[NARUTO] YÊU GHÉT

Izuna loạng choạng cây cỏ bông trên tay, trong miệng còn vô cùng tiêu sái ngậm một ngọn cỏ ngọt, tóc vấn cao, trên người chỉ mặc một bộ đồ vải nâu nhưng thần thái lại vô cùng nhàn nhã, chân vắt chéo, thậm chí trong miệng còn hừ hừ giai điệu không tên.

Nếu như không nhìn đàn vịt lúc nhúc dưới chân thanh niên thì kéo người ta còn tưởng hoạ sĩ hay thi sĩ tản mạn nào đó đi ngang qua đây.

Tobirama vừa mới làm xong một nhiệm vụ truyền tin, dùng Phi Lôi Thần Thuật đã được dánh dấu sẵn trên người thanh niên dịch chuyển đến nhưng ai ngờ chân vừa mới chạm đất đã dẫm phải cái gì đó mềm mềm, ngay lập tức, từ dưới chân hắn, một tiếng kêu vô cùng thảm thiết vang lên:

- Cạc!!! Cạc!!! Cạ...Cạc!!!!!

- Ây ây!!! Tên Senju kia! Ngươi dẫm phải vịt của ta!! Mau nhấc chân lên!!!

Tobirama: .....

Tobirama vẫn còn đang ngớ người chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Izuna kéo về bên cạnh, lảo đảo một cái, ngây người nhìn thanh niên Uchiha xách lên một con vật màu trắng đang thoi thóp vùng vẫy, từ cái miệng sắc bén kia lại thốt ra từng tiếng mềm nhẹ suýt xoa:

- Ui ui, đau không? Không sao, không sao! Vịt ngoan, không sao không sao....

Đây là... Uchiha Izuna????

Hắn không dịch chuyển nhầm chỗ đấy chứ?!!

Tobirama thật sự rất muốn nâng tay lên xoa xoa mắt xem những thứ mình nhìn thấy có phải sự thật không chứ cái hình ảnh bây giờ kinh khủng quá.

Tên Uchiha kia, đang an ủi, một con vịt.

Thế giới này điên rồi hay hắn điên rồi?

Tobirama chống cằm nhìn chằm chằm vào khung cảnh ảo ma phía trước, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc như đang làm một thực nghiệm vô cùng quan trọng.

Izuna thấy con vật trên tay vẫn ở trạng thái dở sống dở chết liền có chút luống cuống, tiền thuê của bọn hắn có ba đồng, nhưng nếu làm mất hay làm chết một con vịt sẽ phải đền năm đồng, nếu như để con vịt này chết thì chẳng phải công sức từ sáng đến giờ của hắn đổ sông đổ bể sao?!

Không được! Không thể được!

Ngay lập tức, Izuna giương giọng gọi lên đầu sỏ gây tội nào đấy!

- Tobirama!!! Cút lại đây!! Tiền thuê của chúng ta sắp chết rồi, Charka Trị Liệu đâu?!!

Tobirama theo tiếng gọi đờ đẫn đi đến, giơ tay, lòng bàn tay ngay lập tức sáng lên ánh sáng nhàn nhạt của Chakra Trị Liệu, nhưng còn chưa đợi hắn thò tay lại gần con vịt liền đã bị tên Uchiha nào đó túm lấy cổ tay, bắt hắn phải đem con vịt từ trên đến dưới sờ một lần.

Lần đầu tiên bị coi như máy trị liệu - Tobirama: ...Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì?

À, ta là Senju Tobirama, ta đang ở trang trại vịt và ta đang trị liệu cho một con vịt.

Trị liệu, cho một con vịt!

Trị liệu! Cho! Một! Con! Vịt!

Tobirama: ... Con mẹ nó. Cuộc đời thật khốn nạn. Khốn nạn y như cái tên Uchiha đang ngồi bên cạnh bắt hắn trị liệu cho con vịt này vậy.

Nam nhân tóc bạc vẻ mặt dữ tợn nhìn vào cánh tay đang bị bắt trị liệu cho con vật lông trắng kia.

