NGÃ DỤC PHONG THIÊN

Trong khi thanh âm tang thương kia thở hổn hển, hoàn toàn rung động đối với sự tồn tại của Mạnh Hạo, thì trong một tiểu đảo khác trên Thiên Hà hải, có một lão giả lưng còng, vẻ mặt mỉm cười đang đứng trước bàn vẽ. Trước mặt ông là bức tranh vẽ một đại hán uy vũ bất phàm.

Nhưng khi ông đang vẽ, bỗng nhiên ông nhíu mày, ngẩng đầu. Khi ánh mắt nhìn về phía bầu trời, thì hiện lên những tia sáng thâm thúy.

- Người được lão phu nhớ kỹ, Quý Thiên không thể chém nhân quả.

Lão giả thản nhiên cất tiếng nói, tay phải nâng lên, bút ở trong tay vung lên không trung, một vệt mực vẩy ra dung nhập vào trong bầu trời.

Tại trong nháy mắt khi nó dung nhập vào với bầu trời, toàn bộ bầu trời, lập tức tối đen.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết bỗng nhiên từ trong hư vô truyền ra. Chủ nhân của tiếng kêu thê lương thảm thiết đó, chính là thanh âm tang thương của Quý Gia – Quý Thập Cửu.

Trong tiếng kêu thảm thiết này, toàn bộ tu sĩ, phàm là người có sợi tơ bị chém đứt, thân thể đồng loạt chấn động mạnh. Nhân Quả tuyến tồn tại giữa bọn họ và Mạnh Hạo vốn bị chém vỡ nát, tại trong một chớp mắt này, như thời gian nghịch chuyển, từng cái từng cái một lần nữa ngưng tự lại từ trong vỡ nát. Chúng nó chẳng những hoàn hảo hơn lúc ban đầu, thậm chí bởi vì được hồi phục từ vỡ nát, còn cứng cỏi hơn.

Sắc mặt Sở Ngọc Yên tái nhợt, từ từ nhắm chặt hai mắt, nhưng khi hai mắt nàng mở ra, thì nhìn thấy một chữ Mạnh trên vách tường. Sau khi trầm mặc, nàng nâng tay phải lên, ở phía sau chữ Mạnh nàng viết thêm một chữ Hạo.

Đan Quỷ thu hồi đan dược, ánh mắt đọng lại nhìn về phía nơi xa không nói gì, nhưng trong ánh mắt kiên định, cũng đã lộ ra quyết tâm của ông.

Tên mập đang xoa đầu, trong đầu đang mờ mịt suy tư chuyện cũ, thân thể của gã lại đột nhiên mạnh mẽ run lên. Gã hít vào một hơi sâu, trong trí nhớ giống như một lần nữa nhiều thêm mấy chuyện cũ, làm cho sau khi sắc mặt gã liên tục biến hóa, thì nghĩ tới Mạnh Hạo.

Trần Phàm cũng như thế, toàn bộ vùng đất Nam Vực, Mặc Thổ, còn có khu vực Tây Mạc, toàn bộ những tu sĩ có sợi tơ bị chém đứt lúc trước, ở trong một cái chớp mắt này, khôi phục lại toàn bộ.

Hứa Thanh cắn môi, trong trầm mặc nàng cúi đầu nhìn về phía bình thuốc trong tay, ánh mắt lộ ra một nỗi lo lắng sâu sắc. Cảnh tượng lúc trước, giờ phút này được nàng hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Nàng không thể tưởng tượng được, nếu trong trí nhớ của mình, cho tới bây giờ vốn là không có hình ảnh Mạnh Hạo, thì như vậy đối với nàng mà nói, nó sẽ là một loại hình thức cô đơn gì.

Trong trầm mặc, Hứa Thanh cắn răng một cái. Nàng hiểu được thực lực mới giải quyết được căn bản của vấn đề, giờ phút này nàng đã quyết định, dung hợp hoàn toàn cùng với trí nhớ của Phượng Tổ, để đề cao tu vi của chính mình.

Mặt đất Tây Mạc, trong thánh địa Ô Thần, bên trong chính giữa miệng núi lửa kia, trong Tạo Hóa trì, thân thể Mạnh Hạo đột nhiên chấn động. Hắn nghe được một tiếng kêu thảm thiết thê lương, trong tiếng kêu thảm thiết vang vọng, Mạnh Hạo mở mắt ra.

Trong khoảnh khắc khi hắn mở mắt ra, hắn thấy được ngoài thân thể của mình, ngoại trừ cái dây câu màu bạc, giờ phút này toàn bộ đã trở thành màu đen. Màu đen này nhanh chóng lan tràn ra, những nơi nó đi qua, dây câu tan thành tro bụi, cho đến khi nó lan tràn đến bên trong hư vô, mới hóa thành tiếng kêu thảm thiết thê lương vừa rồi.

