"Mùng sáu hai tháng sau là ngày đại hỷ của ta, Hoắc Hầu gia nhớ phải đến tống hôn đấy", Đổng Nhập Khanh nói xong, mỉm cười với Hoắc Khứ Bệnh, sau đó đứng dậy định rời đi.
Hoắc Khứ Bệnh có chút mờ mịt kéo Đổng Nhập Khanh lại: "Vậy lời tứ hôn của bệ hạ không được tính hay sao?"
Lúc hỏi câu hỏi này, chính Hoắc Khứ Bệnh cũng không biết, rốt cuộc chàng muốn nghe câu trả lời như thế nào từ Đổng Nhập Khanh. Nếu Đổng Nhập Khanh nói tính, vậy Hoắc Khứ Bệnh chàng sẽ thực sự lấy Đổng Nhập Khanh làm thê tử hay sao?
"Hai năm trước, lúc huynh lấy cái lý do khốn khiếp kia, lời tứ hôn này cũng có tính hay sao!".
Đổng Nhập Khanh rút tay về, sau đó cúi người vuốt ve gương mặt mờ mịt của Hoắc Khứ Bệnh, ánh mắt lạnh như băng nói với Hoắc Khứ Bệnh: "Chàng không cần chịu trách nhiệm đối với ta, ta cũng không cần chàng chịu trách nhiệm. Ta chính là muốn chàng đối với ta hổ thẹn cả đời. Hổ thẹn đến mức một ngày chàng cũng không thể quên được ta. Mà ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, hạnh phúc gấp trăm lần so với việc gả cho chàng", nói xong, Đổng Nhập Khanh lưu lại cho Hoắc Khứ Bệnh một nụ cười dịu dàng, sau đó đi đến bên ngựa, nhanh nhẹn tung người lên ngựa.
"Đổng nhi, muội không biết cưỡi ngựa. Đừng càn quấy nữa, mau xuống đây".
Đổng nhi?!
Đổng Nhập Khanh cười thảm, lúc chia tay, rốt cuộc chàng cũng nhớ tới cái xưng hô tình chân ý thiết này sao?
Nhớ tới lần cuối cùng Hoắc Khứ Bệnh gọi nàng là Đổng nhi, là lúc còn tám chín tuổi. Hai người bọn họ cùng chơi trò chơi, chàng là tiểu tân lang, nàng là tiểu tân nương.
Nàng mang đến một chiếc khăn voan được nàng may bằng vải nhiều màu.
Còn chàng mang đến một vòng hoa dại do chính tay chàng bện.
Chàng nhấc tấm vải hoa trên đầu nàng xuống, sau đó đặt chiếc vòng hoa dại lên đầu nàng.
Chàng nói: "Đổng nhi, từ nay về sau muội chính là Hoắc phu nhân của ta".
Giọng nói non nớt nhưng chắc chắn.
Nàng nhìn chàng, cười tươi như hoa.
Trong mắt tràn đầy hạnh phúc ngây thơ không tỳ vết.
Đổng Nhập Khanh tiêu sái cầm lấy dây cương, quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Khứ Bệnh.
Vẫn nụ cười tươi như hoa.
Chỉ là trong ánh mắt không còn hạnh phúc ngây thơ không tỳ vết nữa.
"Sau khi chàng biến mất khỏi cuộc đời của ta, ta đã học được không ít thứ đâu".
Nói xong, Đổng Nhập Khanh không lưu luyến quay đầu, vung mã tiên, phi ngựa như bay quay về thành Trường An.
Đổng Nhập Khanh quật cường mỉm cười, chỉ là không biết tại sao lại không cầm được nước mắt đang bay tán loạn.
Hoắc Khứ Bệnh đứng ngẩn ngơ dưới tán đào già nua nhưng tươi tốt, nhìn bóng dáng của Đổng Nhập Khanh đang dần biến mất trong màn mưa hoa đào tuyệt mỹ.
Đã từng là thanh mai.
Hôm nay là người lạ.
Hai tháng sau, Đổng Nhập Khanh đúng hẹn gả đến Chu gia.
Đổng Nhập Khanh nói nàng muốn một hôn lễ vô cùng náo nhiệt.