Chakra Trị Liệu quý giá của hắn còn bao nhiêu người cầu mà không được hiện tại đang bị lãng phí trên một con gia cầm mà tối nay rất có thể sẽ vào bụng người khác!

Quả thực là người không bằng súc vật mà!

Izuna thấy con vịt dưới Chakra Trị Liệu thần kỳ của tộc Senju rất nhanh lại tung tăng nhảy nhót liền vô cùng sung sướng nở nụ cười, ánh mắt nhìn con vật nhỏ dịu dàng như muốn rỏ ra nước, thậm chí đôi tay kia còn vô cùng mềm nhẹ vuốt vuốt bộ lông mềm mại của nó.

Mà trong khi đấy, công thần Tobirama đã bị hắn không chút lưu tình vứt bỏ ở một bên.

A, thật đáng thương, ngài Tobirama của chúng ta còn không quan trọng bằng một con vịt~

...........

Tóm lại sau một hồi gà bay chó sủa, à không, vịt bay Tobirama sủa, không không, cũng không đúng, phải là vịt bay chó sủa thì đến khi chạng vạng tối, Izuna rốt cuộc mỹ mãn ôm lấy năm đồng tiền nóng hôi hổi hí hửng quay lại phòng trọ.

Đằng sau hắn là Tobirama, nam nhân tóc bạc vác theo khuôn mặt nặng nề, đôi mắt âm u dõi theo bóng dáng thanh niên phía trước, bộ dáng vô cùng u oán, nếu không biết người ta còn tưởng Izuna bội tình bạc nghĩa hắn.

Vừa lên phòng, Tobirama đã không nói một lời xông thẳng vào phòng tắm, chẳng được ba giây tiếng nước đã ào ào vang lên, hiển nhiên vị Senju có thói ở sạch nghiêm trọng nào đó đã sắp bị mùi phân vịt chua lòm trên người huân đến không muốn sống nữa.

Izuna lại hoàn toàn khác, vô cùng nhàn nhã ngồi đấy, trên đường về hắn đã lén ghé qua một dòng suối tẩy tắm cho nên hiện tại không vội, nghĩ nghĩ, liền ra cửa gọi người phục vụ.

Đợi cho Tobirama tắm hơn chục lần, kỳ cọ như muốn lột cả một tầng da xuống xong thì cơm canh đã được người mang lên.

Senju tóc bạc trên người quanh quẩn hơi nước ngồi xuống cạnh bàn, liếc sơ qua các món liền thấp giọng nói một câu mời, cầm đũa lên bắt đầu ăn:

- Itadakimatsu.

Nhưng ngay một miếng "thịt chua" được đưa vào miệng thì hắn đã vội nhổ ra, khuôn mặt vô cùng vặn vẹo, túm lấy thìa canh chan cho mình một bát rồi vội ngửa mặt lên uống, nhưng ai ngờ, hắn vừa uống được một ngụm đầu tiên liền sặc đến ho sặc sụa:

- Khụ khụ khụ!!!! Khụ khụ!!

- Này, sao vậy?!

Izuna hốt hoảng tiến lên vỗ vỗ lưng hắn, nghi hoặc nhìn thoáng qua các món trên bàn, rõ ràng không có độc, những món tên kia ăn hắn đều đã thử qua, đều rất ngon, rốt cuộc làm sao vậy?!

Tobirama trừng lớn hai mắt, bóp lấy cổ mình, sắc mặt tái mét, tay đấm mặt đất nửa ngày không nói lên lời.

Ngọt! Quá ngọt!

Ngọt đến như muốn bỏng cháy yết hầu hắn! Ngọt đến mức mắt hắn đang hoa lên!

Phải có bao nhiêu đường mới có thể tạo nên cái vị như thế này được cơ chứ?!

Tại sao tên Izuna lại có thể ăn được cái thứ quỷ quái này với vẻ mặt hưởng thụ như vậy?!

Tên kia có phải là người không thế?!

Tobirama: ... Cho ta về nhà, huynh trưởng, ta muốn làm công vụ, cầu huynh cho ta làm công vụ đi, ta thề sẽ không bao giờ bước chân ra ngoài nữa, thế giới bên ngoài thật con mẹ nó đáng sợ!