Ở bên trong tiếng kêu thảm thiết, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra những tia sáng lạnh lẽo. Những gì vừa trải qua hắn nhìn không thấy, nhưng hắn đã nhìn thấy cảnh tượng lão già hóa thành con giun bị trảm diệt nhân quả. Hắn có thể tưởng tượng ra, chính mình vừa rồi đã trải qua dạng sinh tử gì.

Giờ phút này trong mắt hiện lên sát cơ mãnh liệt, hắn thấy được một ảo ảnh mơ hồ xuất hiện cách đó không xa. Ảo ảnh này thoạt nhìn thì là một người tu sĩ, toàn thân có ngọn lửa màu đen lượn lờ, tiếng kêu thảm thiết phát ra càng mãnh liệt. Giờ phút này, y đang giãy dụa, muốn cố gắng chạy vào trong hư vô.

- Thủy Đông Lưu, là Thủy Đông Lưu.

Bên trong tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, cái bóng dáng kia không ngừng kêu lên cái tên này. Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, tay phải hắn vung lên phía trước, sau khi đã đội lên mặt nạ huyết sắc, tu vi của hắn ầm ầm bùng nổ, theo tu vi điên cuồng dâng lên, cả người hắn tán phát ra huyết khí, xông ra.

Huyết Chỉ, Huyết Thủ Ấn, Huyết Sát Giới.

Giờ phút này, toàn bộ xuất hiện, tiếng nổ vang vọng, đồng loạt đánh lên trên bóng dáng hư ảo kia. Mạnh Hạo với sát cơ mãnh liệt, vung tay phải lên, trong nháy mắt Liên Hoa Kiếm Trận xuất hiện nhanh chóng xoay tròn, lực Tuế Nguyệt dao động ngập trời, xông thẳng đến cái ảo ảnh mơ hồ kia.

- Chết cho ta.

Mạnh Hạo cất tiếng nói âm hàn, lời nói giản đơn, hắn bấm tay niệm thần chú, đánh một chỉ về phía trước.

Tử Khí Trảm, Tử Khí Giảo Sát, Tử Lâm Nguyệt, ánh sáng tím ngập trời, gào thét nổ vang, vọng đi vọng lại.

- Vô Diện Nhất Ngôn - Phong Hỏa Liên.

Tay trái Mạnh Hạo nâng lên, nhấn vào mặt nạ huyết sắc một cái. Bên ngoài thân thể hắn lập tức xuất hiện một gương mặt ảo ảnh thật lớn, mở miệng, giống như khẽ cất lên một câu trong im lặng, bên trong tiếng nổ vang đi thẳng về phía ảo ảnh.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết lại vọng về, thân hình Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, như một tia chớp lao ra, tay phải nâng lên, sau khi đã đeo vào cái bao tay của Phương gia đánh ra một quyền. Một tiếng nổ lớn truyền ra, sát cơ của Mạnh Hạo khuếch tán, liên tục đánh ra hơn trăm quyền.

Mỗi một quyền đều ẩn chứa lực lượng to lớn, tiếng nổ vang không ngừng, mắt thấy thân ảnh hư ảo kia, giống như lung lay sắp đổ, giống như bị phong ấn tất cả lực đánh trả, ngay cả tu vi cũng yếu ớt vô cùng, nhưng nó lại vẫn kiên trì muốn đi vào hư vô, Mạnh Hạo bấm tay niệm thần chú, Phong Yêu đệ bát cấm bỗng nhiên xuất hiện.

Cùng lúc đó, bóng dáng đó dừng lại trong nháy mắt, vẻ mặt Mạnh Hạo tràn ngập sát khí. Hắn phát hiện, thuật pháp của mình, oanh kích như thế, nhưng lại không thể gây thương tổn quá lớn cho đối phương. Nhưng một khi để cho người này chạy thoát, Mạnh Hạo không cam lòng.

Nếu đã giết Quý Tử cũng không ngại giết thêm một Quý Thập Cửu, nhất là vào giờ phút này, phỏng chừng thời khắc suy yếu nhất trong cả đời của đối phương, giờ phút này nếu không giết chết, hậu hoạn vô cùng.

Mạnh Hạo cắn răng một cái, tay phải nâng lên nhấn một cái vào mặt nạ huyết sắc.

- Tam Vĩ Phiên!

Mạnh Hạo quát khẽ một tiếng, trực tiếp vận dụng pháp bảo mạnh nhất trong tất cả pháp bảo mà hắn có, Tam Vĩ phiên trong mặt nạ huyết sắc!

Lấy tu vi của Mạnh Hạo hiện nay, dĩ nhên có thể miễn cưỡng vận dụng một đuôi trong đó, hơn nữa nó không còn là hư ảo xuất hiện mà là bản thể xuất hiện. Lời nói của Mạnh Hạo vừa thốt ra, khí tức xung quanh hắn lập tức xoay tròn, ảo ảnh lá cờ huyết sắc trong khoảnh khắc xuất hiện. Khi tay phải của Mạnh Hạo vung lên, lá cờ động, thiên địa biến, vừa xông ra liền trực tiếp cuốn lên trên người ảo ảnh Quý gia Thập Cửu, mạnh mẽ kéo xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc