Buổi sáng, tại bãi săn bắn.
Cơn gió mát lướt qua từng gương mặt, cờ xí tung bay.
Những con tuấn mã chạy như bay, đuổi theo những con mồi đang chạy thục mạng, thể hiện khí phách hăng hái của tuổi trẻ, thiếu niên khinh cuồng.
Lưu Triệt vui vẻ nhìn những tướng lĩnh do chính tay hắn bồi dưỡng mấy năm nay, nhanh nhẹn giương cung tiễn, tiêu sái phóng ngựa chạy băng băng, trong lòng bừng bừng thích ý không thể thốt nên lời.
Nhưng tất cả thích ý của hắn lại bị một mũi tên không thể hiểu được của Hoắc Khứ Bệnh, phá hủy hoàn toàn.
Phiêu Kỵ tướng quân từ trước đến nay từ cưỡi ngựa đến bắn cung đều vô cùng lợi hại. Nhưng hôm nay, ở bãi săn bắn của Cam Tuyền cung, Hoắc Khứ Bệnh sắn bắn lại không phải là những con thú hoang đang chạy đầy đất kia, mà lại là một con người.
Kẻ đã làm cữu cữu Vệ Thanh của chàng bị thương.
“Lý Cảm, ngươi làm loạn quân kỷ, dĩ hạ phạm thượng, ám sát thống soái trong quân, lại không biết hối cải. Ngày hôm nay bản tướng quân phải tự tay thanh lý môn hộ, ngươi biết tội sao?” Hoắc Khứ Bệnh giương cung nhắm thẳng vào Lý Cảm, lớn tiếng chất vấn.
“Lý Cảm vô tội.” Lý Cảm nhìn Hoắc Khứ Bệnh, chậm rãi nói. Nhưng đôi mắt đã phiếm hồng.
Vô tội!?
Hoắc Khứ Bệnh biết Lý Cảm sẽ trả lời như vậy, chỉ là, khi thực sự nghe được câu trả lời, chàng giống bị vạn tiễn xuyên tâm, xung quanh như rơi vào một cái vực sâu không đáy,
Rốt cuộc, Hoắc Khứ Bệnh vẫn phải bắn tên, mang theo tội lỗi không thể cứu chuộc suốt cả cuộc đời này của chàng, hướng thẳng về phía Lý Cảm.
Lý Cảm nhìn mũi tên hướng thẳng về phía bản thân, nhìn chằm chằm Hoắc Khứ Bệnh, cười thảm.
Gương mặt của Hoắc Khứ Bệnh cũng nổi lên một tầng bi thương, dẫn đến có chút vặn vẹo, méo mó.
Nếu đã mâu thuẫn thống khổ đến tận cùng, việc gì phải quyết tuyệt đả thương người tự đả thương mình như vậy?
Hoắc Khứ Bệnh, nếu huynh muốn tự mình gánh vác tội lỗi này, vậy như huynh mong muốn, Lý Cảm ta sẽ chỉ cần oán hận một người, được không?
Nếu tội ác là một bài ca hoa lệ tàn khốc, thì kết thúc của nó ta sẽ tự tay viết lên.
Tia nắng ban mai hong khô những ưu thương cuối cùng.
Tang thương mang theo sự an tường.
Lúc Lý Cảm ngã xuống, y lại nhớ tới lần đầu tiên quen biết Hoắc Khứ Bệnh.
Đây có lẽ là đèn kéo quân mà người ta thường hay nhắc tới. (hồi quang phản chiếu)
Lý Cảm nở nụ cười bất lực, lâm vào bóng tối bất tận.
Ân oán thù đồ.
Trên đường xuống hoàng tuyền, nếu không có cách nào buông bỏ gánh nặng kiếp này thì liệu có thể triệt để quên đi tất cả?
Ngày đó, ánh mặt trời thực đẹp, gió cát tung bay.
Lý Cảm cùng nhóm tiểu đồng Vũ Lâm quân ở Thượng Lâm uyển chơi xúc cúc. Sau đó, Hoắc Khứ Bệnh được Lưu Triệt nắm tay, thần thái phấn chấn bước vào Thượng Lâm uyển.
“Các người đá như vậy mà cũng được gọi là xúc cúc sao?” Hoắc Khứ Bệnh ngẩng mặt, ngông cuồng nói.