Senju tóc bạc dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn những thứ được bày biện trên bàn rồi quay sang dùng ánh mắt y hệt như vậy nhìn thanh niên Uchiha, thân thể thậm chí không tự giác dịch cách "con quái vật" này xa ra một chút.

Izuna buồn bực nhìn hắn, rốt cuộc là sao? Hắn chẳng hiểu gì cả!

- Thức ăn làm sao vậy?

- .... Ngọt.

Tobirama gian nan phun ra một từ đơn.

- Ngọt? Có ngọt sao?

Thanh niên tóc đen khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, không hề chê nâng chén canh uống dở của nam nhân nếm một ngụm, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt hưởng thụ:

- Ngon vậy mà. Ngươi thử uống lại xem?

Độ ngọt vừa phải (?), thịt ninh nhừ nát, nước hầm đặc sánh, mùi hương quyến rũ, tay nghề đầu bếp này không tồi chút nào.

Tobirama vội lắc đầu lia lịa rồi từ trong túi lôi ra túi viên thực phẩm ném một viên vào miệng, rõ ràng là vị cay đắng khó nuốt nhưng hiện tại với hắn lại không khác gì sơn hào hải vị, ngon đến mức suýt làm hắn rơi nước mắt.

Đây là viên thực phẩm ngon nhất mà hắn ăn, hắn thề!

Cuối cùng dưới sự từ chối dứt khoát của nam nhân, Izuna đành phải một mình chiếm trọn bữa tiệc lớn, no nê ăn một hồi, thậm chí khi ăn xong còn không màng lễ nghi "ợ" một cái.

Rõ ràng ngon như vậy, Tobirama chẳng biết thưởng thức gì hết, thật lãng phí.

Izuna yên lặng bĩu môi, coi như không nhớ tới sắc mặt kinh tủng của người phục vụ khi được hắn dặn phải cho vào bát canh ít nhất bốn túi đường và các món khác đều phải ướp thật nhiều đường.

Uchiha là gia tộc nổi danh ăn ngọt, lượng đường tiêu thụ hàng tháng phải gấp Senju ở cách vách đến hai lăm, ba mươi lần. Đặc biệt là dòng chính của họ lại càng ưa ngọt, phải gọi là đến cấp độ biến thái. Mà Izuna càng là người xuất sắc ở trong đó, không ngọt không vui, nhưng ngày thường vì phối hợp ẩm thực của anh trai nên hắn vẫn cố kìm mồm kìm miệng lại.

Vì nếu theo khẩu vị của hắn thì cho dù có là Madara cũng cùng lắm chỉ có thể ăn ba đũa là phải buông.

Có thể thấy được khẩu vị của vị Phó Lãnh đạo tộc Uchiha đã lập nên một ngọn cờ riêng, không ai với tới nổi, cho dù anh trai hắn cũng phải chào thua hắn ở mảng nay.

Mà Senju lại là tộc ăn măn, không phải mặn đắng, ý chỉ là khẩu vị thiên mặn, không quá thích điểm tâm ngọt mà thôi. Tobirama lại càng thanh đạm, cả tuần bảy ngày thì có bốn ngày hắn ăn chay, rất ít dầu mỡ mắm muối.

Cho nên khi Tobirama nếm phải đồ ăn định chế của Izuna rồi lộ ra bộ dạng chật vật ấy cũng chẳng có gì lạ.

Phải nói là nam nhân không bị cái vị ngọt đến thần khiếp quỷ sợ kia làm ngất tại chỗ đã là một điều vô cùng may mắn!

Tobirama và người phục vụ vào dọn bát đũa dùng ánh mắt phức tạp liếc nhau một cái, sau đó cả hai đều run sợ thở dốc một hơi.

Người như Izuna, một đời người gặp một lần là đủ rồi!

"Phanh!"

Tobirama giật mình, vội lao vào phòng tắm, tiếng động ban nãy là ở nơi này phát ra!