Vì vậy, Chu Nghiệp Tu đã dành cho nàng một hôn lễ xa hoa khiến cho nữ nhân khắp thiên hạ đều vô cùng ngưỡng mộ.
Chu Nghiệp Tu không phải người chỉ biết nói, mà y sẽ đem ước muốn của Đổng Nhập Khanh toàn bộ đều trở thành sự thật, chắp tay dâng nên trước mặt của nàng.
Như vậy, Chu đại thiếu gia sẽ làm cho Đổng Nhập Khanh có cảm giác an toàn.
Chu Nghiệp Tu nói, y sẽ thỏa mãn mọi nguyện vọng của nàng.
Cả đời, đều như thế.
Chu Nghiệp Tu yêu Đổng Nhập Khanh, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ, y đã khắc sâu hình bóng nàng trong tim.
Khi đó y còn không biết nàng là Đổng tiểu thư vang danh thiên hạ.
Ngày đó là đêm trước Nguyên Tiêu.
Phong tuyết phồn thịnh.
Nàng mặc một bộ thanh y, cầm một chiếc ô giấy dầu màu xanh lam.
Sau đó, nàng cười nói, nàng lạc đường.
Trong tay nàng cầm một chiếc hoa đăng bằng khinh sa vẽ đầy tường vi, cười rộ lên, lại giống như một đóa tường vi.
Mềm mại liêu nhân.
Ẩn tàng bụi gai.
Kỳ thực đó cũng là lần đầu tiên Chu Nghiệp Tu đến chốn thành thị này. Y phụng mệnh Chu thái gia đi kiểm tra tình trạng buôn bán của sản nghiệp Chu gia trong thành.
Thế nhưng dù chưa quen với đường xá nơi đây, y vẫn tận tình cùng Đổng tiểu thư dạo quanh thành Quảng Xuyên đến nửa đêm.
Màn đêm trầm lắng, tuyết rơi dồn dập.
Nàng lạc đường, lại cố tình đi đến trước mặt y.
Cuối cùng, cũng là nàng lạc đường tình cờ đưa y đến khách điếm sản nghiệp của Chu gia.
"Cô nương, tại hạ Lỗ quốc Chu gia Chu Nghiệp Tu", thấy Đổng Nhập Khanh xoay người muốn rời đi, Chu Nghiệp Tu vội vàng tự giới thiệu.
"Đại Hán Quảng Xuyên thành Đổng Gia nữ, Đổng Nhập Khanh", Đổng Nhập Khanh quay đầu nở nụ cười.
"Đại thiếu gia, chúc mừng ngài gặp được giai nhân. Nếu không phải là Đổng đại tiểu thư đi cùng với ngài, phỏng chừng bây giờ ngài đã bị bọn cường đạo bắt về sơn trại đánh đập rồi", chưởng quỹ khách điếm vội vàng nói với Chu Nghiệp Tu.
Sau đó, Chu Nghiệp Tu mới biết được, mấy tháng gần đây bên trong thành Quảng Xuyên vô cùng không yên ổn. Khi trời tối, một đám cường đạo trắng trợn cướp đoạt người đi đường. Chẳng trách dọc đường y không gặp được bất kỳ người nào, nhưng luôn cảm giác có người theo dõi bọn họ. Y còn tưởng mình bị Đổng tiểu thư mê hoặc nên xuất hiện ảo giác.
"Đổng gia là danh môn vọng tộc lớn nhất thành Quảng Xuyên, đương nhiên bọn cương đạo không dám ra tay với bọn họ. Đại thiếu gia, ngày mai chúng ta nên đến Đổng phủ đăng môn cảm tạ", vẻ mặt của chưởng quỹ vô cùng mong đợi, vội vã khuyên nhủ đại thiếu gia của hắn. Nếu đại thiếu gia của hắn đén cảm tạ Đổng gia, hắn cũng có thể tiện thể cùng đi một chuyến đến Đổng gia, sau này sẽ có cái mà vốn để khoác lác.
Chu Nghiệp Tu ngắm chiếc hoa đăng tường vi trong tay, nhớ lại nụ cười của Đổng Nhập Khanh trước khi rời đi.
Đại Hán Quảng Xuyên thành Đổng gia nữ, Nhập Khanh.
Đóa tường vi giả bộ lạc đường trong đêm tuyết này, hóa ra là viên ngọc quý trên tay của đương kim đệ nhất nho gia Đổng Trọng Thư.
