NẠP THIẾP KÝ 3

Mộ Dung Huýnh Tuyết không biết Mạnh Thiên Sở đi khắp nơi lấy nước để làm gì, thấy hắn bận rộn mà không giúp được gì, chỉ đành sốt ruột suông.
Người trong thôn không biết đã phát sinh chuyện gì, do Vương Dịch và đại bộ phận bộ khoái đều áp giải Hoàng Sư Hổ và Dạ Ô Nha trở về huyện thành, còn Mạnh Thiên Sở mang theo Chu Hạo, Mộ Dung Húynh Tuyết đi khắp nơi lấy mẫu nước đều mặc đồ thường, khi giải phẩu thi thể hắn cũng tiến hành bí mật, thẩm vấn Hải Đại Sơn cũng đuổi Hải lý chánh ra ngoài, cho nên, người trong thôn đều không biết Hải Đại Sơn tự nhận giết chết con trai mình, thậm chí còn không biết Hải Trụ Tử chết vì một vụ mưu sát. Chỉ có điều, khi thấy dân tráng đem Hải Đại Sơn canh chừng giám sát lại, họ đều xì xào nghị luận, đua nhau suy đoán, nhưng không ai liên tưởng đến chuyện có liên quan đến cái chết của Hải Trụ Tử.
Không có phát hiện gì, vô kế khả thi, Mạnh Thiên Sở chỉ đành tạm gác việc lại trở về phủ. Hải lý chánh hỏi nên làm sao với Hải Đại Sơn, Mạnh Thiên Sở thấy Hải Đại Sơn này nhất quyết không chịu nói hung thủ là ai, tuy ông ta tự nhận có tội, nhưng không có chứng cứ chứng minh nên hắn thấy không cần phải bắt lão, cho nên bảo Hải lý chánh vẫn y như cũ phái mấy dân trang tiến hành giám khống đối với ông ta, đồng thời ngầm theo dõi giám sát con dâu nhà họ Hải là Lâm Nhược Phàm.
Do giải phẩu đã hoàn thành, tổ chức của các cơ quan nội tạng bên trong cũng đã được lấy mẫu, cho nên chôn cất không ảnh hưởng gì, tang lễ vẫn cho tiến hành bình thường.
Mạnh Thiên Sở dẫn Chu Hạo, Mộ Dung Húynh Tuyết trờ về Nhân Hòa huyện.
Hắn trước hết đến nơi ở của Thái tri huyện, trình bày giản đơn về án này. Án của Lại đầu tứ phá rất thuận lợi, chân hung là Hoàng Sư Hổ bị bắt, Thái tri huyện vô cùng cao hứng. Hiện giờ khi nghe người chết ngộp kia là án mạng giết người, không khỏi rúng động trong lòng. Rất may ông ta rất tin vào bản lãnh phá án của Mạnh Thiên Sở, cho nên không thái quá khẩn trương, chỉ phó thác cho hắn tiếp tục điều tra phá án.
Lời tuy là nói nhẹ nhàng như vậy, tuy đối tượng hiềm nghi phạm tội đã được tỏa định, nhưng không phát hiện đủ chứng cứ trọng yếu để định tội, và Mạnh Thiên Sở cũng không muốn dùng hình tấn bức cung để lấy chứng cứ, cho nên án này nên triển khai điều tra phá giải thế nào, Mạnh Thiên Sở chưa có ý tưởng gì trong đầu.
Trở về nhà, Phi Yến đã sớm chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn. Tuy án không tiến triển, nhưng Mạnh Thiên Sở vẫn cảm thấy thèm ăn, hơn nữa có Tả Giai Âm ngồi uống rượu cùng, nền sàng khoái hơn, định ăn no uống say mới thôi.
Ba người Hạ Phượng Nghi trước giờ không bao giờ hỏi chuyện liên quan đến việc phá án của Mạnh Thiên Sở, chỉ ngồi hầu rượu nói chuyện tếu với hắn, cho nên Mạnh Thiên Sở nhanh chóng cảm thấy thoải mái.
Ăn cơm xong, trời đã tối hẳn, Mạnh Thiên Sở không muốn lên giường ngủ sớm như gà như vậy, liền đến thư phòng ngồi tĩnh tọa suy nghĩ về án. Phi Yến đốt đèn cho hắn, biết hắn đang suy gẫm liên quan đến phá án, sợ quấy nhiễu dòng tư duy của hắn, nên rón rén lùi ra, đóng cửa phòng lại.
