“Tay anh làm sao vậy?”
Lục Giai Ân bước lên hai bước, nắm lấy tay Tần Hiếu Tắc rồi cẩn thận nhìn xem.
Vết thương đã được xử lý, có vẻ như tay anh bị chà xát ở đâu đó.
Tần Hiếu Tắc đặt chai nước lên bàn, thản nhiên nói: “Bị ngã.”
Giọng anh bình thản, cứ như đang nói về một điều lặt vặt nào đó.
Lục Giai Ân ngước lên nhìn anh, nhíu mày thật chặt.
“Anh lại đi đua xe à?”
Cô vẫn chưa quên lúc hai người mới yêu nhau, Tần Hiếu Tắc đua xe bị ngã gãy xương.
Tần Hiếu Tắc nhướng mày: “Không phải đua.”
Chính vì bản thân anh khi lái xe không tập trung nên đã bị ngã ở khúc cua.
Anh phất tay, dửng dưng nói: “Chuyện nhỏ thôi.”
Lục Giai Ân mím môi, yên lặng nhìn anh.
“Không phải em có chuyện muốn nói à?” Tần Hiếu Tắc liếc nhìn cô một cái.
Lục Giai Ân mấp máy môi, cuối cùng thở dài.
“Anh nghỉ ngơi trước đi, em về đã.”
Tay anh đang bị thương, tạm thời cô không muốn gây thêm kích động cho anh.
Lục Giai Ân xoay người định chào tạm biệt Tứ Tứ, nhưng vừa đi được vài bước bỗng nhiên có một lực rất mạnh kéo cô lại từ phía sau.
Cô loạng choạng rồi ngã vào lồng ngực Tần Hiếu Tắc.
Tay trái Tần Hiếu Tắc ôm chặt eo Lục Giai Ân, nhíu chặt mày.
“Em có ý gì?”
Anh cúi đầu nghiêng người, đôi môi do vừa uống nước ánh lên một màu đỏ tươi sáng, đôi mắt hơi híp lại, biểu cảm không tốt lắm.
“Sao lại về?” Hơi thở của anh lướt qua má Lục Giai Ân, hung hăng và dồn dập.
Tần Hiếu Tắc cảm thấy Lục Giai Ân gần đây có chút kỳ lạ, nhưng anh lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào.
Lục Giai Ân mím môi, nhỏ giọng nói: “Hôm nay em đến kỳ.”
“Ồ.” Tần Hiếu Tắc cười giận dữ: “Anh với em ở đây chỉ để làm chuyện đó à? Em coi anh là vịt sao?” (1)
- Vịt – nghĩa bóng trong tiếng Trung là trai bao.
Lục Giai Ân chớp mắt, nhất thời không biết phản ứng thế nào với câu hỏi của anh.
Tần Hiếu Tắc không kiên nhẫn như vậy, lập tức cúi xuống cắn chặt môi cô, hung hăng ra lệnh: “Không được đi!”
*
Đến đêm, Lục Giai Ân mới hối hận.
Cô không nên vì vài câu nói của Tần Hiếu Tắc mà quên mất bản tính của anh.
“Đừng hôn nữa mà.”
Lục Giai Ân vò vò tóc gáy của anh, thân thể không ngừng giãy giụa, giọng nói có chút run rẩy.
Tần Hiếu Tắc mặc kệ cô.
Trong khoảng thời gian này Lục Giai Ân có điều gì đó không ổn, anh cũng cảm thấy mình không ổn.
Đã một tuần không gặp, anh vô cùng muốn thân mật với cô.
Lục Giai Ân “ưm” lên một tiếng, lòng bàn tay trượt xuống túm chặt ga trải giường.
Tần Hiếu Tắc buông môi cô ra, hai người trùm chăn kín mít nhìn nhau chằm chằm.
Lục Giai Ân nhíu mày, mắt ngân ngấn nước, nhìn có chút đáng thương.
“Như thế em hơi khó chịu.” Cô nhỏ giọng giải thích.
Tần Hiếu Tắc nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó thỏa hiệp xốc chăn lên.
Có thêm chút ánh sáng, có thêm chút không khí tràn vào khiến hô hấp của hai người trở nên dễ dàng hơn.
Tần Hiếu Tắc ghì chặt tay cô, ghé vào bên tai nói:
“Anh cũng rất khó chịu.”
Lục Giai Ân “ưm” lên một tiếng.
Cô biết mình không nên ở lại đây.
Hai hàng lông mi đen dài run rẩy, làn da cô trắng nõn mịn màng tinh tế.
Đường gân xanh nhạt trên cổ rõ ràng, phảng phất hương thơm ngọt ngào của người con gái.
Tần Hiếu Tắc hít vào một hơi, nắm chặt tay Lục Giai Ân.
Một lớp mồ hôi mỏng túa ra từ hai lòng bàn tay đang nắm chặt.
Trong bóng tối, đôi mắt hẹp dài sáng ngời của Tần Hiếu Tắc nhìn cô chằm chằm, giọng nói tràn đầy dục vọng.