Chu Nghiệp Tu nở nụ cười, suốt đêm múa bút đề một câu thơ lên chiếc hoa đăng tường vi.
Sau đó vào buổi sáng lễ Nguyên Tiêu, ôn tồn lễ độ xuất hiện ở Đổng phủ.
Tuyết dạ chỉ tường vi, liêu đẳng xuân phong quy.
Bất dao hương dĩ loạn, vô phong hoa tự phi.
Lục phồn tàng tiêm thứ, nguyện xá thập chỉ bồi.
Nhược văn lộ bất độ, khả khẳng thưởng nguyệt khôi?
Chu Nghiệp Tu không trực tiếp trả lại đèn cho Đổng tiểu thư mà một mực cung kính đưa cho phụ thân của nàng, Đổng đại nho gia. Đổng đại nho là nhân vật nào chứ, còn không nhận ra trong thi từ này cất chứa tâm tư nào sao?
Chẳng qua chỉ là mời đi ngắm hoa đăng thôi mà, Đổng đại nho vô cùng sảng khoái thay nữ nhi đáp ứng.
Đổng Nhập Khanh cũng chẳng có bất cứ dị nghị nào, thoải mái cùng Chu đại thiếu gia đi ngắm hoa đăng.
Sau đó, hai người thường xuyên qua lại. Sau khi quay lại Lỗ quốc, Chu gia đại thiếu liền long trọng muốn cùng Đổng gia đề thân.
Mấy đời Chu gia đều là nhà giàu có số một Lỗ quốc, cho nên Chu gia cũng được coi là quý tộc danh chính ngôn thuận, không phải là cái dạng nhà giàu mới nổi. Cho nên đối với danh vọng và thế lực của của Chu gia, trưởng tôn tức cũng phải là nhân trung long phượng mới được.
Hoàn hảo là các trưởng bối vừa nghe được vị Đổng tiểu thư kia là thiên kim của Đổng Trọng Thư, vô cùng vui vẻ đáp ứng.
Về phía Đổng gia, Đổng Trọng Thư cũng vô cùng hài lòng về mối hôn sự này.
Không chỉ môn đăng hộ đối, mà quan trọng nhất là chỉ có Chu gia đại thiếu gia thật sự quan tâm đến bảo bối của lão.
Đổng Nhập Khanh nhìn sính lễ xa hoa rực rỡ chất đầy trên mặt đất, không hề có bất kỳ biểu tình nào.
"Dù sao cũng là xuất giá, vậy sao không gả cho người sủng ái mình chứ, huống chi người này còn biết hết mọi chuyện trước đây. Thu cất hết đi", Đổng Nhập Khanh nhàn nhạt nói xong, xoay người trở về phòng. Sau đó lấy chiếc hoa đăng tường vi, ném cho nha hoàn.
"Đem đốt đi".
Nha hoàn có chút khó hiểu, chậm chạp không chịu đem đốt. Đổng Nhập Khanh thấy thế, lấy lại hoa đăng, tự tay châm lửa, rồi nhìn chiếc hoa đăng từ từ hóa thành tro tàn.
Hoắc Khứ Bệnh, chàng có còn nhớ hay không? Lễ Nguyên Tiêu năm ngoái, chàng đã đáp ứng đưa cho ta một trăm chín mươi chín chiếc đèn hoa đăng tường vi.
Bởi ta muốn trọn một đời nở rộ trong lòng bàn tay của chàng.
Chiếc hoa đăng cuối cuối cùng lại được đưa tới từ chốn biên ải.
Cuối cùng chàng cùng đến nơi gần với nàng ta.
Giống như ngày ta rời khỏi thành Trường An, rõ ràng chàng đã nhìn thấy ta nhưng lại chỉ giục ngựa về hướng nàng ta đã rời đi.
Nghĩa vô phản cố như vậy.
Thống khoái quyết tuyệt như vậy.
Bây giờ, đóa hoa từng khăng khăng muốn nở trong lòng bàn tay của chàng, rốt cuộc vẫn phải thư thái nở tại tòa thành trong lòng người khác.
Tay chàng không thể vì ta họa nổi một tấm chân tình.
Mà người khác lại vì ta xây một tòa thành ở trong lòng người ấy.