Lý Cảm sửng sốt, nhìn chằm chằm tên hài tử còn nhỏ hơn bản thân hai, ba tuổi, cho dù là do đích thân hoàng thượng dẫn đến cũng không khỏi có chút khinh cuồng ngạo mạn quá mức.
“Thế nào, ta và ngươi cùng tỷ thí.” Hoắc Khứ Bệnh thấy Lý Cảm không phục, đi tới trước mặt Lý Cảm, cười hỏi.
“Được.” Lý Cảm trừng mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, vô cùng khí khái tiếp nhận lời khiêu chiến.
Sau một hồi thi đấu, đội của Lý Cảm thật chật vật mới thắng được đội của Hoắc Khứ Bệnh. Lý Cảm tưởng thất bại này có thể làm hạ nhuệ khí của cái tên thiếu niên ngạo mạn này, nhưng không ngờ gương mặt kiêu ngạo của Hoắc Khứ Bệnh không hề có một chút nào nản chí, ngược lại lại có mấy phần phấn chấn.
“Thật tốt, hóa ra ngươi nghiêm túc thi đấu thì mới có thể chơi tốt xúc cúc. Bất kể là thi đấu như thế nào, chỉ cần lên sàn thi đấu thì hẳn mới dốc hết toàn bộ sức lực không phải sao?” Gương mặt của Hoắc Khứ Bệnh rạng rỡ giúp Lý Cảm đang cao hơn nửa cái đầu phủi bỏ cát bụi.
Hóa ra, vừa rồi Hoắc Khứ Bệnh thấy bọn họ chỉ đùa giỡn nghịch ngợm, nên mới đưa ra lời thách đấu.
“Đó là điều đương nhiên.” Lý Cảm hất bỏ tay của Hoắc Khứ Bệnh, không tình nguyện nói. Tuy có chút không nguyện ý, nhưng đáy lòng lại có chút biến hóa nho nhỏ khi đối mặt với tên thiếu niên kiêu ngạo này.
“Ta là Hoắc Khứ Bệnh, hiện đang ở phủ Đại tướng quân, còn ngươi?” Gương mặt kiêu ngạo của Hoắc Khứ Bệnh nở nụ cười sáng lạn.
“Ta là ấu tử của Phi tướng quân, Lý Cảm.” Lý Cảm cũng kiêu ngạo trả lời.
Hai người cùng nhìn nhau cười.
Hai gương mặt đồng dạng trẻ tuổi kiêu ngạo, lại có thể cùng tỏa ánh sáng chói lòa như vậy.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn đuôi mũi tên trắng tinh cắm trên người của Lý Cảm, cảm thấy như bị rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Không phải đâu, Lý Cảm.
Có lẽ sang đến bên kia, chúng ta có thể buông hết tất cả, an yên nâng chén nói chuyện vui vẻ, tận hưởng niên hoa.
Hoắc Khứ Bệnh quay đầu, không nhìn Lý Cảm nữa, chậm rãi rời khỏi.
Bỏ lại phía sau là giao tình kéo dài hơn mười năm, niên thiếu ngông cuồng, năm tháng huy hoàng rong ruổi khắp thiên hạ.
Lưu Triệt nhìn Hoắc Khứ Bệnh quỳ gối trước mặt mình, im lặng nhìn về phía bầu trời.
Hài tử này, tùy hứng ngông cuồng, không chịu gò bó, là tác phẩm đắc ý nhất của hắn.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hài tử này, hắn đã vô cùng sủng ái nó. Từ trên người hài tử này, hắn như thấy được bóng dáng của bản thân. Nhìn nó lớn lên từng ngày, sau này kiến công lập nghiệp, vang danh thiên hạ, Lưu Triệt tựa như thấy được chính bản thân tùy tâm sở dục, tự tay chinh chiến giành lấy thiên hạ.
Không phải vì danh, không phải vì lợi, cũng không phải vì trách nhiệm như gông cùm từ khi sinh ra đã phải mang theo.
Mà là do tâm tính đơn thuần hướng đến mà thôi.
