NẾU TRƯỜNG AN KHÔNG TỒN TẠI

Chu Nghiệp Quyết cũng không có ngã xuống đất. Khi hắn còn cách mặt đất một khoảng ngắn, Hoắc Trường An đã kéo hắn lại, sau đó mới hung hăng ném hắn xuống đất.

Hoắc Trường An ngồi xổm xuống, hung tợn tóm lấy cái đầu phủ đầy bụi đất của Chu Nghiệp Quyết.

Sau đó, Hoắc Trường An cười lạnh.

“Bây giờ ta đùa bỡn ngươi dễ dàng như đùa bỡn một con thử.”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng không hề có bất kỳ một độ ấm nào của Hoắc Trường An, cuối cùng Chu Nghiệp Quyết cũng có chút sợ hãi. Con người trước mặt hắn tuyệt đối nói được làm được.

“Dù sao, Chu mỗ cũng sống đủ rồi. Nhưng Trường An nhà ngươi, lại thực sự muốn vì lão phu mà tự chặt đứt nhân sinh của bản thân sao?”

Chu Nghiệp Quyết vẫn bình tĩnh nói.

Nghe được như thế, Hoắc Trường An cười rộ lên.

Tiếng cười của Hoắc Trường An khiến trong lòng Chu Nghiệp Quyết rét run.

“Chuyện này đáng buồn cười thế sao?”

“Chu Nghiệp Quyết, dường như ngươi đã quên mất việc, hiện tại ai mới là người đang nắm giữ toàn bộ thiên hạ này. Cho dù ta giết ngươi, thì cũng có kẻ nào dám đụng đến ta.” Hoắc Trường An cười lạnh, đá Chu Nghiệp Quyết ra xa.

Chu Nghiệp Quyết nằm liệt trên mặt đất, không hề cử động được.

Đúng vậy, người đang nắm giữ toàn bộ thiên hạ này là Hoắc Quang.

“Bất quá quả thực ta cũng không muốn đích thân giết ngươi. Nếu ngươi thành thật nói toàn bộ sự thật về Giang Sung, ngược lại ta sẽ cùng ngươi trao đổi một thứ.” Hoắc Trường An đi đến cạnh Chu Nghiệp Quyết, lấy ra từ trong tay áo một chiếc khăn lụa màu hồng đào, bên trên vậy mà thêu đúng mười đóa hoa đào.

Hoắc Trường An cười lạnh lắc lư chiếc khăn lụa trước mắt Chu Nghiệp Quyết.

“Đã quên không nói cho ngươi, Đổng tiểu thư trước khi qua đời, đã trao chiếc khăn lụa này cho Phiêu Kỵ tướng quân. Nhưng Phiêu Kỵ tướng quân trước khi qua đời lại nói người thực sự nên sở hữu chiếc khăn lại không phải là ông ấy. Trường An muốn hỏi Chu thúc một chút, không lẽ chiếc khăn này lại là của ngươi?”

Hoắc Trường An vừa châm chọc nói, vừa đùa giỡn lắc qua lắc lại chiếc khăn.

Nghe được việc này, trong nháy mắt Chu Nghiệp Quyết giống như mất trí, đột nhiên bò từ dưới đất lên, điên cuồng đoạt chiếc khắn lụa trong tay Hoắc Trường An.

Hoắc Trường An cười lạnh nhìn Chu Nghiệp Quyết lâm vào trạng thái điên cuồng, tựa như một con miêu non nhìn lão thử điên cuồng tốn công vô ích chống cự lại.

Cuối cùng khi Hoắc Trường An chơi chán rồi, liền túm lấy cổ của Chu Nghiệp Quyết đã không còn bất kỳ sinh khí nào, cười nhạt nói, “Rốt cuộc việc làm của Giang Sung có liên quan tới ngươi hay không?”

Chu Nghiệp Quyết nhắm lại đôi mắt đục ngầu, suy sụp gật đầu.

“Trường An, người cho rằng đôi tay của mẫu thân ngươi cũng trong sạch hay sao?

Chu mỗ làm đến mức này, đều hoàn toàn do Hoắc Khứ Bệnh và Thức Tranh bức ép.

Ta không rõ ngươi làm sao có thể còn sống đến tận bây giờ. Năm đó, ngươi sinh ra ở Chu gia không lâu thì chết yểu, Thức Tranh cho rằng là do Chu mỗ hại chết ngươi, nàng ta ngoài mặt không nói gì, vẫn ở lại Chu gia thêm một năm. Mà mục đích ta lưu lại nàng ta ở Chu gia cũng đã hoàn thành, không cần cùng nàng ta giả làm phu thê nữa. Cuối cùng nếu không phải ta đuổi nàng ta đi, ước chừng nàng ta vẫn còn ăn nhờ ở đậu Chu gia. Khi đó, ta còn suy nghĩ, thật đúng là một nữ nhân không biết liêm sỉ.

Khi đó, ta không thể hiểu được tại sao nàng ta vẫn lưu lại Chu gia. Mãi sau này cuối cùng ta mới minh bạch, nàng ta muốn trả thù ta. Ngươi biết vì sao lão phu nạp nhiều thiếp thất như vậy, mà cho đến tận bây giờ vẫn không có một đứa con sao?

