NẠP THIẾP KÝ 3

Năm người bước lên trước, khom người thi lễ với Mạnh Thiên Sở: "Thuộc hạ tham kiến Mạnh lĩnh ban!"
Mạnh Thiên Sở quét nhìn chung quanh, trợn mắt há mồm, không biết đã phát sinh chuyện gì.
Năm người tiếp đó phân ra hai bên, từ sau bước lên một người, vừa nhìn thấy người này, Mạnh Thiên Sở giật mình cả kinh - người này không ngờ chính là Tư lễ giám đệ nhị bỉnh bút thái giám, Đông hán Lý hình bá hộ, đại hồng nhân trước mặt hoàng thượng - Ôn Tuyền Ông công công!
Mạnh Thiên Sở nghi hoặc nhìn lại vị Ôn Tuyền vẫn y như cũ nước mắt nước mũi chảy dài nằm lăn lộn ở dưới đất đó, rồi lại nhìn vị Ôn Tuyền trước mặt, ngẩn ngơ không biết nên làm thế nào.
Ôn Tuyền từ từ bước tới trước Mạnh Thiên Sở, đôi mắt âm lạnh nhìn chong vào hắn, nhìn đến nỗi khiến lông tóc toàn thân hắn dựng lên. Hắn vội chuyển đầu nhìn về phía Lữ quản gia: "Lữ công công, đây.... đây là chuyện ra sao vậy?"
Lữ công công mỉm cười đáp: "Bắt ngươi chính là người của Ôn công công chúng ta, bảo ngươi đi hành thích Ôn công công cũng là để thử qua ngươi một chút. Ôn công công nằm trên đất là giả, là người thế thân, chỉ giống Ôn công công mà thôi, còn người trước mặt ngươi mới chính là Ôn công công thật. Nếu như vừa rồi ngươi hạ thủ giết vị Ôn công công giả đó, e rằng kẻ chết chính là ngươi... hắc hắc."
Mạnh Thiên Sở đại kinh thất sắc, vội khom người thưa: "Ti chức không dám! Thì ra Ôn công công đã bình an vô sự, thật là cái mừng vạn thiên!"

Ôn Tuyền gật gật đầu, đưa tay ra vỗ vỗ lên vai Mạnh Thiên Sở: "Ừ, ngươi không tệ, đối với người ta trung thành, sau này hãy làm cho tốt, sẽ không thiệt cho ngươi đâu!"
"Dạ! Đa tạ công công đề huề!"
Ôn Tuyền quay người qua nói với Lữ quản gia cùng mọi người: "Các ngươi ra ngoài đi!"
Mọi người khom người lui ra, tiểu thái giám cũng khiêng vị Ôn Tuyền giả đó lui ra ngoài.
Ôn Tuyền bước tới ghế bành ngồi xuống, nhìn Mạnh Thiên Sở trừng trừng.
Mạnh Thiên Sở vờ rúm ró sợ sệt bước tới, khẽ hỏi: "Công công, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?"
"Ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, có thể coi ngươi như người tâm phúc của người ta rồi, không giấu ngươi làm gì nữa. Những ngày trước, cũng không lâu sau khi ngươi thất tung, tư lễ giám chưởng ấn thái giám, Đông hán hán đốc Ninh Vĩ Khôn Ninh công công bệnh nặng màvong, ai là người kế thừa vị trí này được hoàng thượng xác định có hai ứng cử viên, chính là người ta và đệ nhất bỉnh bút thái giám Đông hán Chưởng hình thiên hộ Đường Chi Trùy. Nhưng hai người chúng ta bằng mặt mà không bằng lòng, minh tranh ám đấu, lần này lại càng quyết liệt hơn. Hắn biết người ta nhất mực phục dùng Tiêu Diêu tán mà ngươi cung cấp, do đó muốn hạ thủ đối với ngươi. Lần này ngươi ra biển thất tung, người ta bị mất đi nguồn cung cấp Tiêu diêu tán, quả nhiên tư vị sống không bằng chết..."