Mạnh Thiên Sở đem đầu đuôi vụ án hồi tưởng phân tích hết một lượt, vẫn không tìm ra mấu chốt nào. Nhưng chỗ có nước có thể gây chết đuối trong thôn đều đã được hắn lấy phân tích hết rồi, nhưng sao lại không phát hiện được. Chẳng lẽ Hải Trụ Tử không bị đánh ngất đi rồi chết đuối trong thôn? Vậy thì chết ở đâu? Dù sao cũng không thể đem nước trong phạm vi mười mấy dặm ấy kiểm tra hết được.
Càng nghĩ càng cảm thấy nhức đầu, Mạnh Thiên Sở cảm thấy rất phiền muộn, liền nằm dựa xuống bàn, nhắm mắt suy nghĩ, không ngờ ngủ lúc nào không hay.

Trong cơ mơ màng, hắn cảm giác trên người chợt ấm, dường như có ai đó khoác cho mình một áo khoác. Mạnh Thiên Sở mở mắt ra nhì, thì ra đó là Tả Giai Âm.
Tả Giai Âm dịu dàng nói: "Tướng công, đêm khuya rồi, chàng phục xuống ngủ ngồi như vậy coi chừng cảm lạnh."
Đêm nay đến lượt Tả Giai Âm hầu hạ. Nàng ăn cơm xong trở về tiểu viện của mình, tắm rửa sạch sẽ chờ sẳn trong khuê phòng, nhưng mãi không thấy Mạnh Thiên Sở đế, liền đến nhà chính tìm, từ chỗ Phi Yến mới biết Mạnh Thiên Sở đang ở trong thư phòng tìm đường phá án. Nàng vốn không muốn quấy nhiễu, nhưng dù sao cũng lo lắng, liền lén đến xem, phát hiện Mạnh Thiên Sở gục xuống bàn ngủ, nên xót dạ lấy một cái áo đến khoác cho hắn, không ngờ làm hắn tỉnh dậy.
Mạnh Thiên Sở kéo tay Tả Giai Âm đứng dậy, chỉnh lại cái áo đang khoác trên người, cười nói: Có phu nhân dụng tâm lo lắng như vậy, trong lòng ấm áp nóng bừng bừng luôn đây này, sao mà lạnh cho được."
Tả Giai Âm phì cười, trách: "Mồm miệng trơn như mỡ!"
Mạnh Thiên Sở khẽ ôm eo nàng, hai người sánh vai đến cửa sổ thư phòng, ánh trăng vằng vặc, chiếu mát lạnh lên vai hai người, làm sáng bừng gương mặt xinh tươi nhu mĩ của Tả Giai Âm, khiến Mạnh Thiên Sở nhìn mà lòng rúng động, đưa tay vuốt nhẹ má nàng, áp môi lên hôn.
Tả Giai Âm cảm thụ nhu tình của phu quân, nghiên mặt qua, đôi mắt sáng đượm vẻ vừa mừng vừa thẹn, tựa như đợi chờ, tựa như khích lệ.
Mạnh Thiên Sở ôm nàng vào lòng, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng gấp, một tay thò vào người nàng, túm lấy nhũ phòng căng tròn, mịn và đầy sức đàn hồi, lửa dục bốc lên ngùn ngụt, vạch áo nàng ra lộ cả đôi gò bồng đảo. Hắn cúi người ngậm lấy đầu nhũ của Tả Giai Âm, tham lam bú mút như một đứa trẻ.
Tả Giai Âm ư một tiếng, cảm thấy toàn thân bủn rủn, vuốt ve đầu của phu quân, run giọng nói: Tương công, chúng ta... về phòng... rồi hôn tiếp...., được không?"
Mạnh Thiên Sở bú mút một hồi, bấy giờ mới quyến luyến rời xa đỉnh vu sơn, giúp nàng chỉnh lý lại áo, kéo tay nàng đi nhanh về phòng của Tả Giai Âm.