Đối với người hùng tài đại lược, phóng tầm nhìn khắp thiên hạ như Lưu Triệt, những người gọi là danh thần trị thế, nhân tài khắp chốn, đều chỉ là quân cờ trên bàn cờ của hắn.
Mọi người đều chỉ vì giang sơn thịnh thế này, bao gồm cả Lưu Triệt hắn.
Duy chỉ đối với Hoắc Khứ Bệnh, Lưu Triệt lại hy vọng Hoắc Khứ Bệnh có thể làm một con người tồn tại trên lãnh thổ Đại Hán này.
Không bị trói buộc bởi những thương sinh thiên hạ ràng, quyền mưu chính trị.
Mà làm một con người bình thường, có sinh, tử, ái, hận.
Nhưng tất cả, bảo gồm cả đồng thoại mỹ lệ do chính tay hắn tạo thành, rốt cuộc cũng theo mũi tên kia, hóa thành tro bụi.
Lưu Triệt dường như thấy góc nào đấy trong lòng mình như bị nhốt vào hầm băng, vô pháp thức tỉnh.
“Vì sao lại làm thế? Hùng tâm tráng trí của ngươi ở nơi nào? Không phải ngươi từng nói muốn cùng trẫm vang danh thiên cổ sao? Hẹp hòi như vậy cũng xứng vang danh thiên cổ sao? Trẫm thấy là ngươi để lại tiếng xấu muôn đời mới đúng. Thứ có thể cho ngươi, trẫm đều cho. Khứ Bệnh, trẫm luôn ngóng trông có thể dẫn theo người thiếu niên khí phách, cử chỉ ngông cuồng, gót sắt giẫm đạp kẻ thù, vung kiếm gạt bỏ chông gai. Chính là kết quả, vì sao ngươi lại không nên thân như vậy? Vì sao?” Lưu Triệt đau lòng chất vấn Hoắc Khứ Bệnh.
“Lý Cảm nhất định phải chết.” Đối mặt với chất vấn của Lưu Triệt, Hoắc Khứ Bệnh chỉ nhàn nhạt nói một câu như thế.
Lưu Triệt tàn nhẫn đánh Hoắc Khứ Bệnh.
Nhưng mỗi lần hạ tay Lưu Triệt càng thêm đau lòng.
Hoắc Khứ Bệnh vẫn ngơ ngẩn quỳ rạp trước mặt Lưu Triệt, mặc cho Lưu Triệt đánh.
Đợi đến khi Lưu Triệt không còn khí lực để đánh nữa, hắn mới cho gọi tất cả những người ở bãi săn thú hôm nay đến.
Lưu Triệt bẻ gẫy mũi tên đã giết chết Lý Cảm, sau đó nhìn mọi người ở xung quanh, chậm rãi nói: “Quan nội hầu Lý Cảm trong lúc săn bắn ở Cam Tuyền cung, không cẩn thận bị sừng của dã lộc húc chết, hậu táng. Từ nay về sau tất cả con mồi ở Cam Tuyền cung, dã tính khó thuần, tuyệt đối không được nuông chiều, đều giết không tha.”
Ngữ điệu của Lưu Triệt, từng câu từng chữ đều lạnh băng, khiến tất cả mọi người có mặt không rét mà run.
Buối săn bắn ở Cam Tuyền cung này cuối cùng lại trở thành nguyên nhân khởi đầu và kết thúc số mệnh của Lý Cảm và Hoắc Khứ Bệnh.
Sau việc Lý Cảm chết bất đắc kỳ tử, rốt cuộc khiến cho Lưu Triệt không còn tâm tình tránh nóng, hạ lệnh quay về Vị Ương cung.
Sau khi trở lại Vị Ương cung, Lưu Triệt cho đơn độc triệu kiến Hoắc Khứ Bệnh.
Từ sau khi Lý Cảm chết, Lưu Triệt không còn tái kiến Hoắc Khứ Bệnh. Hôm nay gặp lại, Lưu Triệt thầm cảm thấy kinh hãi.
Chỉ vẻn vẹn có mười ngày, Hoắc Khứ Bệnh lại có thể tiều tụy như vậy.
