- Vực Ngoại Tâm Ma hoa!!
- Ngũ Độc đại bộ, lại vì giết chết Ô Thần ngũ bộ ta mà xuất động Vực Ngoại Tâm Ma hoa!
- Hoa này không thể xem, không thể biết, chỉ nhìn qua, tâm ma sẽ nổi lên, ma niệm biến ảo, đốt cháy bản thân...
Trong quang mang phòng hộ, tế tự Ô Ảm bộ sắc mặt tái nhợt, thì thào mở miệng
Lúc này y làm sao có thể không nhận ra, từ lúc khai chiến bắt đầu, y đã bại rồi...... bại trong tay đối phương. Chẳng qua là cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không phân tích được cụ thể.
Vực Ngoại Tâm Ma hoa này đương thời hiếm thấy, nếu khi tu sĩ Trảm Linh, bên người có một đóa Vực Ngoại Tâm Ma hoa, thì bằng với tăng không ít nắm chắc, cho nên hoa này cực kỳ trân quý.
Vả lại Vực Ngoại Tâm Ma hoa này, lại cực kỳ cường hãn, dưới Trảm Linh, gần như không có bất kỳ sinh cơ nào tồn tại, sẽ bị ma niệm đốt cháy tử vong. Chỉ có một cái kết cục là hồn phi phách tán mà thôi.
Nhưng cố tình, hoa này lại cực kỳ suy yếu, tuy nói phòng hộ cá nhân rất khó chống cự lại, nhưng quang mang trận pháp phòng hộ của bộ lạc, lại đủ để đem nó ngăn cản ở bên ngoài. Như lúc này, chúng nhân ngũ bộ trong quang mang phòng hộ vốn không có bị ảnh hưởng.
Gần như ngay tại khoảnh khắc Vực Ngoại Tâm Ma hoa xuất hiện, bên ngoài quang mang phòng hộ, ngoại trừ đồ đằng Thánh Tổ ngũ bộ giữa không trung cùng Chu Thánh vẫn còn duy trì chiến đấu ra, thì nhưng địa phương còn lại, tất cả chiến cuộc, toàn bộ đều trở nên yên lặng.
Tộc nhân Độc Chu nhất mạch, sau khi uống vào đan dược đặc thù có thể trong thời gian ngắn không bị ảnh hưởng, nhưng vẫn cần khoanh chân toàn lực ngồi xuống. Nhưng so với bọn họ, thì tộc nhân ngũ bộ đều phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Trước tiên, có hơn ba trăm tộc nhân của ngũ bộ, thân thể run run, thất khiếu chảy máu, ở trong cơ thể của bọn họ, như nổi lên ngọn lửa vô hình, khiến cho thân thể bọn họ nháy mắt héo rũ, trong khoảnh khắc sinh cơ liền diệt sạch, thân thể trở thành thây khô. Ở một nháy mắt tử vong đó, họ kêu lên thảm thiết, cực kỳ bi thảm.
Theo sau, càng nhiều tộc nhân kêu lên thảm thiết, từng người từng người tử vong. Loại tử vong này, giống như một hồi giết chóc, không ai ra tay, nhưng lại so với tất cả cùng ra tay còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.
Tu sĩ ngũ bộ trong quang mang phòng hộ trơ mắt nhìn tộc nhân của mình tử vong, thân thể bọn họ run run, ánh mắt của bọn họ đỏ bừng, phát ra từng tiếng gầm nhẹ, nhưng bọn họ... Không thể lao ra.
Một khi lao ra, bọn họ cũng sẽ lần lượt tử vong, chẳng những cứu không được tộc nhân, bản thân cũng sẽ chết.
Thậm chí, càng về sau còn có tu sĩ Nguyên Anh tử vong!
Đó là đại trưởng lão Ô Đạt Bộ, thân thể lão run lên, phun ra máu tươi, lập tức héo rũ, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể bỏ chạy. Giống như ở trước mặt của lão, có một thân ảnh vô hình đang mỉm cười tàn nhẫn, đem tất cả sinh cơ của lão cắn nuốt toàn bộ.
Cùng với cái chết liên tục của đám người ngũ bộ, trong hòm đen mà Triệu U Lan hai tay giơ lên, hắc quang càng thêm chói mắt, dường như đã cắn nuốt đủ máu, nó trở thành màu tím.
Đây chính là kế hoạch của Triệu U Lan, bất luận là chém giết hay muốn hủy diệt quang mang phòng hộ, cũng đều là vì có thể dẫn dụ ra cường giả của đối phương, sau đó.... mới dùng hoa này diệt sát toàn bộ.
Chính lúc này, Triệu U Lan sắc mặt tái nhợt, giơ cao Vực Ngoại Tâm Ma hoa bỗng phun ra một ngụm máu tươi, cặp mắt của nàng lộ ra tia kỳ dị. Ngụm máu tươi mới phun ra này, trong nháy mắt phân tán ra, hóa thành một tia huyết khí, mạnh mẽ tản ra, bay thẳng đến tất cả tộc nhân của Độc Chu nhất mạch đang ngồi đả tọa ở nơi đây.