“Hôn anh đi.” Anh nói.
Hai mắt Lục Giai Ân mờ mịt ngập nước, vẻ mặt có chút ngây ngốc.
“Hiếu Tắc…”
Giọng cô rất nhẹ, còn có chút run rẩy.
Gân xanh trên cổ Tần Hiếu Tắc nổi lên, anh hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Anh siết chặt tay Lục Giai Ân, một lần nữa cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại.
*
Đêm đó, Tần Hiếu Tắc có giấc ngủ ngon nhất trong mấy ngày qua.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Lục Giai Ân như thường lệ đã không còn trên giường.
Sau khi tắm rửa đi ra, Tần Hiếu Tắc đưa mắt nhìn thì thấy Lục Giai Ân đang ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công.
Cô mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, mái tóc đen dài buông xõa, ánh mặt trời càng làm tôn lên làn da trắng sứ đẹp không tì vết. Cô đang đeo một đôi tai nghe bluetooth, tay phải cầm miếng cạo gió, cẩn thận tỉ mỉ cạo cho tay trái của mình.
Tứ Tứ nằm trên đùi cô, híp mắt phơi nắng. Dường như nghe thấy tiếng động, nó mở to mắt, nhìn thấy Tần Hiếu Tắc, nó lại ngáp dài một cái rồi lại tiếp tục nằm bò xuống hưởng thụ.
Tần Hiếu Tắc không nói gì, chỉ đứng yên ở đó lẳng lặng ngắm nhìn một người một mèo ở ban công.
Phải mất một lúc sau Lục Giai Ân mới phát hiện ra ánh mắt của Tần Hiếu Tắc.
Cô tháo tai nghe xuống, nhìn sang: “Anh tỉnh rồi à.”
Tần Hiếu Tắc không vội ăn sáng luôn mà bước vài bước đi tới, cầm lấy miếng cạo trong tay Lục Giai Ân.
Anh nhìn nhìn đánh giá miếng nhỏ màu nâu này, hơi nhướng mày.
“Cái này có tác dụng không?”
Lục Giai Ân gật đầu: “Có ạ.”
Bản thân cô bị bệnh tim, cô cũng rất ít khi cạo.
“Thế cạo cho anh một lúc xem sao.” Tần Hiếu Tắc nhướng mày, giọng điệu cà lơ phất phơ.
Vốn dĩ anh cũng không có hứng thú với những việc này, nhưng anh luôn cảm thấy Lục Giai Ân có gì đó không ổn, theo bản năng anh muốn tìm cơ hội đến gần cô hơn một chút.
Lục Giai Ân do dự một hồi: “Em muốn nói chuyện với anh trước.”
“Cạo xong rồi nói.” Tần Hiếu Tắc nhìn cô: “Em đang vội à?”
Lục Giai Ân lắc đầu.
Cô đặt Tứ Tứ xuống, đi vài bước về phía Tần Hiếu Tắc rồi ngước mắt lên hỏi anh: “Anh thấy không thoải mái chỗ nào?”
“Chỗ này.” Tần Hiếu Tắc chỉ bừa vào một bộ phận nào đó.
Lục Giai Ân bất đắc dĩ nói: “Chỗ đó không cạo được.”
“Em thường cạo ở đâu?” Tần Hiếu Tắc trả lại miếng cạo cho Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân suy nghĩ một lát: “Để em cạo lưng cho anh. Anh ăn sáng trước đi, em vào phòng làm việc đợi anh.”
*
Khi Tần Hiếu Tắc ăn xong bữa sáng, Lục Giai Ân đang ngồi trong phòng làm việc đeo tai nghe, đọc sách, miệng lẩm nhẩm.
Anh thoáng nhìn qua, thấy dòng chữ “Giao tiếp tiếng Ý mỗi ngày”.
“Anh xong rồi à?” Lục Giai Ân thấy anh đi tới thì chỉ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh: “Anh nằm sấp xuống đi.”
Lồng ngực Tần Hiếu Tắc phập phồng, rốt cuộc anh cũng nuốt xuống lời nói trong miệng, ngoan ngoãn nằm xuống.
Lục Giai Ân rửa tay, chấm một chút tinh dầu lên lưng Tần Hiếu Tắc rồi bắt đầu cạo.
“Lần đầu tiên làm có thể hơi đau một chút đó.” Cô nhắc nhở.
Tần Hiếu Tắc cười xòa một tiếng: “Đàn ông sao lại sợ đau.”
Mặc dù anh nói như vậy nhưng lúc thực hiện Lục Giai Ân vẫn rất nhẹ nhàng cẩn thận.
Trong chốc lát, lưng Tần Hiếu Tắc đã nổi lên những vệt màu đỏ.
Tần Hiếu Tắc nghiêng đầu, từ góc độ này anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú của Lục Giai Ân.
Tay áo len của cô được xắn lên một nửa, một vài sợi tóc rủ xuống hai bên má, khi cô thực hiện động tác ánh mắt thật dịu dàng và thanh thoát.
