NGÃ DỤC PHONG THIÊN

Những thứ kia cũng chỉ là một sự trao đổi, nó không muốn trong trời đất này, ngoại trừ cây đại thụ, sẽ có liên quan nhân quả tới bất kỳ một sinh mệnh nào nữa. Nhưng giờ phút này, theo ánh mắt nhu hòa của nó, đã có sự thay đổi.

- Ta có thể cảm nhận được ở trên người của ngươi, có một hơi thở sinh mệnh giống ta...

Tại trong một cái chớp mắt đó nó nói chuyện, thanh âm của một nữ tử mang theo tang thương, cũng có nhu hòa.

- Ngươi cùng ta đã thấy sinh mệnh bất đồng … Cám ơn ngươi đã Phong Chính cho Thanh Mộc, cám ơn ngươi có thể đứng ở phía trước ta cùng với Thanh Mộc.

- Lúc ta mới sinh ra, Thanh Mộc ở cùng với ta, khi ta khoái hoạt nó ở bên ta, khi ta mê mang nó ở bên, như vậy nó chết cũng tốt, luân hồi cũng thế, ta cũng vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh nó. Kiếp này, kiếp sau, sinh, cùng một chỗ, tử … cũng cùng một chỗ.

- Đây là đạo của ta, ta không làm ngụy tiên cùng thọ với trời đất trong thiên hạ này, ta chỉ đi theo đạo của ta … chỉ làm chính mình...

- Nếu không có ngươi, một ngàn năm sau, tang lễ ta cùng với Thanh Mộc sẽ không có người đến xem. Bởi vì có ngươi, ta chẳng sợ ít đi một ngàn năm … có thể có những người này chôn cùng, có ngươi tới xem lễ tang ta cùng với Thanh Mộc, ta cảm tạ ngươi.

- Để báo đáp, ta biếu ngươi bản mệnh Kim Văn của ta.

Thanh âm của Kim Ô vọng lại, từ trên người của nó có những tia sáng mãnh liệt phát ra, làm cho cả thiên địa này, trong một cái chớp mắt giống như đã mất đi tất cả hào quang, giống như trong toàn bộ thế giới màu xám này chỉ tồn tại duy nhất những tia sáng màu vàng này.

Luồng ánh sáng rực rỡ này, trong nháy mắt đi thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, khi Mạnh Hạo nghe được thanh âm của Kim Ô, thì hắn quay đầu lại nhìn. Trong một khoảnh khắc, luồng kim quang này cùng với đồ đằng thuộc tính kim trên ngực của Mạnh Hạo, dung hợp lại với nhau.

Đồng thời với sự dung hợp này của kim quang, Mạnh Hạo thấy thân thể của hắn chấn động mạnh mẽ, không thể di động được, hắn vẫn giữ nguyên động tác quay đầu như vậy. Đầu óc cùng toàn thân hắn nổ vang, từng luồng ánh sáng tràn đầy thuộc tính kim khó có thể hình dung được, từ trong lồng ngực của hắn bộc phát ra.

Khiến cho đồ đằng thuộc tính kim vốn đang tồn tại trên ngực hắn, xuất hiện sự lột xác giống như đồ đằng thuộc tính mộc lúc trước.

- Đây, đó là bản mệnh Kim Văn của ta, có nó ngươi vĩnh viễn có được tất cả lực kim loại.

Thanh âm của Kim Ô êm dịu truyền ra.

Trong lúc Mạnh Hạo lột xác, sắc mặt bốn người Nghiêm Tung đều đại biến, bọn họ trong nháy mắt liền cảm giác được một mối nguy cơ trước nay chưa hề có, ở tại trong tâm thần vô tận bộc phát ra.

Hơi thở của Lê Thiên dồn dập, hai mắt của lão co rút lại, đại đa số thời gian cả đời của lão đều là chạy trốn, cho nên trực giác của lão cực kỳ linh mẫn. Không chút phân vân, thân mình lão bỗng nhiên nhoáng lên một cái, nhưng lại không phải là tiến về phía trước, mà là cấp tốc lui về phía sau, bay thẳng về phía miệng núi lửa thứ bảy.

Nghiêm Tung chần chờ một chút, hai người Mạc, Uông bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đều lui về phía sau.

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng thở dài từ trên cành cây to màu vàng kia, từ trong miệng con Kim Ô truyền ra. Cùng lúc đó, cây đại thụ màu vàng này, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, lụi tắt kim quang, dường như tất cả ánh sáng vàng trong một khắc này đều co rút lại, từ vị trí rễ cây co dần lên, ngưng tụ về trên tán cây.

Theo kim quang tiêu tán đi, từ từ lộ ra màu sắc vốn có của cây đại thụ đã héo rũ, đó là màu xám màu, đại biểu cho sự chết chóc.

Rất nhanh, toàn bộ những tia sáng màu vàng này đều ngưng tụ ở một điểm, chính là trên thân Kim Ô. Sau khi toàn bộ kim quang bị Kim Ô lấy đi, toàn thân con Kim Ô này tràn ngập kim quang ngập trời.

Ở bên trong kim quang này, thân thể của nó thay đổi, hóa thành một người thiếu nữ mặc một chiếc váy dài màu vàng. Cô gái này thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, nhưng ở trên người dấu vết năm tháng tang thương cũng cực kỳ rõ ràng. Nàng đứng ở trên cây to héo rũ, cúi đầu nhìn cây đại thụ, trong mắt mang theo một chút bi thương cùng tưởng niệm.

- Bụi về với bụi, đất về với đất….

Cô gái từ Kim Ô hóa thành nhẹ giọng cất tiếng nói, thân mình cất bước đi về phía trước. Nơi nàng đi qua, hư vô gợn sóng quanh quẩn, tất cả những khu vực được nàng bước qua, mặt đất rõ ràng thay đổi, hóa thành kim loại, ngay cả hư vô, ngay cả trời cao, cũng trong một cái chớp mắt này, đều như muốn cô đọng lại thành một cái thế giới kim loại.

Trong cái thế giới này, tất cả vật chất, tất cả sinh mệnh, tất cả tồn tại đều phải biến thành một phần kim loại

Bước chân của nàng không nhanh, nhưng mặc cho Lê Thiên có bay nhanh như thế nào, cho dù là lão đã gần đến miệng núi lửa thứ bảy, nhưng sắc mặt lão vẫn đại biến, trong đó còn lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi cùng hoảng sợ. Bởi vì nữ từ do Kim Ô hóa thành kia, chẳng biết tự lúc nào đã xuất hiện trước mặt lão.

- Ngươi...

Hơi thở của Lê Thiên dồn dập, hai mắt lão co rút lại, một cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn, trong nháy mắt giống như thủy triều, bao phủ lấy lão. Không chút do dự, lão đưa tay lên bấm tay niệm thần chú, từ trong túi trữ vật lấy ra một lượng lớn pháp bảo mạnh mẽ đẩy về phía trước, toàn lực liều mạng. Trong một khoảng thời gian ngắn, chung quanh lão mây mù đen ngập trời, phát tán ra từng trận sóng gợn khủng bố.

- Ngươi muốn chết thì chết, cũng đừng vội đem lão phu chôn cùng.

Lê Thiên gầm lên, nhưng ngay khi lão triển khai thần thông, khí tức kinh người trong nháy mắt tràn ra, một cái tay màu vàng giống như xuyên qua hư vô, xuyên thấu qua tất cả mây mù đen, bóp méo các gợn sóng, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Lê Thiên. Ngón tay nhẹ nhàng điểm vào trên trán Lê Thiên.

- Nhớ kỹ, đây là duyên thứ nhất trong bản mệnh Kim Văn của ta …. đồng hóa duyên phận. Phàm là sinh mệnh bị ta điểm tới, đều phải hóa thành kim loại.

Nữ tử nhẹ giọng cất tiếng nói, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái.

Dưới cái điểm này, thân thể Lê Thiên chấn động mạnh mẽ, trên mi tâm của lão lập tức tràn ra một mảng kim quang. Ánh sáng này trong chớp mắt bao trùm toàn bộ thân thể Lê Thiên, trong khoảnh khắc trên mặt của lão lộ ra vẻ méo mó, rồi lại lộ ra vẻ sợ hãi. Cả người lão trong nháy mắt liên trở thành một pho tượng bằng kim loại.

Ngay cả Nguyên Anh của lão cũng không kịp chạy ra ngoài, bị phong ấn ở trong cơ thể, cũng trong một cái chớp mắt này, bị tinh lực thuộc tính kim dung nhập hóa thành Kim Anh.

Tất cả, đều chỉ phát sinh trong một phút chốc, nhanh đến kinh người, nhanh đến nỗi làm cho người ta phản ứng không kịp nữa. Chỉ là trong nháy mắt công phu, đường đường một lão quái Nguyên Anh, ở ngoại giới dậm chân một cái có thể dẫn đến oanh động, có thể nói là cường giả một phương - Lê Thiên …

… Hơi thở tiêu tán, khí tuyệt bỏ mình.

Bình luận

Truyện đang đọc