Mạnh mẽ đá văng cửa, nam nhân liền thấy tên Uchiha nào đó đang chống tay xuống đất muốn bò dậy, đầu gối và bàn tay đỏ ửng một mảnh, hiển nhiên là vừa mới ngã không nhẹ.

Senju tóc bạch nhíu mày, kết ấn, một dòng nước nhỏ hiện ra súc rửa toàn bộ bọt xà phòng trên người thanh niên rồi cánh tay dài quờ qua, túm lấy một cái khăn lông khô ráo tiến đến đem người bọc vào, cúi đầu thấp giọng hỏi:

- Làm sao vậy?

Thanh niên Uchiha lại im lặng đến bất thường, rũ đầu, ngoan ngoãn như thú bông mặc cho hắn bài bố, tóc mái dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra bờ môi trắng bệch, nghe thấy câu hỏi của hắn mới hơi giật mình, tiếp đó khe khẽ lắc đầu:

- ... Không sao.

Giọng nói khàn khàn, hơi mất tiếng và ẩn giấu chút run rẩy, thậm chí là bàng hoàng.

Cái bộ dạng này mà còn dám nói không sao sao?!

Tobirama hít sâu một hơi, trong lòng đã có suy đoán, đôi tay dứt khoát nâng mặt hắn lên. Izuna cũng chẳng phản kháng, chết lặng theo động tác của hắn ngẩng đầu.

Sau khi vén ra phần tóc mái vướng víu, câu trả lời cũng theo đó xuất hiện.

Đôi mắt đen bóng, xinh đẹp như hắc diệu thạch, sắc bén như lưỡi dao nay lại một mảnh mờ mịt, không phản xạ lại chút ánh sáng nào, ngay cả cái người mà chủ nhân nó luôn thầm thương trộm nhớ ở đang ở trước mắt, nó cũng không thể đem thân ảnh kia cất vào đáy mắt.

Mắt Uchiha Izuna, tạm thời mù.

............. Hết chương 106.............

Vài điều muốn nói:

Sao, H xong rồi, hài đủ rồi thì chúng ta bắt đầu tiến vào phần chính thôi~

Hẳn đến 110 là sẽ xong, 4 chương đủ rồi!

Còn vì sao là tạm thời mù thì trước khi mù, Uchiha sẽ mất đi thị lực tạm thời vài ba lần rồi mới mù hẳn, nôm na như là điện thoại cảnh báo hết pin ấy.

Còn bảo vì sao không dùng Sharingan mà vẫn mù, ai bảo Izuna không dùng? *nhướng mày*

Nhìn ngay chương trước xem ảnh vừa dùng Sharingan làm gì đó?

Mà trong quá trình ở chung, mục tiêu của chuyến đi này là Izuna muốn ghi lại những ký ức đẹp để cho dù có bị mù cũng không phải tiếc nuối cho nên số lần dùng Sharingan đương nhiên là không ít.

Nó sẽ không hao mòn như dùng ảo thuật hoặc Susanoo nhưng dùng nhiều thì cũng thế cả thôi.

Còn vì sao cứ phải dùng Sharingan ghi lại? Bởi vì những hình ảnh được Sharingan ghi lại sẽ tồn tại trong ký ức mãi mãi, hơn nữa vô cùng rõ ràng, khác với những hình ảnh chúng ta nhìn bằng mắt thường, nếu sơ ý là sẽ quên đi.

Cho nên Izuna thà bị mù cũng phải cố gắng ghi nhớ hết tất cả những giây phút mình được ở bên cạnh Tobirama.

Đây là cách lãng mạn độc đáo của Uchiha, ngay cả cụ Mad và Sặc không ít lần cũng lộ ra Sharingan chỉ để ghi nhớ lại hình ảnh người yêu mình.

Ai nói Izuna không lãng mạn chạy ra đây, để tác giả đánh chết ngươi! Hừ! *ôm ngực*

Thôi, vầy thôi, chờ mong chương sau đi cạc cạc cạc!

Ân, đừng quên cmt và tim nha cả nhà! Yêu yêu~

Bình luận

Truyện đang đọc