Phủ của Mạnh Thiên Sở đã mở rộng, ba thê thiếp đều có nhà vườn riêng. Tả Giai Âm ngủ ở ngồi nhà vườn phía đông, trong vườn trồng một cây hoa quế. hai người tiến vào vườn, Mạnh Thiên Sở nhịn không được lửa dục trong tâm, chờ nha hoàn Hạ Liên đóng cửa vườn xong, liền ôm Tả Giai Âm dìu ngồi xuống đám cỏ dưới cây hoa quế, kéo mở gấp gáp quần áo của nàng. Sự kích thích vì quan hệ tình dục nơi dã ngoại khiến tim hắn đập thình thịch, động tắc có hơi thô bạo, không chờ mơn trớn vuốt ve đầy đủ đã mạnh bạo tiến nhập vào thân thể của nàng.
Tả Giai Âm mới đầu còn lo là sẽ bị nha hoàn của mình nhìn thấy, nhưng nha hoàn Hạ Liên của Tả Giai Âm vô cùng ngoan và nhanh nhẹn, sau khi đóng cửa vườn cho hai người xong, thấy hai người nồng nhiệt với nhau như vậy, cô bé vội vã đỏ mặt lui về phòng đóng cửa lại, ngay đèn cũng thổi tắt luôn. Trong vườn chỉ còn lại ánh trắng vằng vặc, và cỏ xanh rì rào như hát cùng sự vui vầy hân hoan duyên cá nước của đôi tình lữ.

Khi Mạnh Thiên Sở cảm thụ thân thể Tả Giai Âm mang đến cho hắn niềm vui sướng tột cùng, thì trong đầu cũng không tự chủ xuất hiện hình ảnh đáng thương và tuyệt trần của Lâm Nhược Phàm trong bộ đồ tang. Thân ảnh như mộng như ảo này đuổi mãi không đi, nhất mừng so kè cùng Mạnh Thiên Sở bay thẳng lên đỉnh trời vân vũ. Và trong cơn khoái lạc cực độ gần như làm người ta ngộp thở đó, thân ảnh của Lâm Nhược Phàm càng lúc càng rõ hơn, thậm chí khiến Mạnh Thiên Sở hoài nghi nữ tử dưới thân mình hiện giờ là Lâm Nhược Phàm, là nàng ta đang tận tình ưỡn người mong chờ được đón nhận hạt giống ái ân của hắn bắn mạnh vào tận nơi sâu thẳm trong nàng. Điều này khiến hắn cảm thấy áy náy với Tả Giải Âm, nhưng cũng cảm thấy sự sung sướng bất ngờ của một loại ngoại tình, dù là ngoại tình trong tư tưởng.
Mạnh Thiên Sở vốn rất sành sõi, kỹ xảo đầy mình, nên lần nào cũng dìu dắt Tả Giai Âm đến tiên cảnh trước, đạt đến đỉnh điểm khoái lạc trước rồi hắn mới đạt sau. Nhưng lần này khác hẳn. Hắn dường như chỉ chú ý đến cảm thụ của chính bản thân hắn. Khi Tả Giai Âm còn chưa đạt đến cực khoái, thì hắn đã như điên như cuồng trút từng đợt sóng nóng bỏng vào thân thể nàng.
Nữ nhân dù không thể đạt đến cực khoái, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc vì đã làm cho người yêu dấu cảm thấy thỏa mãn trên cơ thể của mình. Loại cảm xúc phụng hiến này khi con người ta yêu đường đến mức cường liệt, thì có thể vượt hẳn bản thân cơn cực khoái sinh lý bình thường (*), càng khiến nữ nhân cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Do đó, khi Mạnh Thiên Sở vô lực rời khỏi thân Tả Giai Âm, vô cùng thỏa mãn nằm ngữa ra đất thở phì phò sau một hồi tả xung hữu đột giữa xa trường, thì Tả Giai Âm dìu dàng nép vào người hắn, không ngừng hôn mặt mũi hắn, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc khiến cho cả người lâng lâng.
Sau cơn sóng thủy triều, hình ảnh Lâm Nhược Phàm trong đầu Mạnh Thiên Sở từ từ tan đi, bấy giờ hắn mới nhớ là vừa rồi mình chưa chiếu cố Tả Giai Âm đến nơi đến chốn, không khiến nàng tận hứng. Ba người nàng vốn luân lưu ngủ với hắn, nội chuyện đó đã thiệt thòi cho ba người rồi, khó khăn lắm mới đến lượt nàng, thế mà không "phục vụ" nàng lại cho tận hứng, Mạnh Thiên Sở càng cảm thấy áy náy nặng hơn.