Mạnh Thiên Sở vội vã khom người: "Đều là do ti chức làm việc bất lực, liên lụy đến công công bị chuyện khó chịu này."
Ôn Tuyền nhìn trừng Mạnh Thiên Sở, từ từ hỏi: "Ngươi trước đây có biết một khi tiêu diêu tán này ngưng không dùng nữa, sẽ xuất hiện chứng trạng sống không bằng chết này không?"
Mạnh Thiên Sở cả kinh, vội làm một lễ thật sâu: "Ti chức đích xác không biết. Phối phương của tiêu diêu tán này đến từ hải ngoại. Ti chức cũng lần đầu tiên thấy người phục dụng, chỉ biết người đó sau khi dùng tiêu diêu tán xong khoái lạc vô cùng, thật không biết một khi không có sẽ có hậu quả thế này. Nếu mà biết được, ti chức dẫu có chết cũng không dám phụng hiến cho công công đâu."
Sắc mặt Ôn Tuyền từ từ giãn ra: "Ngươi nói không sai, tiêu diêu tán này quả hợp với hai chữ tiêu diêu, chỉ là một khi ngưng dùng, thống khổ vô bỉ."
"Xin công công yên tâm, ti chức lần này sẽ phối chế nhiều hơn một chút để dự trữ. Chỉ có điều, loại tiêu diêu tán này một lần phối chế tồn trữ với số lượng không thể vượt qua hai tháng, nếu không rất dễ biến chất, đối với thân thể sẽ có nhiều chỗ hại. Do đó, trước đây ti chức không dám chế nhiều chính là vì điều này." Mạnh Thiên Sở nói lời này với mục đích rất rõ ràng: hắn không muốn chế tạo một lượng heroin lớn, thứ bột trắng ma quỷ này một khi tản lạc ra, thì hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Ôn Tuyền ngẫm nghĩ, nói: "Nếu như là thế, thì ngươi cứ án chiếu theo quy củ trước đây, tạo ra một lượng tồn trữ một tháng đi."
"Dạ, công công." Y - .

"Tiếp theo chuyện nói lúc nãy, tên Đường chi Trùy đó và người ta minh tranh ám đấu, đều muốn giảm bớt thực lực của đối phương, nên hỗ tương ám sát không ít thủ hạ đắc lực của đối phương. Sau đó ngươi ra biển mất tích xong, tiêu diêu tán cạn kiệt, người ta sống không bằng chết, bọn thái y bó tay không có cách nào, đều nói người ta e rằng khó tránh tai kiếp. Người ta đã phái người tìm kiếm ngươi tứ xứ. Chuyện này bị Đường Chi Trùy biết được, hắn cũng phái ra không ít nhân mã tìm ngươi. Căn cứ những báo cáo từ các tuyến của người ta gửi về, thì Đường Chi Trùy đã hạ tử mệnh lện, rằng vừa gặp người là giết chết miễn bàn. Tin tức người xuất hiện ở Phúc Kiến vừa ra, Đông Hán ở Phúc Kiến dùng bồ câu truyền thư về đến Đông hán thự, người ta và Đồng Chi Trùy đồng thời hay biết. Người ta hay tin, lập tức phi cáp truyền thư, dùng mọi lực lượng ngầm bảo hộ ngươi."
Nói đến đây, Ôn Tuyền vô cùng đắc ý, cười nói: "Hắc hắc, ngươi không biết đâu, nếu như không phải là có người ta, thì dọc đường ngươi đã chết ít nhất hai lần rồi."
Mạnh Thiên Sở vờ kinh hoảng, nghi hoặc nhìn Ôn Tuyền.
Ôn Tuyền trầm giọng nói: "Đường Chi Trùy cũng phái tâm phúc của hắn dọc đường mai phục định giết ngươi, hai đợt trước đều bị người của ta diệt hết, ngươi mới bình an đi tiếp. Nếu như ngươi không tin, thi thể thủ hạ của Đường Chi Trùy bị chúng ta diệt cùng với vũ khí và đồ dùng của chúng đều đã được vận chuyển đến chỗ của người ta đây. Ngươi có thể bảo Lữ quản gia dẫn ngươi đi xem."
"Tin! Ti chức đương nhiên tin, công công đối với ti chức có ân chiếu cố như vậy, ti chức cả đời không quên."
"Hắc hắc, sau đó, người ta từ phi cáp truyền thư biết được tin tức này, e rằng ngươi có chuyện sơ xuất gì, nên dùng phi cáp truyền thư hạ lệnh tiên hạ thủ vi cường, giả trang làm cường tặc tập kích các ngươi, giết chết tùy tùng của ngươi, bắt ngươi đến sơn trang đó."
Mạnh Thiên Sở khủng hoảng: "Thì ra... thì ra người chặn giết chúng tôi đêm đó là do công công phái đi? Ti chức còn cho rằng đó là cừu gia của công công nữa chứ."
Ôn Tuyền mỉm cười: "Người ta an bài như vậy, một là vì sự an toàn của ngươi, ngầm hộ tống ngươi về kinh thành. Còn hai ấy à, đương nhiên là muốn dò xét xem ngươi có trung thành với người ta hay không. Dù sao thì ngươi trực tiếp cung cấp tiêu dao tán cho người ta, mạng của người ta nằm trong lòng bàn tay ngươi. Nếu như ngươi muốn ăn ở hai lòng, đó là cái họa tâm phúc đấy a. Nhưng cũng không tệ, sau khi kinh qua lần kiểm nghiệm này, chúng minh ngươi đối với người ta quả là lòng trung như nhất vậy."