Là do Thức Tranh. Một năm nàng ta lưu lại Chu gia vẫn luôn hạ độc lên người ta. Độc của nàng ta là do lão bản cửa hàng tơ lụa Kiều Sư Lan mang về từ Nam Việt cấp cho.

Lão phu sau khi biết được, đã đi tìm Kiều Sư Lan, sau đó tìm tùy tiện một lý do, khiến cho nữ nhân này chết đi. Trước khi nữ nhân này chết, vẫn luôn khóc lóc nói rằng phụ thân ta làm chuyện có lỗi với bà ta. Giữa bà ta và phụ thân đã phát sinh chuyện gì, ta một chút cũng không cảm thấy hứng thú. Ta chỉ cảm thấy một nữ nhân ngoan độc như bà ta mà cũng có thể thảm thương như vậy, thật cực kỳ khó coi.

Nếu Thức Tranh đã hại ta không thể lưu lại đời sau, vậy ta sẽ để cho cả nhà phu quân nàng ta chôn cùng. Việc này quả thực rất công bằng.

Chỉ là không ngờ được Hoắc Khứ Bệnh lại đoản mệnh như vậy, không để cho hắn tận mắt chứng kiến sự sụp đổ của gia tộc Vệ thị, thật khiến hứng thú của lão phu giảm không ít.

Nói thật, việc về Giang Sung, lão phu cũng không nghĩ nó có thể gây ra sóng gió lớn như vậy. Vệ gia quả thực có chút đáng thương, thế nhưng, cũng không có cách nào, ai bảo tiên hoàng Vũ đế không thuận mắt với bọn họ.

Lão phu còn nhớ, các thuật sĩ cũng đã từng nói, mệnh lý của mẫu thân ngươi cũng không được tốt, phạm mệnh cô sát, bây giờ ngẫm lại, chuyện này quả thực rất đúng.

Trường An, trên đời này, không có mấy người là đôi tay không dơ bẩn. Các ngươi không có tư cách bình phán lão phu.”

Chu Nghiệp Quyết vừa thở hổn hển nói, vừa bắt đầu cười lớn.

Ba mươi năm cô độc mà cố chấp báo thù, rốt cuộc cũng có thể nói cho người khác nghe.

Trong ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Trường An ánh lên ngọn lửa phẫn hận, hồi lâu lại cười thảm rồi chậm rãi buông lỏng Chu Nghiệp Quyết ra, sau đó ném chiếc khăn lụa cho hắn.

Chu Nghiệp Quyết cuống quít nắm lấy chiếc khăn lụa, run rẩy mở ra, sau đó cả người ngây ngẩn.

“Hóa ra, người ca ca đã mất của ta cũng tên là Hoắc Trường An, việc này quả thực ta cũng không dự đoán được.” Hoắc Trường An cười lạnh, sau đó xoay người rời khỏi.

Ngay buổi tối ngày hôm đó, Chu Nghiệp Quyết tự sát ở Chu gia.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi được hạ nhân phát hiện, trong tay hắn vẫn còn nắm chặt một chiếc khăn lụa màu hồng.

Nhóm thiếp thất của Chu Nghiệp Quyết kéo chiếc khăn từ trong tay của hắn ra. Khi mở ra xem, bên trên chỉ dùng chu sa viết lên bốn chữ.

Hứa quân kiếp sau.

Chu Nghiệp Quyết nạp rất nhiều thiếp thất, nhưng lại không hề có một chính thê được cưới hỏi đàng hoàng, cũng không lưu lại con cái.

Sau khi hắn chết, Chu gia tan rã chỉ trong một đêm. Nhóm thiếp thất của hắn phân đoạt tài sản rồi rời đi, mà bọn hạ nhân trong Chu gia cũng sấn loạn mà tranh đoạt tài sàn. Ba ngày sau, một Chu gia trống rỗng bị hủy hoàn toàn bởi một trận lửa lớn.

Từ đầu đến cuối không một ai vì Chu Nghiệp Quyết nhặt xác.

Cuối cùng, thi thể của Chu Nghiệp Quyết cùng tổ trạch của Chu gia đều cùng nhau biến thành tro tàn.

Hoắc Trường An nhìn ngọn lửa lớn bùng lên trước mắt, nhàn nhạt cười lạnh.

Một chiếc khăn lụa bẩn thỉu từ trong ngọn lửa bay ra.

Hoắc Trường An nắm lấy chiếc khăn, mới phát hiện nó đã bị dẫm đạp đến bẩn thỉu rách nát,

“Thứ này làm sao có thể là thật.”

Cả đời Chu Nghiệp Quyết giỏi về mưu kế, cuối cùng lại tự sát vì một chiếc khăn lụa giả dối.

Mọi việc đều bắt đầu từ si hận.

Cuối cùng, cũng si hận kết thúc tất cả.

Hoắc Trường An cười lạnh, ném lại chiếc khăn lụa vào trong ngọn lửa.

Hoàn.

Bình luận

Truyện đang đọc