Không hiểu sao hình ảnh Lục Giai Ân băng bó cho Lý Hạc đêm đó ở khu biệt thự lại bất chợt hiện lên trong đầu anh.
Lúc đó cô cũng dịu dàng như thế này ư?
Tần Hiếu Tắc nhíu mày, vô tình chạm tới ánh mắt của Lục Giai Ân.
Động tác cạo gió của Lục Giai Ân dừng lại, đôi mắt trong veo thoáng chút nghi hoặc.
“Anh có bị đau không?” Cô thu tay lại, nhẹ giọng hỏi.
Tần Hiếu Tắc thản nhiên cười, quay đầu thả lại một câu bình luận.
“Giống như bị nhột vậy.”
*
Khi cạo xong, lưng của Tần Hiếu Tắc đỏ lựng lên một mảng lớn.
Lục Giai Ân rửa sạch tay, bưng một cốc nước ấm từ phòng bếp lên cho anh.
Lúc cô bước vào phòng, Tần Hiếu Tắc đang ngồi trên ghế, mở rộng hai chân, ung dung lật xem cuốn sách dạy tiếng Ý của cô trên tay.
Lục Giai Ân mím môi dưới, đặt cốc nước lên bàn.
“Anh uống chút nước đi.”
Tần Hiếu Tắc đặt lại cuốn sách lên bàn, bình tĩnh nhìn Lục Giai Ân.
“Em đang thực sự chuẩn bị đi du học.”
Giọng anh vô cảm bật ra một câu khẳng định.
Lúc trước, khi Lục Giai Ân đề cập đến, hai người đã cố tình bỏ qua chủ đề này.
Trong suy nghĩ của anh, đây chỉ là một ý tưởng mơ hồ của Lục Giai Ân mà thôi. Anh không nghĩ rằng Lục Giai Ân đã hạ quyết tâm muốn đến nước Ý – một đất nước mà ngôn ngữ hoàn toàn khác biệt.
Bây giờ nhìn thấy cuốn sách dạy tiếng Ý này, Tần Hiếu Tắc mới đột nhiên ý thức được rằng —
Lục Giai Ân thực sự muốn rời đi.
Lục Giai Ân gật đầu: “Đúng vậy, em cũng đã nói qua với anh rồi.”
Vì vậy chủ đề tối hôm qua cô chưa kịp nói lại một lần nữa bày ra trước mặt hai người.
Tần Hiếu Tắc híp mắt, mày nhíu lại thật chặt, cao giọng hỏi: “Em cảm thấy anh sẽ chấp nhận chúng ta yêu xa hai ba năm à?”
Lục Giai Ân yên lặng không nói, đôi mắt đen lánh trong suốt nhìn chằm chằm vào anh.
Một lúc lâu sau, cô như đã nghĩ thông suốt, vẻ mặt cô có chút thả lỏng.
“Ừm, anh sẽ không.”
Giọng nói cô nhẹ nhàng bình thản, nhưng khi nghe thấy câu này da đầu Tần Hiếu Tắc muốn căng ra.
“Em tiếp tục nghiên cứu ở Học viện Mỹ thuật Bình Thành không được à?” Anh hỏi.
Lục Giai Ân thở dài: “Anh cũng đã biết rồi trình độ đào tạo nghệ thuật trong nước hiện nay không thể so sánh với nước ngoài được.”
Lĩnh vực này trong nước bắt đầu phát triển muộn hơn so với nước ngoài khá nhiều. Số lượng phòng trưng bày nghệ thuật trên cả nước cộng lại có khi còn chưa bằng số lượng của một thành phố ở nước ngoài.
Tần Hiếu Tắc nhíu mày: “Anh đã tìm hiểu qua, thật ra em ở trong nước—”
“ — Em đã nghĩ về việc này lâu rồi.” Lục Giai Ân ngắt lời anh, một hơi nói hết: “Em cảm thấy chúng mình không hợp nhau.”
Thật ra, ngẫm kỹ lại thì thấy, cô và Tần Hiếu Tắc quả thực rất khác nhau.
Một người thích yên tĩnh, một người thích vận động, một người sợ lạnh, người kia lại sợ nóng, từ khẩu vị ăn uống đến lối sống, họ hoàn toàn không có điểm tương đồng.
Sau này khi cô ra nước ngoài, việc cả hai chia tay sẽ là điều hiển nhiên.
Nếu đã như vậy thì tốt hơn hết ngay bây giờ chấm dứt luôn trong êm đẹp.
Ngay cả khi mối tình này bắt đầu một cách hoang đường, thì ít nhất cũng nên cho nó một kết thúc tốt đẹp.
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Tần Hiếu Tắc lập tức xấu đi trông thấy.
Môi anh mím chặt, giọng căng thẳng mang theo chút hoài nghi.
“Em có ý gì?”
“Em nói —”
Lục Giai Ân thở hắt một hơi, ôn tồn nói: “Chúng mình chia tay đi.”