Hắn xoay người qua, khẽ ôm Tả Giai Âm vào người, thì thào: "Giai Âm, xin lỗi nàng..."
Bàn tay thon của Tả Giai Âm đặt nhẹ lên môi hắn, đôi mắt sáng như vầng trăng: "Phu quân đừng nói vậy, chàng đối với Giai Âm tốt như vậy, Giai Âm đã mãn nguyện lắm rồi!"
Tả Giai Âm nói lời này là thật. Ở cổ đại, nữ nhân chẳng qua chỉ là công cụ phát dục của nam nhân, thường không hưởng thụ được cực điểm tính ái, thỉnh thoảng có nhưng cũng cố sức áp chế và che giấu đi,không dám cho nam nhân biết, vì sợ sẽ bị cười là dâm tiện, thậm chí bị pháp luật trị tội. Giống nam nhân như Mạnh Thiên Sở cứ nghĩ cho nữ nhân của mình, ở cổ đại tuyệt đối là một nhân vật hiếm hoi khó có người thứ hai. Tại Y
Hai người kích tình xong hơi mệt, nhất thời đều không muốn nói chuyện, chỉ nằm ngửa dựa đầu vào nhau dưới tán cây hoa quế.
Tả Giai Âm gối đầu lên tay của Mạnh Thiên Sở, khẽ thở dài: "Sắp lập đồng rồi, hoa quế sắp tàn tạ đến nơi, phải chờ cả một năm mới tới lượt hoa quế nở đầy hoa khắp vườn nữa!"
"Đúng a, chờ sang năm hoa quế nở hoa, chúng ta ở dưới cây này uống rượu thưởng trăng, như vậy thích biết chừng nào."

"Dạ, thiếp thân đến lúc đó sẽ làm cho tướng công chàng hai vò rượu hoa quế."
Được a! Dưới cây quế uống rượu quế, gió đêm thổi tới, thỉnh thoảng có vài hoa quế rơi vào ly, cứ thế uống vào..."
Nói đến đây, Mạnh Thiên Sở chợt dừng phắt lại, ngẩn ngơ nhìn hoa quế trên đầu đến xuất thần.
Tả Giai Âm đang tràn ngập niềm hạnh phúc trong mỹ cảnh mà Mạnh Thiên Sở vẽ ra, đột nhiên nghe hắn dừng lại không nói tiếp nữa, cho rằng hắn đang say sưa trong đó, thẹn thùng nũng nịu: "Chờ đến lúc đó, thiếp thân còn muốn cùng tướng công ở trên bãi cỏ dưới cây hoa quế này ...."
Mạnh Thiên Sỡ đột nhiên ngồi bật dậy, tự lẩm bẫm: "Hoa quế?... đúng rồi, hoa quế! Ha ha, thì ra là hoa quế!"
Tả Giai Âm bị Mạnh Thiên Sở thần thần bí bí như vậy hoảng sợ, vội ngồi dậy ôm tay nghi hoặc nhìn hắn.
Mạnh Thiên Sở nói: "Giai Âm, nàng ngủ trước đi, ta có chuyện gấp, cần lập tức đến Liên Vụ thôn!"
"A? Hiện giờ đã là canh hai rồi, ngày mai đi không được sao?"
"Có vật chứng trọng yếu cần phải lấy, ta sợ qua đêm nay vật chứng bị diệt mất, vậy thì không thể phá án nữa rồi!"
Hắn vừa nói, vừa đứng dậy mặc quần áo.
Tả Giai Âm nghe hắn nói khẩn cấp như vậy, vội đứng dậy mặc quần áo vào thật nhanh, chuyển thân gọi vào trong nhà: "Liên nhi! Mau đi thông tri bộ khoái chuẩn bị ngựa, đuốc, thiếu gia chúng ta chuẩn bị đi làm việc công ở Liên vụ thôn!"
Chủ nhân chưa ngủ, nha hoàn sao có thể ngủ trước. Vừa rồi Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm diễn xuất một trường kíchtình trong vườn, Hạ Liên trốn vào trong phòng không dám ra, cũng không dám ngủ, chỉ có thể thổi tắt đèn ngồi xuống giường ngồi nghe cá nước quẫy nhau bên ngoài, thẹn thùng không biết tính sao. Bấy giờ nghe vậy lên tiếng dạ mà run, hoảng loạn đỏ mặt đốt đèn chạy ra, không dám nhìn hai người, vội vàng chạy ra mở cửa vườn đi báo cho các bộ khoái.
