hơn, vội ho một tiếng, nói: "Giai Âm, để ta giới thiệu cho nàng một chút..."
"Không cần nữa. Hai vợ chồng Mạnh sư gia thường quang lâm Trí Vị quán, chúng ta đã quen lắm rồi." Nói xong không nhìn Mạnh Thiên Sở, mà đi thẳng đến cạnh Hạ Phượng Nghi, nồng nhiệt cầm tay nàng: "Phu nhân đi đường cực khổ, trang viên này của ta có thể nhìn hợp mắt không?"
Trong mắt Hạ Phượng Nghi lóe lên tia hưng phấn, thích thú đáp: "Hoa mỹ lệ như thế này ta mới thấy lần đầu, hễ nở là nỡ hết một loạt thế này, giống như biển lửa vậy, thật là đẹp quá đi."
"Phu nhân thích là được rồi. Hoa này là ta lấy giống từ phương nam tới. Ta lần đầu tiên nhìn thấy hoa này có tâm tình cũng giống như phu nhân vậy. Vốn cho rằng chúng không sống nổi ở chỗ này, không ngờ là lại sinh trưởng tốt như vậy. Nếu như phu nhân thích, khi về ta sẽ nhờ người dưới chuẩn bị một ít giống cho phu nhân mang về. Phu nhân cũng trồng một ít đi."
"Quá tốt rồi, vậy xin cảm ơn trước, chỉ tiếc là ta không có trang viên lớn như vậy, chỉ sợ không tạo ra hiệu quả như thế này."
Tả Giai Âm cầm tay Hạ Phượng Nghi từ từ tiến bước giữa rừng hoa, Mạnh Thiên Sở và Lý Nhữ Hàn nói chuyện theo sau. Đi qua một hành lang rất dài đến một ngồi nhà vườn nàm sau hòn núi nhỏ. Nơi này lại có một vườn hoa mẫu đơn cùng những loại chuyên trồng trong những nhà quan quyền.
Chờ mọi người đều vào đại sảnh ngồi, Tả Giai Âm lệnh cho người dưới đi chuẩn bị trà, sau đó ra vẻ áy náy cười nói với Mạnh Thiên Sơ: "Mạnh gia, gia phụ gần đây thân thể không khỏe, do đó mới để chậm trể thời gian. Hôm qua nghe Nhữ Hàn đề cập đến việc mời thỉnh phu phụ Mạnh sư gia, Giai Âm tự chủ trương thỉnh các vị đến tiểu sơn trang này, ngắm chút phong cảnh nơi đây. Tuy ở đây hơi giản lậu đôi chút nhưng cái gì cũng có, những món ăn mọn ta cũng mang trước từ trong thành ra đây. Ở hoàn cảnh này tụ tập chắc phải vui vẻ một bữa mới được."
Thì ra là chủ ý của Tả Giai Âm, Mạnh Thiên Sở cười nói: "Tả cô nương thật là chu đáo, sinh hoạt quen mãi trong thành, đến những chỗ như thế này vui thú điền viên cũng có một tư vị rất đặc biệt a."
Hạ Phượng Nghi nói: "Chúng ta gấp gáp đến thăm, cực cho Tả cô nương vì chúng ta mà bận rộn, thật là ngại quá."
"Phu nhân làm thế là xa cách rồi. Chúng ta vừa gặp đã như quen, tự nhiên không phải là người ngoài gì. Giai Âm và phu nhân rất có duyên, nếu phu nhân thích thì hãy thường đến sơn trang nhỏ này của Giai Âm chơi đi."
"Được a, chỗ này của Tả cô nương thật là quá đẹp, chúng ta nhất định sẽ đến thường cho mà xem."

Mạnh Thiên Sở hừ thầm trong bụng: Ba xạo! Mấy tháng nữa là cô xách đít chạy te, còn đến chỗ này làm cái quỷ gì?
Tả Giai Âm cười kéo tay Hạ Phượng Nghi: "Chúng ta đừng có cô nương phu nhân mà gọi loạn nữa, xa cách lắm, chúng ta mới gặp như quen, hay là hãy xưng hộ như tỷ muội đi, Giai Âm năm nay mười chín, còn phu nhân?"
Hạ Phượng Nghi lén nhìn Mạnh Thiên Sở, quay lại khẽ đáp: "Tiểu muội mười tám."
"Vậy Giai Âm là tỷ tỷ rồi, đi, tỷ tỷ sẽ dẫn muội đi xem các chỗ trong sơn trang, để hai người họ ở đây nói chuyện đi." Nói xong đứng dậy kéo tay Hạ Phượng Nghi đi.
Hạ Phượng Nghi lại nhìn Mạnh Thiên Sở, thấy hắn gật đầu mới theo Tả Giai Âm đi, Phi Yến cũng theo sau họ.
Tả Giai Âm mang Hạ Phượng Nghi đi qua những khóm hoa, nói nói cười cười, quanh co một lúc trước mắt chợt rộng mở, nhìn lại thì là một hồ nhỏ đầy sóng lăn tăn xanh ngắt, ở giữa hồ có một cái đình, trên đình có một biển đề: "Tố Tâm đình".
Bọn họ đến cái đình hóng mát giữa hồ ngồi, xung quanh hồ đầu hoa kiều diễm, giống như con thuyền trên biển hoa, gió nhẹ thối phớt mang theo từng thoáng hương thơm tuyệt diệu.
Hạ Phượng Nghi hít sâu một hơi, than: "Muội hiện giờ hiểu rồi, trên người tỷ tỷ vì sao mà lại mang một mùi hương hoa thắm đượm như vậy, thì ra là tỷ tỷ nhất mực sinh hoạt trong thế giới của hoa."
"Đúng a, thỏng bước giữa thế giới của hoa này có thể khiến người ta quên hết mọi phiền não."
"Đúng vậy, vườn này của tỷ tỷ thanh nhã u tĩnh, thật là thiên đường của nhân gian." Hạ Phượng Nghi cảm khái.
Tả Giai Âm hơi đắc ý: "Đa tạ muội muội đã khen, sơn lâm này là do cha ta trở về mới cho ta làm bán, lúc đó chỉ là chỗ đất trống. Mọi thiết kế ở đây là đều theo ý tứ của ta, phải dùng đến hai năm đấy."
Hạ Phượng Nghi cảm khái nói: "Cha tỷ đối tỷ thật tốt."
"Muội muội hiện giờ không phải cũng cùng Mạnh gia sống với nhau rất hạnh phúc hay sao? Ai cũng có thể nhìn ra là Mạnh gia đối với muội thật tốt a."
Hạ Phượng Nghi ngẫm nghĩ, mỉm cười gật đầu: "Chàng ấy đối với muội đích xác là rất tốt..." Xong quay sang hỏi: "Lý công tử đối với tỷ tỷ thật tốt a, tiểu muội thấy huynh ấy cái gì cũng nhường tỷ tỷ."
Thần tình của Tả Giai Âm lập tức ảm đạm trở lại, khẽ lắc đầu: "Hắn không phải là người ta chung tình, chỉ là một vụ giao dịch mà thôi."


Bình luận

Truyện đang đọc