Trừ bỏ tu sĩ Nguyên Anh ra, những tu sĩ khác của Độc Chu nhất mạch phàm là được máu của nàng dung nhập thân thể, thân thể ai nấy đều chấn động mạnh một cái, mở bừng mắt ra. Trong mắt họ lập tức hiện lên vẻ thanh tỉnh, nhưng cũng ngay tức khắc bị hung tàn thay thế, cùng nhau đứng lên, truyền ra tiếng rít gào, lao thẳng đến phía tộc nhân ngũ bộ, đã mất đi sức phản kháng ở bốn phía, mà chém giết.
- Tuy rằng không cách nào làm cho tiền bối Nguyên Anh được miễn Vực Ngoại Tâm Ma hoa, nhưng tu sĩ tầm thường, một ngụm tâm ma huyết của ta, vẫn có thể làm cho bọn họ ở trong thời gian nhất định, hành động tự nhiên.
Khi Triệu U Lan nhẹ giọng mở miệng thì một hồi giết hại chân chính, tại bên ngoài quầng sáng, bỗng nhiên triển khai.
- Không!!
- Ngũ Độc đại bộ, Ô Thần ngũ bộ ta cùng các ngươi thế bất lưỡng lập, bất cộng đái thiên!!
Từng tiếng gào thét thê lương đến cực điểm, từ trong quầng sáng bỗng nhiên truyền ra. Trong quầng sáng, những tu sĩ của còn sót lại ngũ bộ, thân thể run run, phát ra tiếng gào thét, trong con mắt của bọn họ tràn ngập tơ máu, lòng của bọn họ đang bị xé rách. Bọn họ trơ mắt nhìn tộc nhân bên ngoài quầng sáng, từng người một bị giết chết, cái loại cảm giác bị xé nứt này, làm cho thanh âm của bọn họ mang theo sự thê lương khó có thể hình dung.
Trong nháy mắt, ít nhất cũng có đến cả trăm tộc nhân ngũ bộ, từng người từng người bị tu sĩ hung tàn của Độc Chu nhất mạch giết chết. Mà chỗ Mạnh Hạo, giờ phút này cũng dẫn tới không ít chú ý của tu sĩ của Độc Chu nhất mạch, chỉ là bên ngoài thân thể Mạnh Hạo có lượng lớn yêu đàn, khiến cho những tu sĩ của Độc Chu nhất mạch lập tức chần chờ.
Nhưng vào lúc này, ba vị Tư Long kia lần lượt thức tỉnh, khi nhìn thấy trạng thái của Mạnh Hạo giờ phút này thì lập tức mừng như điên, nhất thời liều lĩnh phát động yêu đàn của bọn họ, đi giết chết yêu đàn của Mạnh Hạo.
Kể từ đó, một đám tu sĩ của Độc Chu nhất mạch, cũng lập tức mang theo tàn nhẫn, bay thẳng đến hướng Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thân thể run run, giờ phút này khoanh chân ngồi ở giữa không trung, hai mắt nhắm nghiền.
Trên chiến trường, ba vạn dị yêu của Mạnh Hạo, giờ phút này một đám rít gào, Vực Ngoại Tâm Ma hoa đối với chúng mà nói, gần như không có hiệu quả. Khi tu sĩ bốn phía cùng với lượng lớn dị yêu vọt tới thì yêu đàn của Mạnh Hạo, đồng loạt phản kích.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nổ vang ngập trời, nhưng hết thảy những điều này, Mạnh Hạo không thể đi chú ý. Giờ phút này thân thể hắn càng trở nên run rẩy, trong cơ thể, Bỉ Ngạn hoa toàn lực bùng nổ, ý đồ đảo khách thành chủ, đang bị Mạnh Hạo toàn lực trấn áp.
Trong khi Mạnh Hạo đang trấn áp Bỉ Ngạn hoa trong cơ thể, thì tu sĩ ngũ bộ ở ngoại giới, đã bị giết chết mười phần. Máu tươi đầy đất, thi thể khắp nơi, hơi thở huyết tinh ngập trời, khiến cho tộc nhân ngũ bộ trong quầng sáng đối với Ngũ Độc đại bộ, đã là thù hận khó có thể hình dung.
Chính vào lúc này, tộc trưởng của Ô Đạt bộ phun ra máu tươi, cười thảm rồi trực tiếp héo rũ. Đối mặt với Vực Ngoại Tâm Ma hoa này, nếu không có chuẩn bị trước, tu sĩ Nguyên Anh rất khó chống cự, ngay cả tự bạo cũng đều làm không được, chỉ có thể là bị Vực Ngoại Tâm Ma hoa này cắn nuốt.
Nhưng trước khi chết, tộc trưởng Ô Đạt bộ cắn nát đầu lưỡi, đồ đằng toàn thân ở một khắc này phát ra thanh quang, lấy bản thân hình thần câu diệt làm đại giá, đưa ra một luồng sinh cơ. Sinh cơ này lao thẳng đến trong cơ thể của tế tự Ô Đạt Bộ phía sau lão.