Mạnh Thiên Sở tỏ vẻ vừa kinh hoàng lo sợ vừa cảm kích, trán toát mồ hôi lạnh, khom người thưa: "Ti chức đối với công công mãi một lòng trung, có thể sánh cùng nhật nguyệt. Có cấu gió mạnh mới biết cỏ chắc, sau này công công sẽ biết ti chức đối với công công trung thành như thế nào."
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán của Mạnh Thiên Sở không phải là giả. Lúc mới bị bắt, Mạnh Thiên Sở không biết người chặn bắt bọn hắn là ai, đoán là có khả năng nhất là kẻ sai bảo Vương Kim Hoa và Chương Dật Lôi hành thích hắn. Nhưng bọn chúng không giết chết hắn và Tả Giai Âm ngay tại đương trường, mà có ý lưu mạng sống, làm lung lay sự suy đoán của hắn. Chờ tới khi đến được sơn trang, chuyện bạch bào lão giả làm đầu tiên là lục xoát hai cái rương của bọn hắn, khi tìm được heroin thì vui mừng như điên, sai phái người cẩn thận hộ tống mang đi ngay, cho thấy có người đang khẩn cấp chờ đợi thứ heroin này. Nếu như nói ở Minh triều mà có người bức thiết chờ đợi được dùng heroin, thì người đó chỉ có mình Ôn Tuyền đã hít heroin mắc nghiện!
Ngoài trừ căn cứ chủ yếu nhất này ra, còn có hai căn cứ khắc phụ giúp cho suy đoán lần này của hắn. Đó chính là những kẻ chặn bắt hắn ngoài sự uy hiếp bằng ngôn ngữ, không hề tiến hành những hành động vô lễ chân chính đối với bọn hắn. Ngoài ra, khi tìm kiếm heroin, chúng không dùng đao chặt vỡ hai cái rương, nhân vì chúng không hề biết liệu Mạnh Thiên Sở có vượt qua lần thử thách này hay không, cho nên không dám tùy tiện vô lễ cũng không dám phá rương, vì sợ hắn vượt qua được thử thách có thể báo phục. Nhờ thế, Mạnh Thiên Sở đoán định là người của Ôn Tuyền đã chặn bắt hai người hắn. Cho nên, khi bọn chúng bức hắn hành thích Ôn Tuyền, thậm chí ở trong phòng nói chuyện với Tả Giai Âm, hắn đã cố ý nói ra những lời trung thành, đại nghĩa lẫm nhiên nghe khó chịu vô cùng đó.
Mạnh Thiên Sở thật ra là một lòng muốn giết chết Ôn Tuyền để tiết giận và trừ hại. Mới đầu khi biết đám người đó muốn giết Ôn Tuyền, đã từng mừng rỡ định đáp ứng ngay. Rất may là hắn nhanh chóng phát hiện sơ hở. Nếu như hắn không luôn để ý quan sát, kịp thời phát giác đây là hành vi thử thách của Ôn Tuyền đối với mình, e rằng đã sớm tiêu đời rồi.
Nếu như đã đoán ra đó là sự thử thách của Ôn Tuyền, hắn quyết định tương kế tựu kế, diễn trò cho thật xuất thần, để đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối với Ôn Tuyền. Cho nên, khi bọn bắt cóc lợi dụng Tả Giai Âm làm con tin bức hắn, nếu như hắn tiếp tục không động đậy, thì rõ ràng quá giả dối, có thể ngược lại dẫn đến sự hoài nghi của đám người này, cho nên mới giả vờ cần suy nghĩ kỹ, cuối cùng dưới sự ôn nhu khuyên giải của Tả Giai Âm hắn mới đáp ứng hành thích Ôn Tuyền.
Mạnh Thiên Sở giả vờ đáp ứng trước, đến cuối cùng mới quay lại hối hận tố cáo, một là muốn cho màn kịch thật hơn, phù hợp với tính cách con người hơn, hai là nếu như dọc đường hắn nhớ lộ tuyến, để cho Ôn Tuyền biết mình là người mưu trí, giả vờ đáp ứng trước để tìm đường báo tin nhằm bắt giữ tặc nhân, cướp về rương luyện "Tiêu diêu tán" cứu trị Ôn Tuyền. Làm điều đó, ngoại trừ biểu hiện hắn là người có tâm cơ, còn là kẻ có lòng trung. Ngoài ra, nếu như hắn đoán sai, thì đến phủ của Ôn Tuyền, cơ hội thoát nạn đương nhiên sẽ cao hơn ở sơn trang, đấy là cấp cho hắn một con đường lui.
Cuối cùng, mọi sự chứng minh Mạnh Thiên Sở suy đoán là chính xác. Điều này không những cứu vãn tính mệnh của hắn, mà còn giúp hắn thâm nhập vào hạch tâm tổ chức của Ôn Tuyền.


Bình luận

Truyện đang đọc