“Khứ Bệnh, nhiều ngày nay, trẫm đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện. Ngày ở Cam Tuyền cung, con đã nói Lý Cảm nhất định phải chết. Trẫm muốn hỏi, là đối với Hoắc Khứ Bệnh con, Lý Cảm nhất định phải chết, hay là đối với người khác, hắn mới nhất định phải chết?” Sắc mặt của Lưu Triệt không có biểu cảm hỏi. Không thể nhận ra hắn đang có cảm xúc gì.
“Theo như lời của bệ hạ, thì đó là ai?” Hoắc Khứ Bệnh quỳ xuống, không ngẩng đầu nhìn Lưu Triệt.
“Thí dụ như Vệ gia.” Lưu Triệt cười nhạt, giọng điệu lạnh như băng nói.
Hoắc Khứ Bệnh run rẩy.
Đây rốt cuộc mới là Lưu Triệt, đế vương thống trị thiên hạ này.
Tất cả đều nói Lưu Triệt dùng kiếm cũng như dùng tình, dùng tình cũng như dụng binh, đối với vị đến vương từ nhỏ đã đùa bỡn với mưu quyền như nắm trong lòng bàn tay, còn mưu quyền nào có thể trốn tránh được ánh mắt của hắn?
Hoắc Khứ Bệnh rốt cuộc có thể sáng tỏ nguyên nhân tại sao cả văn võ bá quán đều e ngại Lưu Triệt.
Chàng rốt cuộc mới sáng tỏ thể nào là gần vua như gần cọp.
“Bệnh nhi, đã làm khó cho con.” Lưu Triệt bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc của Hoắc Khứ Bệnh.
Tất cả đều yêu thương bất đắc dĩ.
Giống như một người phụ thân đang chán nản an ủi hài tử đang chịu ủy khuất.
Hoắc Khứ Bệnh vẫn quỳ rạp xuống, không ngẩng đầu, nhưng nước mắt bất giác lại dâng trào.
Người duy nhất có thể lý giải nỗi khổ tâm của chàng, nhưng lại là người chàng không muốn người đó nhìn thấu tâm tư của bản thân, cũng như biết đến nỗi khổ tâm trong lòng chàng.
“Bệnh nhi. Trường An không còn là nơi con nên ở lại. Con đi đi, đi càng xa càng tốt. Con hãy đến Sóc Phương, tránh khỏi cơn tai tiếng này rồi tính tiếp. Con hãy về chuẩn bị mọi thứ, một tháng sau, trẫm sẽ phái con đi Sóc Phương.” Lưu Triệt đứng dậy, từ trên cao nhìn Hoắc Khứ Bệnh nói.
“Tội thần lĩnh chỉ.” Ngeh được Lưu Triệt nói như vậy, rốt cuộc Hoắc Khứ Bệnh cũng ngẩng đầu lên, chậm rãi nói.
Trước khi Hoắc Khứ Bệnh rời khỏi Vị Ương cung, bỗng nhiên chàng nghe thấy Lưu Triệt gọi chàng: “Bệnh nhi.”
“Bệ hạ còn có chuyện gì sao?” Hoắc Khứ Bệnh quay đầu, hỏi Lưu Triệt.
Lưu Triệt chán nản lắc đầu.
Bắt đầu từ khi nào, Bệnh nhi chỉ xưng hắn là bệ hạ, mà không còn gọi là hoàng di phu nữa?
“Bệnh nhi có câu hỏi muốn hỏi bệ hạ. Bệ hạ không cần trả lời Bệnh nhi cũng được.” Hoắc Khứ Bệnh nụ cười nhạt nhòa hỏi.
“Con hỏi đi.” Lưu Triệt cũng cười nói.
“Muốn Bệnh nhi rời khỏi nơi này, là bệ hạ, hay là Đại Hán?”
Nụ cười trên gương mặt của Lưu Triệt cứng lại, hồi lâu không nói gì cả.
Hoắc Khứ Bệnh cười thảm, “Tội thần bái biệt bệ hạ.”, sau đó, chàng quay đầu rời khỏi Vị Ương cung.
Ngoài Vị Ương cung, mặt trời đã lên cao.
Ánh nắng chiếu vào khiến cho mắt của con người bỏng rát.
Lưu Triệt chán nản ngồi trên bảo tọa, ôm lấy gương mặt.
Bệnh nhi, từ lúc bắt đầu, trẫm cũng chính là Đại Hán.