Tả Gia Âm thấy nha hoàn Hạ Liên hoảng loạn và thẹn thùng như vậy, biết trận mây mưa vừa rồi của hai người ảnh hưởng đến cô nàng, không khỏi e thẹn dùng phấn quyền đấm vào ngực Mạnh Thiên Sở: "Coi chàng kìa, chuyện vừa rồi đều bị nha đầu Liên nhi nghe được hết, tại chàng đó!"

"Hắc hắc," Mạnh Thiên Sở cũng hơi ngượng, nhưng nói khỏa lấp: "Coi như là giáo dục giới tính miễn phí cho cô bé vậy mà."
Thuật ngữ này quá hiện đại, Tả Giai Âm nghe không hiểu lắm, nhưng cũng mò được ý tứ ở bên trong, trừng mắt nhìn hán: "Lần sau không làm vậy nữa! Thẹn chết người ta luôn!"
"Hà hà, vừa rồi còn có người nói năm sau khi hoa quế nở tỏa hương, còn muốn cùng ta ở bãi cỏ dưới cây hoa quế..."
"Không được nói!" Tả Giai Âm thẹn thùng vô hạn, vít cổ Mạnh Thiên Sở áp môi vào bịt miệng hắn, lát sau mới buông ra, "Được rồi, việc công trên hết, đừng để lỡ, thiếp sẽ ở phong chờ chàng về."
"Đừng chờ, nàng ngủ trước đi, sợ làm xong chuyện là trời sáng luôn rồi."
"Thiếp không chịu! Thiếp ngủ một mình không được, phải ôm chàng ngủ cơ!" Tả Giai Âm nũng nịu, lời nói có vài phần lạc lõng.
"Được rồi, vậy nàng chờ ta nhé," Mạnh Thiên Sở hôn môi hồng của nàng, "Làm xong ta sẽ lập tức quay về, lúc đó nhất định sẽ trả bài chu đáo!"
"Trả bài...? Dạ!" Tả Giai Âm hiểu ra đại khái, vui vẻ gật đầu, nhón chân câu cổ hắn, hôn thêm cái nữa mới chịu buông, "Mau đi đi!"
Mạnh Thiên Sở rời khỏi khu nhà vườn của Tả Giai Âm, trở về thư phòng của mình, tiến hành những vật chứng liên quan lần nữa, ấn chứng được ý tuởng vừa rồi của hắn xong vội đi ra tiền sảnh.
Vương Dịch mang theo bộ khoái đã đến chờ nãy giờ, ngựa cũng chuẩn bị xong. Mạnh Thiên Sở dẫn theo hộ vệ Chu Hạo, Mộ Dung Huýnh Tuyết cũng được báo mang văn phòng tứ bảo và hồ sơ theo sẳn, đèn đuốc sáng bừng.
Thái tri huyện đã ủy thác cho Mạnh Thiên Sở toàn quyền xử lý sự vụ hình danh, cho nên không cần xin phép ông ta trước, chờ phá án xong rồi báo lại là xong.
Mạnh Thiên Sở lên ngựa, dẫn bộ khoái và tùy tùng đốt đuốc phi ngựa nhanh về Liên vụ thôn.
Chú thích: (*) Các nhà nghiên cứu tình dục học phân loại có đến sáu loại cực khoái (climax) ở phụ nữ: (1) cực khoái âm vật (clirotix) bên ngoài; (2) cực khoái điểm G (khoảng 3 -5 cm từ ngoài vào trong âm đạo); (3) cực khoái kết hợp cả 2 điểm loại 1 và 2; (4) cực khoái xúc cảm - cảm giác dâng hiến, hoặc được yêu thương; (5) cực khoái vì đồng điệu - khi cả hai người cùng cực khoái; (6) cực khoái tổng hợp - bao gồm cả 5 cái trước, đối với những người yêu nhau cực kỳ. Điều này thường kèm theo những cơn kích ngất hoặc hành vi không tự chủ. ND


Bình luận

Truyện đang đọc